Sáng hôm sau, Kỉ Tình tỉnh lại trong mê mang.
Đối với việc hôm qua, trí nhớ của y chỉ dừng lại ở chỗ bản thân uống vào một chén rượu, sau đó liền gục xuống bàn.
Về phần những chuyện xảy ra sau đó, y một cái cũng không nhớ.
Kỉ Tình cố nhốm người dậy, đưa tay xoa xoa mi tâm.
Chỉ là, đợi khi nhìn thấy vật trong tay mình, y cả người đều ngốc.
Bởi vì trong tay y lúc này, cư nhiên lại đang cầm một đoạn dây lưng bị đứt!
Kỉ Tình : Bỗng dưng lại phát hiện bản thân giống như đã làm ra việc gì đó khó lường...
"Ách..." Kỉ Tình há miệng vừa định lên tiếng, mới chợt nhận ra cổ họng của mình đã khản đặc.
Nhưng một tiếng ấm ách này của y, vẫn như cũ làm kinh động đến người đang phụng bồi ở ngoài cửa.
Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền đẩy cửa vào.
Khi nhìn thấy Kỉ Tình đã tỉnh lại, hắn cũng không hoảng hốt, bình tĩnh đi đến, cung kính chắp tay :"Không biết sư tôn có gì căn dặn."
Nhìn hắn, Kỉ Tình liền theo bản năng nhíu mày.
Y hắng giọng, ra vẻ nghiêm túc 'thỉnh giáo'.
"Đêm qua sau khi ta uống say, đã xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm sư tôn, sau khi ngài uống say, nhị sư huynh đã đưa ngài về đông viện.
Một lúc sau thì đệ tử bưng canh giải rượu tới, thay ca với sư huynh." Cố Thừa Trạch lời ít ý nhiều thuật lại.
Vốn dĩ, Kỉ Tình là muốn hỏi đêm qua sau khi say, bản thân có làm ra chuyện mất mặt gì không.
Thế nhưng, thấy Cố Thừa Trạch thức thời không chủ động nhắc tới những chuyện đó mà chỉ kể khái quát sơ lược.
Kỉ Tình cũng liền không tự tìm khó chịu, lựa chọn bỏ qua chủ đề kia.
Lúc này, y quan tâm hơn chính là việc, vì sao trong tay mình lại nhiều ra một sợi đai lưng huyền sắc.
Kiểu dáng cùng kích cỡ của sợi đai lưng này rõ ràng cũng không phải là của y.
Mà đêm qua, dựa theo lời Cố Thừa Trạch nói thì ngoại trừ y ra, cũng chỉ có Độc Cô Vô Song cùng hắn là vào qua gian phòng này.
Cố Thừa Trạch giống như cũng không có bộ y phục nào có màu sắc ám trầm như vậy.
Cho nên, chủ nhân của sợi đai lưng màu đen này, chỉ có thể là Độc Cô Vô Song!
"Ngươi đi gọi Vô Song tới đây..." Kỉ Tình trầm giọng phân phó một câu.
"Vâng, sư tôn."
Cũng không lâu sau, Độc Cô Vô Song liền được gọi vào.
Bởi vì vừa mới gánh nước, nên tay áo của hắn vẫn còn có chút ẩm ướt.
Gương mặt bình đạm, vô cảm như mọi khi, cũng không xuất hiện nửa điểm dị thường.
"Tham kiến sư tôn."
"Ân, đứng lên đi." Kỉ Tình phất tay.
Lúc này, y đã đổi một bộ y phục mới, hắc phát bới cao, chải chuốt gọn gàng.
Phảng phất hình ảnh chật vật hôm qua chỉ là ảo giác của bọn họ.
Trên dưới đánh giá hắn, một lúc lâu, Kỉ Tình mới mở miệng đề cập đến mục đích của mình :"Vô Song, đây là đai lưng của ngươi đi?"
"Vâng, sư tôn." Chỉ khẽ liếc mắt một cái, Độc Cô Vô Song liền đã thành thật thừa nhận.
Khi nhớ tới chuyện xảy ra lúc đó, nhĩ tiêm của hắn vẫn là không nhịn được mà đỏ lên.
Nhưng bởi vì phân tâm, nên Kỉ Tình cũng không có chú ý tới.
Nghe thấy hắn thừa nhận, y liền ra vẻ uy nghiêm gật đầu, ngữ điệu bâng quơ đạo :"Vậy đêm qua..."
"Sư tôn không cần để trong lòng, đệ tử lấy tính mạng ra thề, tuyệt đối sẽ không nói với người khác." Sợ Kỉ Tình quẫn bách, Độc Cô Vô Song liền gấp rút tỏ lòng trung thành.
Chỉ là, trong giọng nói vẫn không áp chế nổi một tia chua chát.
Kỳ thực, nếu có thể, hắn cũng không muốn đem việc này che giấu.
Mà là quang minh chính đại ở bên cạnh y...
Chỉ là, Độc Cô Vô Song không biết, tâm tình của Kỉ Tình lúc này cũng rất là vi diệu.
Ngươi không nói với người khác là tốt, nhưng ít nhất cũng phải nói cho ta biết đêm qua ta đã làm gì a!
Nhưng trở ngại mặt mũi, Kỉ Tình cũng chỉ có thể nén lại sự tò mò, khẽ tằng hắng một tiếng.
Chỉ là, khi y sắp sửa nói thêm vài câu vô bổ với hắn, thì cửa phòng lại bị người bạo lực đẩy ra.
Người chưa xuất hiện, nhưng âm thanh đã vang vọng khắp phòng :"Tình nhi!!!!"
Âm thanh này gọi một cái bi thương, thảm liệt, cảm xúc dâng trào.
Tiêu Dật xông thẳng vào phòng, quần áo tả tơi không chịu nổi, tóc tai cũng tán loạn.
Mặc dù nhìn xem giống như cũng không có chịu phải thương thế, nhưng đã sớm không còn bộ dáng nhân mô cẩu dạng như ngày thường.
"Tình nhi! Ngươi đổi vị trí sát trận ở ngoài Tiêu Dao Đỉnh, vì sao lại không thông báo cho ta một tiếng a.
Làm hại thế gian suýt chút nữa là mất đi một mỹ nam tử như ta rồi..." Tiêu Dật nước mắt lưng tròng gào lên.
Bị hắn lên án, Kỉ Tình cũng có chút chột dạ, phất phất tay nói :"Ngươi đi đi, chỗ ta không có bạc vụn..."
Tiêu Dật hơi ngốc một chút.
Chỉ là, đợi khi nghe thấy tiếng nén cười từ ngoài cửa truyền tới của Cố Thừa Trạch, hắn lập tức liền phản ứng lại được.
Trái nhìn phải nhìn bộ dạng hiện tại của mình.
Nhìn tới nhìn lui, tại sao lại cảm thấy có chút giống khất cái vậy...
Tiêu Dật :........................
"Tình nhi...ngươi nỡ lòng nào nói chuyện với ta như vậy a."
"Có chuyện mau nói, không có chuyện liền cút." Kỉ Tình day day mi tâm, rõ ràng là đã không muốn cùng hắn đùa giỡn nữa.
Nghe y nói vậy, thần sắc trên mặt Tiêu Dật cũng đọng lại, lộ vẻ nghiêm túc.
Ánh mắt hơi chuyển tới trên người Độc Cô Vô Song, ý tứ rất rõ ràng.
Nhàn nhạt nhìn Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình liền hạ lệnh :"Vô Song, ngươi ra ngoài trước đi, nhớ đóng cửa lại."
Đợi khi hắn đi rồi, Tiêu Dật mới tiến về trước, tự tiện ngồi xuống.
"Tình nhi, chuyện ngươi nhờ ta tra xét, ta cũng đã tra xét trong rồi."
"Chính là chuyện về ba cái đồ nhi của ngươi."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...