Thương Loan sải cánh bay hướng Vệ gia.
Chậm rãi dừng lại trên không trung trước cổng lớn nhà bọn họ.
Nói đi phải nói lại, Vệ gia không hỗ là đại thế gia của Tiên Ma lục.
Bài trí mặc dù không sa sỉ, hào nhoáng như Tiêu gia.
Nhưng khắp nơi đều mang theo một cỗ văn nhã, chính khí kinh nhân.
Lúc này, cổng lớn Vệ phủ đang đóng chặt, hơn nữa trước cửa cũng không có người canh giữ.
Ngay khi Kỉ Tình còn đang suy nghĩ muốn làm thế nào để bắt bọn họ xuất hiện mà không mất giá đỡ.
Thì Độc Cô Duy Ngã liền đã trước một bước vận dụng linh lực, cất giọng hô vang.
"Hàn Ảnh Chân Quân tới, người của Vệ gia còn không mau ra tiếp đón!" Âm thanh của hắn rất lớn, nhanh chóng truyền khắp cả một con phố.
"Cho các ngươi ba hơi thời gian, nếu còn không xuất hiện, sẽ trực tiếp đem bức hoành treo trên cổng của các ngươi tháo xuống!"
Hô xong, Độc Cô Duy Ngã liền dùng ánh mắt lấp lánh nhìn sang Kỉ Tình, phảng phất đang nói : Sư tôn, đệ tử biểu hiện thế nào?
Ở trong lòng cho hắn điểm cái tán dương, Kỉ Tình liền dời mắt nhìn về phía cánh cổng lớn đang đóng chặt kia.
Quả nhiên, lúc này, bị Độc Cô Duy Ngã làm kinh động.
Cửa lớn Vệ gia rất nhanh liền được Vệ Thành đẩy ra.
Theo sau lão còn có những tộc nhân khác của Vệ gia.
Vệ Thành là một cái trung niên nhân, niên kỷ thoạt nhìn cũng khoảng 40.
Dưới cằm có một chòm râu dài, ngũ quan công chính, liêm minh.
Khiến người ta lần đầu tiên gặp mặt liền sẽ đối lão có ấn tượng rất tốt.
Liếc nhìn lão một cái, Kỉ Tình liền lập tức dời mắt vào khoảng không.
Nhưng trong lòng đã âm thầm xác định - Cố Thừa Trạch trăm phần trăm là kế thừa thịnh thế mỹ nhan từ mẫu thân.
Không biết bản thân đã bị Kỉ Tình ghim cho mấy chữ : thường thường không có gì lạ, Vệ Thành lúc này còn đang chắp tay hướng y bái chào :"Không biết Hàn Ảnh Chân Quân ghé thăm, không tiện tiếp đón từ xa, mong Chân Quân chớ trách."
Ánh mắt khẽ đảo qua Thương Loan điểu đang bị y cưỡi.
Dư quang của Vệ Thành cũng vô tình rơi vào trên người Cố Thừa Trạch đang đứng cạnh y.
Mặc dù lúc này hắn đã đổi một cách ăn mặc, nhưng gương mặt non nớt không che giấu nổi sự tuấn mỹ này vẫn như cũ khiến Vệ Thành thất thố :"Cố Thừa Trạch?"
Đứng ở gần đó, vốn đang theo chân phụ mẫu quỳ trên đất.
Một tên nam hài thuộc chi thứ của Vệ gia cũng theo bản năng ngẩng đầu.
Vừa vặn bắt gặp thân ảnh của Cố Thừa Trạch.
"Tiểu tạp chủng, ngươi còn dám trở về? Lần này ta sẽ bảo di phu đánh gãy chân của ngươi!"
Lời nói của nam hài truyền vào tai, làm sắc mặt Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn gã.
"Ngươi còn dám trừng ta? Ngươi thật sự coi bản thân mình là Vệ gia đại thiếu gia sao? Ngươi bất quá chỉ là cái hèn mọn tạp chủng!" Nam hài ngay lập tức liền mắng lên, khí sắc khinh thị đó, khiến người không tài nào liên tưởng được đây là một tiểu hài tử.
Lẳng lặng nhìn một màn này, Kỉ Tình liền âm thầm nhấc tay.
Ngay tức khắc, thân thể tên nam hài này liền giống như bị xe tải tông vào mà văng thẳng ra sau, lưng nện lên trên tường.
Vừa rơi xuống liền đã ngất đi, không rõ sinh tử.
"Chính nhi!!!" Một phụ nhân ở ngay bên cạnh lập tức chạy tới chỗ nam hài, thê lương gào lên.
Nhưng bà ta có đau lòng thế nào, vẫn như cũ không thể khiến đáy mắt Kỉ Tình xuất hiện nửa phần gợn sóng :"Từ khi nào, một con kiến hôi cũng dám ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ?"
"Hàn Ảnh Chân Quân, mong ngài đừng quá phận..." Sắc mặt Vệ Thành có phần không tốt.
Lúc này, lão cũng đã nhận ra được, đối phương rõ ràng chính là lai giả bất thiện.
"Gọi lão tổ nhà các ngươi ra đây.
Ngươi, vẫn còn chưa xứng nói chuyện với ta." Mắt cũng không thèm liếc nhìn lão, Kỉ Tình lãnh đạm đạo.
Nụ cười trên mặt từ từ phai nhạt, Vệ Thành cũng đồng dạng mắt lạnh ngẩng đầu nhìn Kỉ Tình, có chút ý tứ muốn truật khách.
"Ha, vậy Chân Quân đến không đúng lúc rồi.
Lão tổ năm năm trước liền đã bế tử quan, không thể nào ra gặp mặt Chân Quân được..."
Chỉ là, lão vẫn còn chưa dứt lời, thì từ sâu trong phủ đệ Vệ gia liền đã truyền tới một âm thanh già nua :"Không cần, bổn lão tổ đã tới."
Nối tiếp đó, một luồng uy áp to lớn liền lan tràn ra, hướng về đám người đè ép tới.
Thậm chí, ngay cả một số tu sĩ đang lén lút xem bát quái ở xung quanh cũng đều không chịu đựng nổi mà bị ép phải hiện thân.
Lúc này, già trẻ lớn bé của Vệ gia cũng nhao nhao quỳ rạp xuống, cung kính hô to.
"Cung thỉnh lão tổ xuất quan."
Ở nơi này, chỉ còn lại đám người Kỉ Tình là vẫn lông tóc không thương đứng đó.
Đối với uy áp cuồn cuộn như thuỷ triều này, Kỉ Tình chỉ là nhẹ nhàng phất tay liền đã đem nó chặn đứng.
"Hàn Ảnh Chân Quân đã lâu không gặp, quả nhiên vẫn là phong thái như xưa a." Ánh nắng rơi xuống, đột ngột phản chiếu ra thân ảnh của một người.
Lúc này, đối phương đang đứng trên không trung, đối diện với Kỉ Tình.
Người đến là một lão giả mặc bạch bào vẽ âm dương đồ án, cả người gầy gò, có dấu tích của khí huyết lụn bại, chỉ là, khí thế quanh thân lại khiến người có cảm giác cổ họng bị một bàn tay vô hình siết chặt, không thể thở nổi.
Mặc dù lúc này, sắc mặt lão giả nhìn như không rõ hỷ nộ.
Nhưng từ thanh âm đến xem, vẫn như cũ có thể nghe ra một tia châm chọc.
Rũ mắt nhìn lướt qua gương mặt của lão giả, Kỉ Tình chỉ khẽ cau mi, sau đó liền đã đạm đạm mở lời :"Ngươi là?"
"Hàn Ảnh Chân Quân đúng là quý nhân mau quên a.
Ngay cả bổn lão tổ cũng đều không nhớ!" Cảm giác bản thân bị xem nhẹ, lão giả liền nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhất là khi nhìn thấy dung mạo của Kỉ Tình vẫn cùng khi trẻ không có gì khác nhau.
Mà bản thân lão đã sớm già nua, thọ nguyên sắp tận, chỉ có thể gắng gượng chèo chống, lão liền không kìm được tức giận.
Lúc này, nghe lão nói vậy, Kỉ Tình cũng không khỏi một lần nữa nghiêm túc đánh giá lão.
Một lúc lâu mới bừng tỉnh đại ngộ :"Ra là ngươi!"
Nếu Kỉ Tình nhớ không lầm, thì lão giả này là người cùng thời với y.
Năm đó, khi y lần đầu tiên tham gia Tiên Minh đại hội, đối thủ cũng vừa vặn chính là lão giả này.
Y vẫn còn có chút ấn tượng, khi đó, lão bởi vì ưa thích một vị nữ tử nào đó nên mới cố ý muốn thể hiện trước mặt nàng.
Thái độ vô cùng ngạo mạn hống hách, thậm chí còn dám buông lời chấp y ba chiêu, bản thân cũng không dùng tay, chỉ dùng chân.
Kết quả đâu?
Lão giống như là bị y một chảo một chảo đập bẹp, ở trong võ đài bò loạn, nước mắt nước mũi cầu xin trọng tài tuyên bố kết quả.
Sau đó liền bị người khiên ra ngoài.
Nghe nói, từ đó về sau, nữ tử kia liền bỏ lão đi lấy nam nhân khác, mà lão thì phải nằm liệt giường mấy tháng gì đó.
"Nữ tử ngươi theo đuổi năm đó hiện giờ đã thế nào rồi?" Gặp phải cố nhân, Kỉ Tình cảm thấy bản thân hẳn là phải thăm hỏi một chút cho đúng lễ.
Chỉ là, nghe y hỏi, hai mắt lão giả liền tối sầm, kém chút một hơi qua đi.
Thảo nê mã, ngươi còn dám hỏi ta, nếu không phải do ngươi, nàng sẽ bỏ ta đi sao?
Bây giờ ngươi hỏi là có ý gì? Cố ý muốn chọc ta tức chết à?
Lão tổ :...........................
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...