Chỉ thấy, trên thân thể gầy gò chưa hoàn toàn phát dục của Cố Thừa Trạch lại chằn chịt vô số vết sẹo.
Có do roi đánh, có vết bỏng do lửa thiêu.
Lớn nhất có to bằng bàn tay, về phần nhỏ thì cũng phải có chừng mấy chục vết.
Ở trên làn da trắng nõn, những vết thương này mặc dù đã lành lặn, để lại từng vết sẹo mờ.
Nhưng trông vẫn chẳng khác gì từng đầu hạt tử, ngô công.
( hạt tử : bò cạp.
ngô công : con rết.)
Nhưng nếu nói nửa người trên của hắn đã đủ đáng sợ, thì hai chân hắn lại càng khiến người kinh hãi hơn.
Chỉ thấy, trên đôi chân nhỏ gầy gò kia lại hằn lên vài vết ngâm đen, giống như là do bị trói buộc nhiều năm mà để lại.
Đáng sợ hơn chính là, từ xương đầu gối trở xuống của hắn, da thịt đều hiện lên vô số vết sẹo nhỏ bé, lít nha lít nhít.
Khiến Kỉ Tình ngay tức khắc liền nghĩ tới một chuyện.
Xương cốt bị đập nát, sau khi lành lại liền sẽ tạo thành loại vết sẹo này!
Lúc này, nhìn thấy Cố Thừa Trạch giống như e dè, hữu ý vô tình đem lưng xoay vào góc khuất tầm mắt của mình.
Kỉ Tình liền nhíu mày, lạnh rên :"Xoay lưng lại."
"Sư tôn..."
"Ta nói là xoay lưng lại."
Bị ngữ điệu kiên trì không cấm cãi lại của Kỉ Tình đe doạ, Cố Thừa Trạch chỉ có thể thuận theo, chậm rãi xoay lưng.
Chỉ thấy, bên trên tấm lưng của hắn vẫn như cũ là vô số vết sẹo chồng chất lên nhau.
Nhưng đáng chú ý nhất vẫn là một vết sẹo hình vuông to bằng nắm đấm nằm trên vai phải.
Tựa như là người cố ý dùng sắt nung dán lên mà tạo thành.
Nếu nhìn kỹ, sẽ có thể phát hiện hình dạng của vết sẹo này kỳ thực chính là một cái dấu ấn.
Giữa vết sẹo còn hiện lên vài chữ vô cùng rõ nét : 'Chó Của Vệ Tiểu Điệp'.
Bả vai Cố Thừa Trạch có chút run rẩy, bởi vì đưa lưng lại, cho nên hắn cũng không có nhìn thấy được phản ứng của Kỉ Tình.
Chỉ là, theo một tiếng đập bàn vang lên, Cố Thừa Trạch liền kinh hoảng nhìn lại.
Gương mặt Kỉ Tình thời khắc này đã trầm lắng đến đáng sợ, nộ khí gần như sắp từ trong mắt tràn ra ngoài, thậm chí còn xen lẫn một tia sát khí.
Lúc này, án kỷ y ngồi đã hóa thành một đống bột phấn.
Giọng nói của y cũng rất băng lãnh, gần như từ trong kẽ răng nghẹn ra :"Khốn kiếp đến cực điểm."
Đồ đệ của y lại bị người đóng dấu nói thành chó.
Đó chẳng phải là đang tát lên mặt y hay sao?
"Qua đây." Bởi vì giận dữ, nên ngữ khí của Kỉ Tình cũng có chút bất thiện :"Đừng để ta nói lại lần hai."
Lần đầu nhìn thấy Kỉ Tình sinh khí như vậy, Cố Thừa Trạch nếu nói không sợ hãi thì đó chính là giả.
Đáy lòng hơi giãy giụa một thoáng, hắn liền cất bước chân trĩu nặng đi tới.
Chỉ là, ngay khi hắn chỉ còn cách y chưa tới một cánh tay, thì y lại mất kiên nhẫn bất ngờ tập kích hắn.
Trực tiếp nắm lấy cổ tay hắn, hai ba bước liền đã nhẹ nhõm đem hắn đặt sấp lên trên giường, tựa như nắm một con gà con.
"Sư tôn! Sư tôn!" Cố Thừa Trạch lúc này liền đã không tài nào giữ được bình tĩnh nữa, hoảng loạn kêu to.
Mặc dù tin tưởng sư tôn, nhưng huyết mạch Mị Linh tộc vẫn như cũ khiến hắn sợ hãi bị người đè xuống.
Tầm mắt chịu đến ngăn trở, hắn không thể nhìn thấy Kỉ Tình lúc này là đang làm gì, hay là đang dùng ánh mắt gì nhìn mình.
"Mới đâm vào sẽ chảy máu, rất đau, gáng nhịn một lát sẽ tốt thôi."
Nghe thấy âm điệu của Kỉ Tình có phần hòa hoãn mà nói ra câu này, con ngươi của Cố Thừa Trạch liền không khỏi rung động.
Chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi việc đó đến với mình.
Chỉ là, rất nhanh, theo một cơn đau nhói nhói từ phía bả vai phải truyền tới, Cố Thừa Trạch liền lập tức mở to mắt.
Không phải vì đau, bởi vì từng chịu quả nhiều tra tấn, nên đối với đau đớn, hắn đã sớm miễn dịch từ lâu.
Thứ khiến hắn kinh ngạc chính là, sư tôn cư nhiên lại đang thay mình xăm hình!
Cũng không trách Cố Thừa Trạch đại kinh tiểu quái như vậy.
Phải biết, ở cổ đại, xăm hình là một loại chuyện mang tính cấm kỵ, tựa như cắt tóc đồng dạng.
Không quản nội tâm của Cố Thừa Trạch bây giờ có bao nhiêu rối loạn.
Kỉ Tình vẫn vô cùng chuyên chú dùng một cây kim hơ lên trên nến, từng châm từng châm đâm lên da thịt của hắn.
Thấy hắn từ đầu tới cuối đều không hé miệng nửa lời, y cũng không khỏi có phần khâm phục.
Nửa khắc trôi qua, một bên châm kim, một bên, Kỉ Tình lại phải thay hắn lau máu.
Rốt cuộc, khi hình dạng cơ bản của hình xăm đã phác họa xong.
Kỉ Tình mới lần nữa lấy ra một chút màu vẽ.
Loại màu này Cố Thừa Trạch cũng không thấy cảm thấy xa lạ.
Bởi vì bình thường, khi dạy hắn vẽ tranh, Kỉ Tình đều sẽ dùng đến nó.
Thậm chí, nó còn có cả tên riêng, gọi là Vãn Mặc.
Một khi vẽ lên rồi, thì trừ phi là xé rách giấy vẽ, nếu không màu liền sẽ vĩnh viễn không phai.
( P/s : các tình yêu chú ý loại màu vẽ này nha, về sau sẽ có việc thú vị.../cười gian/(๑¯ω¯๑))
Màu vẽ cùng bút lông sói quét qua da thịt, chậm rãi xua tan đi cảm giác đau rát khi nãy.
Thậm chí còn có chút ngứa.
"Được rồi.
Đứng dậy nhìn xem đi."
Nghe theo Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch liền chậm rì rì đứng lên.
Hắn chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía tấm gương đồng cao lớn đang dựng sát bức tường, khẽ ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ là, đợi khi nhìn thấy hình ảnh bên trên, hắn liền không khỏi sững người.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...