"Không, ta không muốn, ta không cần." Kỉ Tình lắc đầu, cũng không bị hắn lừa gạt.
Thế nhưng, ở đây nào đã có chỗ cho y phản bác nữa chứ? Lúc này, bàn tay thon dài của Độc Cô Vô Song cũng đã hạ xuống kẽ mông đẫy đà, đem một ngón tay từ từ thăm dò vào trong dũng đạo non mềm của y.
"Mau lấy ra..."
Không để Kỉ Tình phản đối hết câu, ở đối diện, Cố Thừa Trạch cũng đã cùng một chỗ cho thêm một ngón tay vào trong hậu huyệt nhỏ bé của y.
Bởi vì lúc nãy đã được Độc Cô Vô Song liếm qua, nên nơi này của y cũng đã vô cùng mềm mại, hai ngón tay của bọn họ rất dễ dàng liền xâm nhập được.
Bắt đầu ở trong huyệt động của y ra vào nhịp nhàng.
"Hai ngươi...hai ngươi mau dừng lại..." Lúc đầu vẫn còn hơi trúc trắc, nhưng rất nhanh, bọn họ liền đã bắt được tiết tấu, phối hợp nhuần nhuyễn hơn.
Lúc thì cùng một chỗ trừu động, lúc thì kẻ này vừa rút ra, kẻ khác liền đã tiến vào.
Chậm rãi, mỗi người lại phân biệt bỏ thêm một ngón tay vào trong, biến thành bốn ngón tay cùng cắm rút trong hậu huyệt của y, không ngừng cọ sát qua nơi nhạy cảm giấu sâu trong đó.
"Không muốn...ân...các ngươi đừng động nữa...không muốn...A...chậm một chút..."
Âm thanh của Kỉ Tình chậm rãi trở nên ngọt nị, không còn mang theo xa cách, lãnh đạm như mọi khi.
So với xuân dược còn phải cường liệt, khiến bốn người bọn họ đều khí huyết sôi trào, hận không thể cùng một chỗ đem y ăn sạch, đến vụn thịt cũng không còn.
Nhưng rốt cuộc, biết rõ không thể vọng động, bọn họ vẫn chỉ có thể nhịn xuống.
Lúc này, nghe thấy giọng nói của y ngày càng trở nên tế nhuyễn, cao vút, bốn ngón tay của hai người bọn họ cũng liền di chuyển càng ngày càng nhanh.
Rốt cuộc, sau một lúc, thân thể của Kỉ Tình cũng liền triệt để xụi lơ.
Trên người phủ lên một tầng mồ hôi tinh mịn, vô lực tựa vào lòng Độc Cô Vô Song.
Lúc này, hai người bọn họ cũng đã rút ngón tay ra.
Nhân lúc Kỉ Tình chưa kịp hồi hồn, liền đem phân thân đã sớm kiềm chế đến sắp nổ tung của mình đặt lên dưới hậu huyệt của y.
Cảm nhận phần đầu to lớn của hai ** ***, Kỉ Tình gần như trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
Nhưng lúc này, eo của y đã bị Cố Thừa Trạch dùng tay ghìm chặt.
Mà hai chân, lại bị Độc Cô Vô Song cưỡng ép bẽ ra.
"Đừng mà, sẽ chết mất, các ngươi đừng làm vậy..." Kỉ Tình lúc này có thể nói là đã sớm hoảng thành một bầy.
Tưởng tượng hai đồ vật quá khổ kia cùng một chỗ đi vào người mình, y liền đã kinh hồn táng đảm.
Thế nhưng, dù y có muốn hay không, tên đã lên cung, không có lý nào lại không bắn.
Cho nên, ngay sau đó, hai nam nhân đó một bên chậm rãi hạ eo của y xuống.
Một bên, liền chậm rì rì ưỡn hông, từng chút một tiến vào trong mật động đang khép chặt kia.
"A..." Kỉ Tình nhíu chặt mày kiếm, đau đến toàn thân phát run, sắc mặt cũng tái nhợt đi trong phút chốc.
Ngay cả vật tượng trưng cho nam tính vừa mới có xu thế ngẩng đầu kia, lúc này cũng đều đã trực tiếp mềm oặt.
Nhưng đáng sợ hơn chính là, y rõ ràng có thể cảm nhận được, hai thanh 'hung khí' kia cũng chỉ mới vào được phần đầu mà thôi!
"Sư tôn..." Độc Cô Vô Song cùng Cố Thừa Trạch cùng lúc gọi.
Bình thường, huyệt khẩu của Kỉ Tình liền đã vô cùng nhỏ bé.
Lúc này lại cùng lúc hàm chứa phân thân của hai người bọn họ, nên liền trở nên càng thêm chặt chẽ.
Thế nhưng, song song với khoái cảm tiêu hồn.
Nhìn thấy Kỉ Tình đau đớn như vậy, đáy lòng của bọn họ vẫn là không kìm được mà dâng lên thương tiếc.
Nhất thời lại muốn ngừng lại.
Chỉ là lúc này, Lục Dạ ở ngay bên cạnh lại lên tiếng ngăn trở bọn họ :"Lần này không làm.
Về sau chúng ta liền không còn cơ hội nữa."
Đúng vậy, khó khăn lắm mới đi được tới một bước này.
Nếu cứ vậy ngừng lại, bọn họ nhất định sẽ hối hận!
Rốt cuộc, hạ xuống ngoan tâm, Độc Cô Vô Song cùng Lục Dạ rốt cuộc cũng không còn suy nghĩ lung tung nữa, tiếp tục tiến vào trong nội bích của y.
"Đau quá, các ngươi mau rút ra...a..." Nơi tư ẩn từng chút một bị vạch phá, Kỉ Tình chỉ có thể khóc ngâm, không dám giãy giụa vì sợ sẽ làm mọi chuyện tệ hại hơn :"Ngày mai bổn tọa sẽ đem các ngươi đuổi khỏi Tiêu Dao Đỉnh...các ngươi chính là một đám hỗn đản..."
"Ô ô...đau quá...sẽ hư mất..." Có lẽ vì quá đau đớn, nên lời nói của Kỉ Tình cũng liền lung tung cả lên.
Thế nhưng, bởi vì đã được khuếch trương qua.
Nên dù đau, nhưng đến khi phân thân của bọn họ hoàn toàn tiến vào trong.
Hậu huyệt của y cũng không hề bị chảy máu.
Nước mắt sinh lý rơi xuống, Kỉ Tình chỉ có thể một bên đánh vào lồng ngực Độc Cô Vô Song mắng mỏ, một bên lại cảm nhận cảm giác thể nội bị nhồi đầy, căng ra hết cỡ.
Lúc này, dù đã rất muốn động hông.
Nhưng trở ngại Kỉ Tình còn khó chịu, Độc Cô Vô Song cùng Cố Thừa Trạch vẫn là nhịn xuống, chờ đợi y làm quen với loại cảm giác này.
Cố Thừa Trạch đưa tay lau nước mắt cho y, lại dụi đầu vào hõm vai y, an ủi :"Sư tôn, ngài bình tĩnh, một lát liền sẽ hết đau thôi."
Kỳ thực, thời gian trôi qua đã khá lâu, nên đầu của Cố Thừa Trạch cũng sớm không còn trụi lũi như lúc ban đầu nữa.
Trái lại, đã mọc lên tóc con dài khoảng nửa lóng tay.
Cùng kiểu đầu đinh ở hiện đại không mấy khác biệt.
Cho nên, khi hắn dụi đầu vào người y.
Số tóc đó liền giống như bàn chải, làm y vừa nhột vừa ngứa, rất muốn né tránh.
Sau khi thấy Kỉ Tình đã thả lỏng hơn, không còn nhăn nhó thống khổ nữa.
Độc Cô Vô Song cùng Cố Thừa Trạch rốt cuộc mới có thể di động hạ thân, bắt đầu luân phiên cày cấy trên người y.
"Dừng lại...!Thật khó chịu...mau dừng lại...a..." Cảm giác quái dị vừa chua xót, căng trướng, lại vừa ẩn chứa từng tia khoái cảm len lỏi này, nhất thời lại khiến thần trí Kỉ Tình bắt đầu phiêu hốt.
Đúng lúc này, một bàn tay hữu lực lại bất ngờ từ bên cạnh vươn tới, nắm lấy cằm y, bắt y phải nhìn về phía này.
Theo sau đó, âm thanh khàn khàn ẩn chứa dư vị tình dục của nam nhân liền đã truyền vào tai y.
"Sư tôn...Tình nhi...tiên quân...Ta cũng thật khó chịu.
Ngài thương xót ta, giúp ta liếm một chút, có được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...