Ma Sư Xuống Núi



   Lục Dạ ngẩng đầu, không ngoài dự liệu nhìn thấy đại bản doanh của Hắc Phong Trại.
Từng khẩu đại pháo chỉa thẳng về phía lối ra vào, kiến trúc thoạt nhìn thô sơ, nhưng lại vững chắc khôn cùng.
Canh phòng cũng xem như nghiêm mật.
   Bốn người bọn họ vừa tiến vào, liền đã thu hút sự chú ý của những tên thổ phỉ đang canh gác kia.
   Ngay tức khắc, hai tên thổ phỉ liền xách theo trường thương đi tới.
Đến tận khi nhìn thấy Lục Dạ, cả người bọn họ mới hơi thả lỏng, cất giọng :"Thì ra là ngươi a Lục Dạ, làm bọn ta còn tưởng là kẻ nào đánh vào tới rồi."
   Mặc dù ngữ điệu rất tự nhiên, nhưng hai tên thổ phỉ vẫn không nhịn được mà kinh hãi trong lòng.
   Bọn họ biết rõ, gió lốc trong Hắc Phong Cốc là có bao nhiêu hung hiểm.
Mà bốn kẻ này, mặc dù bộ dạng nhìn xem có chút chật vật, nhưng lại là một tia thương thế cũng không có.
   Ở Hắc Phong Trại, muốn làm được việc này, e rằng cũng chỉ có đại đương gia của bọn họ.
   "Thì ra là Thiết Cốt cùng Tam Tửu a, các ngươi xuất hiện rất đúng lúc, mau đi báo tin cho đại đương gia đi.
Nói là Lục Dạ cầu kiến, đã mang tiền tới cho hắn." Thái độ của Lục Dạ cũng vô cùng dửng dưng, thoải mái.
   Nghe hắn nói vậy, hai tên thổ phỉ này cũng không nghĩ nhiều.

Một tên trong đó liền lập tức chạy vào trong bản doanh thông cáo.
   Cũng không để bọn họ đợi lâu, tên thổ phỉ kia rất mau liền quay trở lại, cười hì hì nói :"Lục Dạ, đại đương gia gọi ngươi vào trong."
   "Được.
Vậy ta đi trước." Lục Dạ gật đầu nói, liền mang theo ba vị sư huynh của mình đi vào trong dưới sự dẫn đường của tên thổ phỉ kia.
   Cả tòa phỉ trại này, vốn dĩ là có tận ba vị đương gia.
Nhưng cách đây không lâu, nhị đương gia cùng tam đương gia bỗng dưng lại li kì biến mất.
Chỉ còn lại một mình đại đương gia - Bàng Hổ.
   Bàng Hổ kẻ này tàn nhẫn độc đoán, mặc dù thực lực không tính là quá mạnh, chỉ vừa vào Kim Đan không lâu.
Nhưng thắng ở chỗ mưu ma chước quỷ tương đối nhiều.
   Dọc đường đi, bọn họ cũng bắt gặp không ít chuyện bất bình.
Nếu không phải Cố Thừa Trạch ngăn cản, ra hiệu Độc Cô Duy Ngã bình tĩnh, thì hắn đã sớm xuất thủ từ lâu.
   Chỉ thấy, khắp nơi trong sơn trại đều là tiếng kêu rên, oán than.
Một đám nữ tử hai mắt vẩn đục, bị người lăng nhục, dùng roi đánh đến da tróc thịt bong, nhưng một chút phản kháng cũng không dám làm.
   Một tên thổ phỉ còn nắm lấy cẳng chân của thi thể một tên nam nhân, lôi dài trên đất đi qua người bọn họ.
Tử trạng của kẻ này, thê thảm đến khiến người muốn nôn mửa.
   Dọc đường nhìn thấy vô số âm u, lại quẹo qua vài khúc ngoặc, bọn họ rốt cục cũng đi sâu vào trong nội bộ sơn trại.
   Nơi đây trang trí không mấy gì khác với phủ đệ của người bình thường.
Ngoại trừ nơi nơi đều có người canh gác ra.
   Đi tới trước một gian phòng lớn, do đã sớm bẩm báo, nên tên thổ phỉ này cũng không cần gõ cửa liền đã đẩy cửa ra.
Để bọn họ đi vào.
   Dưới ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài truyền tới.
Bốn người cũng nhìn thấy được tình hình bên trong gian phòng.
   Nơi đây tựa như là một cái đại sảnh, xung quanh bày đầy bàn rượu, đã sớm ngồi đầy người.
   Ghế chủ vị đặt ở giữa phòng, bên trên còn phủ lên một lớp da hổ trắng.
Mà ngồi ở trên đó, là một nam nhân cao hơn bảy thước, làn da ngâm đen, râu quai nón xồm xoàm che nửa gương mặt.
Chỉ để lộ ra một đôi mắt hổ hung tợn.
   Bàng Hổ ngồi trên ghế chủ vị, tựa như một gò núi nhỏ.

Bên dưới lớp áo là từng khối cơ thịt nhìn thấy mà ghê người.
   Lục Dạ vừa bước vào, gã liền đã lập tức đem chén rượu buông xuống, đứng lên cười vang, âm thanh hùng hậu truyền khắp sảnh đường :"Ha ha ha, Lục Dạ, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi a."
   Lúc này, đám thổ phỉ đang vui cười uống rượu ở xung quanh cũng đồng loạt dừng tay lại, nhìn về phía Lục Dạ.
   "Đại đương gia." Lục Dạ mỉm cười, không chút để ý ánh mắt của người khác.
Một đường đi thẳng về phía Bàng Hổ.
   Thật sâu nhìn hắn một cái, trong mắt Bàng Hổ liền lướt qua vài tia giễu cợt như có như không.
Sau đó liền cất giọng quát lớn :"Người đâu, còn không mau chuẩn bị rượu thịt?"
   "Không cần, lần này ta tới, là để đưa đồ vật cho ngươi." Ngăn lại Bàng Hổ, Lục Dạ liền trực tiếp nói thẳng, cũng lười cùng gã lá mặt lá trái.
   Thấy vậy, tiếu ý trên mặt Bàng Hổ vẫn chưa từng thay đổi, vô cùng tùy ý ngồi xuống ghế chủ tọa, nghi vấn :"Ồ, kia đồ vật mà ngươi muốn đưa là gì?"
   "Mười vạn lượng vàng, một vạn viên hạ phẩm linh thạch." Lục Dạ mở miệng nói, lại đem một cái túi trữ vật lấy ra, quăng đến trước mũi giày của mình.
   Đương nhiên, đây chỉ là làm ra vẻ mà thôi.
Bên trong túi trữ vật này, căn bản là cái gì cũng không có.
   Ngồi ở xung quanh theo dõi cuộc vui, nghe Lục Dạ nói tới số lượng tiền tài này.
Đám thổ phỉ đều lộ ra thần sắc tham lam, phảng phất muốn trực tiếp nhào về trước, đem túi trữ vật một ngụm nuốt trọn.
   Bàng Hổ hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng, mặc dù đã tâm động, gã vẫn là cố ra vẻ bình tĩnh, hỏi lại :"Khoan đã, số tiền tài này là gì?"
   "Không phải lần trước ngươi bảo người đòi sao?" Lục Dạ nhướng mày, không chút sợ hãi nhìn gã.
   Nghe hắn nói vậy, Bàng Hổ liền nhếch mép cười lạnh, dùng ngón tay chỉ chỉ đầu mình.

   "Lục Dạ, ngươi có phải hay không là hoạn bệnh đãng trí a? Ta rõ ràng là bảo ngươi đưa trăm vạn hoàng kim, mười vạn viên thượng phẩm linh thạch kia mà?"
   "Ngươi muốn lật lọng?" Ngay lập tức nhìn thấu tâm tư muốn dùng công phu sư tử ngoạm của gã, âm thanh của Lục Dạ cũng lạnh đi.
   "Ha ha, ngươi đúng là nói đùa rồi, ta làm sao lại lật lọng a." Không quan tâm Lục Dạ có nổi giận hay không, Bàng Hổ vẫn dùng giọng điệu hiển nhiên.
   "Ngươi đường đường là đệ tử chân truyền của Hàn Ảnh Chân Quân.
Đòi quá ít, đó chẳng phải là đang sỉ nhục ngươi sao?"
   "Dù gì sư phụ của ngươi cũng nhiều tiền như vậy.
Về xin hắn một chút là được rồi."
   Giấu trong hư không, vừa vặn nghe thấy lời này của Bàng Hổ, nếu không phải không muốn lộ diện.
Kỉ Tình đã sớm một chảo đập gã thành thịt nát.
   Cái gì gọi là sư phụ ngươi nhiều tiền như vậy? Về xin hắn một chút là được rồi?
   Xin nhờ, y nhiều tiền, nhưng đầu lại không ngu, cảm ơn.


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui