Lúc này, vết bỏng do con dấu để lại cũng đã biến mất, thay vào đó lại là một nhánh hồng mai.
Cánh hoa e thẹn rơi xuống, đem vài vết sẹo nhỏ lân cận đều che khuất, đẹp kinh tâm động phách.
Cố Thừa Trạch nhất thời không dám động.
Bởi vì sợ hãi nhánh mai diễm lệ này có thể hay không sẽ vì động tác của mình mà rớt xuống.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn hiển nhiên cũng biết rõ là chính mình nghĩ nhiều rồi.
Thấy hắn ngẩn người, Kỉ Tình liền lượm y phục trên đất lên, trực tiếp ném lên trên người hắn.
Cất giọng nhắc nhở :"Mặc quần áo vào, theo ta đi."
"Sư tôn, đi đâu a?" Đầu não của Cố Thừa Trạch phản ứng có chút chậm.
"Đi Vệ gia." Kỉ Tình lời ít ý nhiều nói.
Nghe vậy, Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền tỉnh táo lại.
Mặc dù đã trực tiếp đoán được mục đích của y, nhưng vẫn buộc miệng thốt ra :"Sư tôn, chúng ta đi Vệ gia làm gì?!!"
"....................." Đến ăn cơm, đánh mạt chược, nói chuyện nhân sinh có được hay không?
Thấy Kỉ Tình im lặng, biết rõ bản thân đã nói lời dư thừa, Cố Thừa Trạch ngay tức khắc liền bổ túc.
"Sư tôn...có thể không đi Vệ gia được không?"
Kỉ Tình chỉ nhìn hắn, tựa như đang hỏi : ngươi nói xem?
Chỉ là, thấy hắn vẫn còn đắn đo do dự, y liền không khỏi thở dài trong lòng.
Tam đồ đệ của y thứ gì cũng đều tốt, nhưng làm việc lại quá mức bảo thủ, cẩn trọng, thiếu quyết đoán.
Như Kỉ Tình suy đoán, Cố Thừa Trạch lúc này xác thực đang rất chần chừ lo nghĩ.
Nếu là trước kia, biết được bản thân có thể báo thù, hắn nằm mơ đều có thể cười tỉnh.
Chỉ là, kể từ khi gặp được sư tôn, báo thù đối với hắn mà nói đã không còn trọng yếu như vậy nữa.
Hắn không muốn mang lại phiền phức cho y.
Muốn đem hết thảy đau khổ trong quá khứ đều vùi lấp, nhìn về tương lai tốt đẹp.
Ngay khi Cố Thừa Trạch lo âu suy tư, thì một bàn tay lại bất chợt đặt lên trên đỉnh đầu hắn.
Khiến hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Trực tiếp va phải ánh mắt của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch liền ngây ra.
Bởi vì lúc này, ánh mắt y là nghiêm túc đến vậy.
Tựa như là trưởng bối đang dạy dỗ hài tử.
"Lòng tự tôn không phải người khác cho, mà là cần chính mình đến lấy."
"Thế nhân báng ngươi, lấn ngươi, nhục ngươi, cười ngươi, khinh ngươi, tiện ngươi, xấu ngươi, gạt ngươi."
"Ngươi nhẫn hắn, nhường hắn, từ hắn, tránh hắn, kính hắn… Nhưng cuối cùng lại không phải là không quan tâm đến hắn, mà là...giết hắn…"
"Ngươi cần học một chút ngổ ngáo của Độc Cô Duy Ngã, một chút vô tâm của Độc Cô Vô Song cùng một chút ác ý của Lục Dạ."
Từng lời Kỉ Tình nói, gây nên oanh động không nhỏ lên tâm linh của Cố Thừa Trạch.
Thì ra, sư tôn mặc dù không nói, nhưng đối với tính cách của sư huynh đệ bọn họ, ngài đều hiểu rõ.
"Sư tôn, đệ tử quyết định rồi, chúng ta đi Vệ gia thôi." Cố Thừa Trạch kiên định nói.
Hắn hiểu được, sư tôn nói rất đúng, tự tôn đã mất, chỉ cần có cơ hội, liền phải dùng lôi đình thủ đoạn đến đòi lại.
Hơn nữa còn phải đòi cả vốn lẫn lãi.
Trốn tránh cùng cũng sẽ không để hắn hạnh phúc cả đời.
Chỉ có đối mặt hiện thực, trảm thảo trừ căn, mới có thể mang lại yên bình vĩnh sinh.
Thấy hắn khai thiếu, Kỉ Tình liền âm thầm gật đầu.
Thuận tay liền xoa xoa tóc hắn :"Ngoan."
Cố Thừa Trạch nâng mắt nhìn Kỉ Tình cao lớn uy mãnh trước mặt, không hiểu sao trong tâm lại len lỏi một thứ gì đó.
Nhưng chưa để hắn kịp tìm tòi nhiều hơn, thì một cơn gió thổi qua, làm cả người lạnh sưu sưu liền đã đánh thức hắn.
Khiến hắn cả kinh nhìn xuống.
Bản thân từ nãy tới giờ, giống như vẫn còn đang lõa thể a...
Ban nãy còn không có gì.
Nhưng bây giờ, tưởng tượng đến chính mình thỏa thân đứng trước mặt sư tôn lâu như vậy.
Mặt hắn 'bá' một cái liền đỏ lên, lập tức luống cuống đem y phục mặc vào.
Nhìn một màn này, Kỉ Tình ngoại trừ có chút bất đắc dĩ ra, thì cũng chẳng còn cảm xúc gì khác.
Một tiểu hài tử lông còn chưa mọc đủ, có gì đáng xấu hổ chứ? Đúng là khó hiểu mà.
Đợi khi Cố Thừa Trạch một lần nữa mặc xong y phục.
Kỉ Tình mới cùng hắn cùng một chỗ đi ra, tình cờ liền bắt gặp Lục Dạ đang tưới nước cho linh thảo.
Thấy bộ dạng của hai người giống như muốn rời khỏi Vọng Minh Cư, Lục Dạ ngay tức thì liền kinh hô :"Sư tôn, tam sư huynh, hai người muốn đi đâu a?!!"
Một tiếng kinh hô này của Lục Dạ, chẳng khác nào đang báo động cho những người khác.
Chưa tới hai phân ( 30s ) thời gian, Độc Cô Duy Ngã cùng Độc Cô Vô Song cũng đã cùng lúc xuất hiện.
Đồng dạng mở to mắt nhìn chằm chằm hai người.
Kỉ Tình :.....................
Cũng không để Kỉ Tình khó xử, Cố Thừa Trạch liền chủ động đứng ra, đem đầu đuôi ngọn ngành kể lại cho bọn họ.
Nghe xong, ba người bọn họ, mỗi người đều có một biểu lộ khác nhau.
Độc Cô Duy Ngã ngay tức khắc liền nổi giận tưng bừng, vì Cố Thừa Trạch cảm thấy bất bình.
Lục Dạ trước tiên là trầm ngâm suy tư, sau đó mới tỏ vẻ cảm thông với tao ngộ của hắn.
Về phần Độc Cô Vô Song, ngoại trừ trầm mặc thì vẫn thủy chung là trầm mặc.
Nhưng dù thái độ của bọn họ thế nào.
Đến cuối cùng, Kỉ Tình vẫn là không thể không mang theo bốn tiểu đồ đệ cùng đi, hướng Vệ gia hưng sư vấn tội.
Nếu là bình thường, Kỉ Tình khẳng định sẽ lựa chọn cưỡi phi kiếm hoặc là dùng truyền tống trận.
Thế nhưng lần này, tình huống không thích hợp, cho nên Kỉ Tình cũng chỉ có thể lựa chọn cao điệu một phen.
Make color mà thôi, ai mà không biết làm?
Dưới bốn đôi mắt lấp lóe của chúng đệ tử, Kỉ Tình liền nhẹ nhàng thả người bay lên trên mái nhà cao nhất của Vọng Minh Cư.
Bạch y phiêu dật, tử sắc đan xen, tựa như trích tiên bị đọa xuống hồng trần, bị ma khí vấy bẩn.
Mắt phượng chậm rãi đóng lại, thần thức tựa như vô tận hải vực, lấy Vọng Minh Cư làm chủ, bắt đầu lan tràn ra bên ngoài.
Trong phút chốc, dưới vô số kết giới trên Đỉnh Tiêu Dao, thất thải quang mang liền lóe sáng một vùng trời, đủ loại dị tượng không ngừng hiển hiện.
Nếu để người bên ngoài nhìn thấy những dị tượng này, e là sẽ cho rằng có bảo vật gì đó sắp xuất thế.
**Sư tôn bật mode make color nha.
😂
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...