Nơi chân trời, một tiếng 'lệ' vang lên.
Theo sau nó, từ hậu sơn Tiêu Dao Đỉnh, một đầu lam điểu liền cất cánh bay thẳng lên trời.
Dẫn theo bách điểu tề minh.
Ở bên cạnh Kỉ Tình, bốn tiểu tử đang trợn mắt kinh thán nhìn một màn này.
Nhất là khi lam điểu vỗ cánh bay đến đây, đáp xuống sân lớn Vọng Minh Cư.
"Thương...Thương Loan!"
Không quản bốn tiểu tử này có bao nhiêu kinh hãi.
Thương Loan chỉ cong một chân, dùng lục sắc đồng tử liếc nhìn Kỉ Tình, lông đuôi dấy lên từng tầng thanh sắc hỏa diễm.
Đầu Thương Loan này chính là 'dân bản địa' ở Tiêu Dao Đỉnh trước khi Kỉ Tình đến.
Còn nhớ, lần đầu tiên đến nơi này, Kỉ Tình cũng đã từng bị nó 'tiếp đón nồng hậu' qua.
Chỉ là, Kỉ Tình hiển nhiên vẫn là cao tay hơn nó một chút, khiến nó chỉ có thể ngoan ngoãn nhường lại địa bàn.
Thương Loan không phải là khế ước thú của Kỉ Tình.
Bởi vì y lười đến thu phục nó.
Chỉ có những lúc cần mới triệu hồi nó đến hộ tống mình đi.
"Kỉ Tình, ngươi gọi ta tới đây làm gì? Ngươi không biết dạo gần đây ta đang sắp sửa đột phá sao?"
Dưới sự kinh ngạc của bốn thiếu niên, Thương Loan lại bất ngờ mở miệng nói chuyện.
Giọng nói rất êm tai, nhưng lại không phân rõ được là nam hay nữ.
"Chở ta đi Vệ gia một chuyến." Kỉ Tình lời ít ý nhiều nói.
Dư quang hơi lướt qua người bốn đồ đệ của mình, không nhanh không chậm bổ sung :"Còn có bốn người bọn họ."
Nghe Kỉ Tình nói muốn đi Vệ gia, Thương Loan liền gật gù tỏ vẻ tán thành.
Thế nhưng, khi nghe nói bốn người bọn họ cũng phải cùng y đi chung, nó ngay tức khắc liền trợn mắt cãi lại.
"Không thể! Kỉ Tình, ngươi phải biết một vừa hai phải thôi chứ, ta để ngươi cưỡi thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn để ta chở bốn con khỉ con này cùng đi.
Ngươi là đem ta xem thành tọa kỵ của cả nhà ngươi à?"
Mặc dù nó là phi cầm, nhưng cũng phải có lòng tự trọng a.
Bốn con khỉ con nào đó :.....................
Không ngờ tới Thương Loan sẽ phản bác, Kỉ Tình liền hơi cau mày suy tư.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh hách của Thương Loan, Kỉ Tình liền bất ngờ triệu hoán ra chiếc chảo đen huyền thoại của mình.
Lãnh đạm nâng mắt nhìn nó.
"Cho ngươi một cơ hội tổ chức lại ngôn ngữ."
Thương Loan :..................
"Ha ha, ta là nói, hai người chúng ta cảm tình sâu đậm như vậy, đừng nói là chở ngươi, có chở cả nhà ngươi, ta cũng đều không ngại a." Mắt điểu hơi đảo, Thương Loan liền lập tức lấp liếm.
Nhìn một màn này, bốn thiếu niên liền đồng loạt quăng cho Thương Loan một ánh mắt khinh bỉ.
Đồng thời, lại càng thêm sùng bái Kỉ Tình.
Cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, Thương Loan cũng không chút yếu thế trừng trở về.
Trong lòng lại khinh thường thầm nghĩ : Các ngươi đúng là một tấm chiếu chưa từng trải mà.
Ngay cả đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt cũng không biết.
Đứng dưới thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là mây bay.
Lúc này, Kỉ Tình đã trước đứng lên trên lưng Thương Loan.
Độc Cô Duy Ngã, Độc Cô Vô Song, Cố Thừa Trạch cũng đều theo sau bay lên một cách nhẹ nhàng.
Chỉ có một mình Lục Dạ là phải dùng hai tay hai chân bấu víu lấy lông vũ của Thương Loan, gắng sức bò lên.
Khiến cả người Thương Loan đều run rẩy, hận không thể đem hắn mổ xuống.
Con khỉ con hạ đẳng kia, đừng chạm vào lông vũ quý giá của ta!
Mặc dù đã nghe Cố Thừa Trạch nói Lục Dạ hoạn phải bệnh sợ độ cao.
Nhưng lúc này, Kỉ Tình cũng không khỏi nheo mắt, âm thầm ghi lại chuyện này.
Quyết định sau này sẽ thật tốt giúp hắn 'trị bệnh'.
Lúc này, vừa mới leo lên, Lục Dạ không biết do đâu lại bất chợt rùng mình, có cảm giác chính mình đã bị thứ đáng sợ gì đó chú ý tới.
Đợi khi bọn họ đã yên vị, Thương Loan mới ngẩng đầu hót vang một tiếng 'tê minh', sải cánh rộng hai trượng vươn ra, đập cánh rời khỏi Tiêu Dao Đỉnh.
Vệ gia nằm ở trung tâm đại lục, cách Tiêu Dao Đỉnh cũng không xa.
Thương Loan trực tiếp xé rách hư không, ở trong thông đạo thời không di chuyển.
Chưa tới nửa khắc liền đã xuất hiện trên bầu trời Trung Châu.
Nó cũng không có giống Kỉ Tình mất mặt đáng xấu hổ như vậy.
Đường đường một cái đại năng lại có bệnh mù đường.
Sự xuất hiện của Thương Loan, ngay tức khắc liền thu hút sự chú ý của những tu sĩ bản địa.
"Thương...Thương Loan...
Là một đầu Thương Loan đã thành niên!"
"Lão thiên của ta...Thứ này là từ đâu tới a.
Tại sao lại dám huênh hoang chạy đến nơi này của chúng ta?!!"
"Loại uy áp này cũng quá đáng sợ đi.
Chí ít cũng sẽ không thấp hơn Đại Thừa kỳ...
Xong, xong, đại yêu công thành, lần này thật xong rồi."
"....................."
Đám người như lâm đại địch, nhao nhao mời ra chúng đại năng, cao thủ.
Mặc dù cảm nhận được từng tia uy áp như có như không trên người Thương Loan, nhưng vì bảo vệ gia viên, bọn họ vẫn là cắn răng, quyết định nghênh chiến.
Chỉ là, không biết là kẻ nào phát hiện ra sự tồn tại của năm sư đồ Kỉ Tình.
Ngay tức khắc liền lên tiếng nhắc nhở đám người đang hỗn loạn tưng bừng kia :"Khoan đã, các ngươi nhìn xem, trên lưng của nó là gì..."
"Giống như là...người a?" Một tên tu sĩ nào đó có chút không xác định nói ra.
Ngay tức khắc liền dẫn đến đám người trầm mặc.
"....................."
Một giây, hai giây...
Tiếp sau đó, chính là như ong vỡ tổ.
"Cái gì? Có người đem Thương Loan thuần hóa làm tọa kỵ? Là ai mặt mũi lớn như vậy?"
Thương Loan là gì? Chính là thượng cổ dị thú hàng thật giá thật a!
Nghĩ tới chính mình bị một đầu tọa kỵ của người ta doạ đến hốt hoảng không thôi.
Đám người liền có cảm giác trên mặt đau rát.
Mặt mũi xám xịt, rất nhanh liền hảo tụ hảo tán.
**Thương Loan = Thanh Loan.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...