Ở lôi đài thứ 10, sau khi bước lên, Lục Dạ liền đã trực tiếp khiêu chiến người bài danh thứ 11 trên Phong Vân Bảng.
Đối phương tên gọi Trương Toàn, là người của một cái nhị lưu tông môn.
Vũ khí là một thanh phương thiên họa kích.
Khi nhìn đến niên kỷ cùng tu vi của Lục Dạ, Trương Toàn cũng không khỏi giật nảy mình.
Một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi cư nhiên liền đã vào Trúc Cơ, mặc dù cảnh giới còn chưa kiên cố, nhưng xác thực vẫn rất đáng sợ.
Phải biết, bằng tuổi Lục Dạ, hắn ta cũng chỉ mới sơ nhập Luyện Khí kỳ thôi a.
Cả hai cũng không có quá nhiều giao lưu, tiếng chuông vừa ngân vang, Trương Toàn liền đã mang theo phương thiên họa kích, trọng trọng đập về phía Lục Dạ.
Một tầng huyền băng từ lôi đài dâng lên, đem nhiệt độ xung quanh đều hạ thấp xuống.
Chỉ là, khi băng kình sắp chạm tới người Lục Dạ, thì dưới ánh mắt kinh nghi của Trương Toàn, thân ảnh của Lục Dạ lại quỷ dị biến mất.
Con ngươi hắn ta lập tức co vào, muốn phản kháng nhưng đã trễ.
Trên cổ đâm nhói, cả người hắn ta liền mất đi sức lực, tê liệt nằm trên mặt đất.
Không biết từ khi nào, Lục Dạ liền đã đứng sau lưng hắn ta.
Trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười thắng lợi.
Có chút tiếc nuối nhìn Trương Toàn, tặc lưỡi :"Ngươi phạm phải một chút lỗi nhỏ, đó là coi nhẹ người khác."
"Tốc độ quá chậm.
Nếu thứ ta thoa trên châm là độc dược, thì lúc này ngươi phải thăng thiên rồi." Lục Dạ rút ra một cây chủy thủ gác lên cổ hắn ta.
Ra hiệu cho trọng tài tuyên bố kết quả.
"Lôi đài số 10, Vọng Minh Cư - Lục Dạ chiến thắng!"
Kỉ Tình có bốn đệ tử, mà cả bốn người đều đã thủ thành công bốn chỗ lôi đài.
Lúc này, mắt thấy bọn họ còn phải tiếp tục khiêu chiến từng người một nữa, Kỉ Tình cũng không khỏi cảm thấy có chút phiền phức, lãng phí thời gian.
Vì vậy, dưới ánh mắt của những người xung quanh, Kỉ Tình liền bất chợt cất lời.
Thanh âm không lớn, nhưng lại vừa vặn truyền vào tai của tất cả những người đang ngồi ở đây.
"Những kẻ bài danh từ 20 trở lên, đều bước lên lôi đài cùng đánh với bốn người bọn họ đi."
Kỉ Tình vừa dứt lời, không nói những người khác, bốn người bọn họ cũng đều giật mình trong giây lát.
Nhưng rốt cuộc, cũng không có người phản đối quyết định của y.
Rất nhanh, bốn người Độc Cô Duy Ngã liền đã tụ lại ở bên trái của lôi đài.
Mà đối diện với bọn họ, thì chính là mười sáu vị thiên kiêu đứng đầu Phong Vân Bảng.
4 vs 16, dù bọn họ có tự tin hơn nữa, thì vẫn không khỏi ngưng trọng.
Độc Cô Vô Song chậm rãi rút Thính Xuân Vũ ra khỏi vỏ.
Cố Thừa Trạch thì từ trong tay áo lấy ra một cây bút lông, cảnh giác nhìn đám người đối diện.
Khi tiếng chuông vừa vang lên, Cố Thừa Trạch liền đã lập tức dùng bút lông ở trong không khí viết lên một chữ 'Thuẫn'.
Ngay tức khắc, một vòng bảo hộ trong suốt liền được tạo ra, bao khỏa lấy thân ảnh của bọn họ.
Độc Cô Duy Ngã cùng Độc Cô Vô Song lúc này cũng đã cùng bốn tên thiên tài khác triền đấu.
Về phần Lục Dạ, bởi vì thân pháp của hắn quá mức nhanh chóng, nên tạm thời cũng không có gặp phải thương tổn gì.
Trái lại, còn có thể ở bên cạnh vẩy nước, tạo phiền phức cho đám thiên tài kia.
Ở trên đài cao, quan sát tình cảnh bên dưới, Ôn Chấn cũng không khỏi có chút lo nghĩ nhìn sang Kỉ Tình :"Sư thúc tổ, để bọn họ đánh nhau như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?"
"Không sao." Kỉ Tình khoát tay.
Đối với bốn xú tiểu tử nhà mình, y vẫn là rất có lòng tin.
Đồng thời, nhìn bọn họ phối hợp ngày càng nhuần nhuyễn, y liền âm thầm gật đầu.
Xem ra, về sau có thế thử để bọn họ tổ đội đi lịch luyện.
"A..."
Thính Xuân Vũ lóe lên lôi điện, đánh xuyên qua thân thể của một tên thiên tài, khiến hắn ta trực tiếp mất đi năng lực chiến đấu.
Độc Cô Vô Song cùng Độc Cô Duy Ngã lưng đối lưng, chiêu chiêu trí mạng dần dần ép lui đám người.
Trong lúc này, một tráng hán thân cao bảy thước cũng nhân lúc cả hai phân tâm, vác theo đại chùy xông tới muốn đánh lén.
Chỉ là, ngay tức khắc, Cố Thừa Trạch liền đã lướt qua người gã, bút lông ở trong không khí viết ra một chữ 'Định', trực tiếp đánh lên lưng gã, khiến gã lập tức cứng ngắc, không thể nhúc nhích.
Lục Dạ cũng thừa cơ mà vào, ném một nắm bột phấn thẳng vào mặt của gã.
Khiến thân thể cao to kia ầm ầm ngã xuống.
Nửa canh giờ, cánh tay Độc Cô Duy Ngã cũng đã tê dại, ngay cả Trường Tương Tư đều không cầm chắc được.
Độc Cô Vô Song thì chỉ có thể khom người thở dốc, tuấn nhan lấm tấm mồ hôi.
Bản thân Cố Thừa Trạch thì đã sớm cạn kiệt linh lực, trực tiếp ngồi xuống tại nguyên địa, bắt đầu điều tức.
Về phần Lục Dạ, hai chân của hắn lúc này đã sớm run lên như cầy sấy, ngồi phịch xuống tại chỗ, động cũng không muốn động.
Mà đối diện với bọn họ, chính là 16 cỗ 'thi thể'.
Lúc này, toàn trường đã lạnh ngắt như tờ.
Đám người trọn vẹn quan sát một trận lôi đài tranh đoạt chiến phấn khích hơn bao giờ hết.
Bốn người, lại lấy thực lực quét ngang toàn trường, đem tất cả thiên tài trên Phong Vân Bảng đều treo lên đánh một lượt.
"Đánh hay! Đánh rất hay! Ha ha!"
"Thanh đao kia nhìn rất quen mắt, chín thành chính là Trường Tương Tư đi a.
Người trẻ tuổi này dùng thanh đao đó, xác thực rất có thần vận năm xưa của Hàn Ảnh Chân Quân."
"Ài, thiếu niên dùng kiếm kia tên gọi là gì? Là Độc Cô Vô Song có đúng không? Kiếm đạo thiên tài như hắn, e rằng cũng chỉ có Chân Quân mới xứng dạy dỗ."
"Hai tiểu tử kia cũng rất không tệ a.
Cũng không biết Hàn Ảnh Chân Quân là từ đâu tìm tới đám yêu nghiệt này."
"......................."
Chỉ là, mặc dù mãn nhãn, nhưng đám người vẫn như cũ rất chờ mong.
Trong số bốn người bọn họ, ai sẽ là người trở thành quán quân của Tiên Minh Đại Hội.
Thế nhưng, làm đám người hụt hẫng chính là.
Bốn vị đương sự hiển nhiên cũng không có ý định sống mái với nhau.
"A, không đánh, không đánh, ta đi không nổi nữa rồi, ta nhận thua." Lục Dạ lập tức ôm chân kêu rên.
Nối tiếp hắn, Cố Thừa Trạch cũng mở mắt ra, từ trên mặt đất đứng dậy, lắc đầu cười khổ :"Linh lực của sư đệ đã cạn, không dám cùng nhị vị sư huynh tranh phong."
Lúc này, cố nâng lên miêu đao trong tay, Độc Cô Duy Ngã vừa ôm lấy tay phải, lại vừa nhướng mày nhìn Độc Cô Vô Song.
"Không đánh." Độc Cô Vô Song dứt khoát cho ra đáp án.
Cẩn thận từng li từng tí đem Thính Xuân Vũ tra lại vào vỏ.
Ngữ điệu dù lạnh băng, nhưng lại xen lẫn một tia đau lòng khó phát giác.
"Hôm nay đã dùng nó rất nhiều, phải để nó nghỉ ngơi."
".................." Độc Cô Duy Ngã có chút vô ngữ.
Chỉ có thể dùng một loại ánh mắt vô tội nhìn về phía trọng tài đã sớm chết trân kia.
Ngữ khí không xác định hỏi :"Cái kia...quán quân...giống như chính là ta a?"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...