"À, vậy thì..." Nhìn thanh kiếm trong tay, linh quang khẽ động, Kỉ Tình liền cưỡng ép đưa linh lực bao phủ thân kiếm, từng chút một xóa bỏ ấn ký mà Vô Tâm Ma Quân để lại năm xưa.
Kiếm linh phản kháng trong vô vọng.
Cuối cùng, hai chữ 'Vô Tâm' trên thân kiếm liền triệt để bị xoá sạch, hoàn nguyên như lúc ban đầu.
Kỉ Tình tụ linh lực lên đầu ngón tay.
Ngón tay y phảng phất hóa thành thần binh lợi khí vạch phá thân kiếm, cưỡng ép ghi lên từng dòng chữ khí thế hiên ngang, mang theo kiếm khí xung thiên.
'Thính Xuân Vũ'
Lưỡi kiếm chậm rãi hiện lên ba chữ.
Nhưng Kỉ Tình cũng không dừng tay lại, tiếp tục ở trên thân kiếm ghi lên hai câu thơ.
'Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ
Thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa.'
( Mưa xuân gác nhỏ đêm nghe vẳng,
Hoa hạnh hẻm cùng sáng bán ra.
----Trích : Lâm An xuân vũ sơ tễ.)
Ngừng tay lại, Kỉ Tình hơi nheo mắt nhìn xem tác phẩm vừa mới làm ra của mình.
Kiếm linh của Vô Tâm...không đúng, là Thính Xuân Vũ lúc này cũng đang co ro ở trong góc, lộ ra vẻ nhỏ yếu mà bất lực.
Vẫn chưa đi ra từ trong di chấn bị người cưỡng ép đổi tên.
Đưa hai tay tiếp nhận Thính Xuân Vũ, Độc Cô Vô Song liền ưa thích không buông tay mà vuốt ve dòng chữ khắc trên thân kiếm.
Nghe theo lời Kỉ Tình nhỏ một giọt tinh huyết lên trên.
Ngay từ đầu, kiếm linh là kiên quyết không đồng ý nhận chủ.
Nhưng ở dưới 'dâm uy' của Kỉ Tình, nó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn hấp thu tinh huyết của Độc Cô Vô Song, nhận hắn làm chủ.
Thính Xuân Vũ : Thế giới này thật là đáng sợ a.
Sau đó, Kỉ Tình lại phân phó Độc Cô Vô Song đi gom hết vật phẩm đáng tiền trên người Sâm La Điện chủ, đem lão trói cùng một chỗ với đám tu sĩ kia.
Sau đó mới ung dung rời đi.
Ngày hôm sau, một tin tức động trời liền truyền đi khắp đại lục.
Hôm qua ở trước lối vào bí cảnh, vô số tu sĩ đã bị một vị đại năng che mặt dùng chảo đánh bẹp, còn bị lột trần, cướp hết tiền tài trên người.
Thậm chí ngay cả Sâm La Điện chủ cũng không thoát khỏi ma trảo.
Ngay cả Vô Tâm Ma kiếm cũng bị cướp đi.
Trong một ngày, vô số đại năng cùng các đại thế lực cũng xuất động, muốn tìm ra vị đại năng thần bí kia.
Nhưng rất đáng tiếc, y lại giống như bốc hơi khỏi thế gian, chưa từng tồn tại qua.
Cho đến khi một cái lão quái vật trong tu chân giới gợi nhắc, tác phong hành sự này rất giống một người mà lão biết - Hàn Ảnh Chân Quân!
Thì cả thiên hạ trong nháy mắt liền tĩnh lặng.
Các đại thế lực cũng nhao nhao rút người trở về.
Ngay cả Sâm La Ma Điện đều lập tức quan môn, tỏ vẻ sẽ không truy cứu nữa, lão nhân gia ông thích liền cứ lấy.
Được y cướp chính là vinh hạnh của bọn họ.
Đối với sự chân chó của bọn họ, những tu sĩ khác đều khịt mũi khinh thường.
Nhưng đám người lại quên mất rằng, so với Sâm La Ma Điện, bọn họ cũng túng quẫn không kém là bao.
-----------------------------
Hai ngày sau, tây viện Vọng Minh Cư.
Độc Cô Duy Ngã vừa chẻ củi trở về liền đã bắt gặp Độc Cô Vô Song đang ngồi lau chùi Thính Xuân Vũ.
"Được rồi, đừng lau nữa.
Hôm nay đệ đã lau lần thứ 9 rồi đó.
Người không biết còn tưởng nó là một mỹ nhân yêu kiều nữa kìa.
Suốt ngày nhu tình với một thanh kiếm còn ra thể thống gì nữa chứ?"
Độc Cô Duy Ngã xác thực đã nhịn đủ.
Vị đệ đệ này của hắn cũng không biết là đầu óc chứa thứ gì.
Kể từ ngày có được Thính Xuân Vũ liền luôn tùy thân mang theo, như hình với bóng.
Thậm chí bình thường luyện kiếm cũng thà dùng kiếm gỗ, chứ không nỡ đem nó ra sử dụng.
Thấy Độc Cô Vô Song không thèm lý tự mình, vẫn như cũ lau chùi thân kiếm, Độc Cô Duy Ngã liền bĩu môi, tiện tay đem Trường Tương Tư vứt lên trên giường.
Bản thân lại ngã người nằm xuống.
Lúc này, vừa vặn nhìn thấy một màn này, Độc Cô Vô Song liền hơi xụ mặt :"Trường Tương Tư là sư tôn ban cho ngươi, sao ngươi có thể tùy tiện ném loạn như vậy? Một chút tôn trọng nó cũng không có."
Trường Tương Tư : Thật là cảm động.
Rốt cuộc cũng có người hiểu cho cảm giác của ta.
Nhìn chủ nhân người khác lại nhìn chủ nhân của chính mình...đúng là đau khổ mà.
Thính Xuân Vũ : Van xin ngươi đừng có ôm lấy ta lau lau chùi chùi nữa.
Nếu không phải biết người kiếm không thể ở bên nhau, ta đã sớm cho rằng ngươi đang coi trọng thân thể của ta a.
Mặc dù kinh nghi vì hôm nay Độc Cô Vô Song lại mở miệng nói được một câu nói dài như vậy.
Nhưng Độc Cô Duy Ngã lại càng khó chịu hơn khi bản thân bị hắn răn dạy.
"Chuyện của ta không cần đệ quan tâm." Tính khí vốn nóng nảy, Độc Cô Duy Ngã ngay tức khắc liền bật lại.
Thấy thái độ không chút để ý này của hắn, Độc Cô Vô Song liền nhíu mày càng sâu, không rõ ý vị bảo :"Là do sư tôn ban cho.
Nếu không, ta cũng không thèm quan tâm."
Nói xong, Độc Cô Vô Song liền đã cẩn thận đem Thính Xuân Vũ tra vào vỏ.
Không để tâm tới Độc Cô Duy Ngã nữa.
Ôm một bụng hỏa khí, Độc Cô Duy Ngã liền tức giận đến dậm chân.
"Độc Cô Vô Song! Thái độ của đệ là gì vậy hả? Sư tôn cho ta, ta thích làm thế nào liền làm thế đó.
Ta có mang vứt đi nữa thì đã thế nào? Sư tôn còn chưa nói gì, đệ là cái thá gì mà xen vào chuyện của ta?"
"Ngươi..." Nghe Độc Cô Duy Ngã nói muốn đem đồ Kỉ Tình ban cho ném đi, Độc Cô Vô Song ngay tức khắc liền không bình tĩnh được.
Lục Dạ nằm trên giường, một bộ dáng xem cuộc vui.
Cố Thừa Trạch muốn nói lại thôi.
Có chút lực bất tòng tâm.
Chỉ là, đúng lúc này, âm thanh của Kỉ Tình lại truyền tới, lập tức cắt ngang bầu không khí giương cung bạc kiếm ở đây.
"Có chuyện gì?"
Ngay tức khắc, Độc Cô Vô Song liền thu liễm nộ khí.
Mà Độc Cô Duy Ngã thì vẫn còn đang hậm hực.
Thấy Kỉ Tình bước vào, hắn liền lập tức chạy tới.
Cố ý chọc giận Độc Cô Vô Song mà nói với Kỉ Tình :"Sư tôn, đệ tử muốn theo ngài luyện kiếm!"
Nói nói, Độc Cô Duy Ngã còn quăng cho Độc Cô Vô Song một ánh mắt khiêu khích, khiến hắn siết chặt nắm tay.
Chỉ là, Độc Cô Duy Ngã còn không đắc ý được bao lâu, đầu của hắn liền đã bị Kỉ Tình cốc mạnh một cái, khiến hắn lập tức oa oa kêu to, ôm đầu.
Nhìn đại đồ đệ giống như đứa trẻ tăng động này của mình, Kỉ Tình liền lạnh hừ :"Chuyên tâm luyện đao.
Luyện kiếm cái gì chứ?"
Kỉ Tình không đồng ý, làm khỏa tâm đang treo cao của Độc Cô Vô Song cũng hạ xuống.
Hắn không muốn ngay cả không gian riêng tư cuối cùng của mình và sư tôn cũng bị ca ca chen chân vào.
Nhất là khi nghĩ tới ca ca cũng sẽ 'bất cẩn' ngã vào lòng sư tôn, hắn liền càng không tài nào chấp nhận được.
Chỉ là, hòa vào trong cảm giác may mắn, đó lại là chua xót.
Bởi vì giống như Lục Dạ nói, ở trước mặt hắn, sư tôn không thể giống như ở trước mặt ca ca mà thả lỏng tinh thần, đùa giỡn được.
Có lẽ Độc Cô Vô Song không biết, loại đồ vật mang tên ghen ghét này, một khi đã gieo xuống liền sẽ giống như là giòi trong xương.
Chỉ có không ngừng khuếch trương, muốn chữa trị, liền phải máu me đầy người, chịu đựng nỗi khổ cắt da cắt thịt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...