"Hắn là đệ đệ của ta...đệ đệ của ta làm sao có thể..." Lắc đầu nói, Độc Cô Duy Ngã vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
Chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn về phía hắc y nhân :"Vô Song, đệ nói gì đi..."
"Ha ha, nói đi cũng phải nói lại, bổn quân phải thành thật cảm tạ ngươi a, Độc Cô Duy Ngã.
Nếu không phải ngươi, bổn quân e rằng cũng sẽ không dễ dàng tìm được một cỗ phân thân thích hợp đến vậy."
"Năm đó, nếu không phải ngươi chiếm đoạt thân phận của hắn, hại hắn suýt chút nữa liền bệnh chết ở trong kho củi.
Hắn cũng sẽ không đồng ý cùng bổn quân giao dịch, thay bổn quân gánh chịu ngàn vạn thống khổ.
Thậm chí còn bán đứng linh hồn, trở thành bản sao của bổn quân."
Nghe thấy lời nói của Thái Ly, Kỉ Tình liền liếc nhìn Độc Cô Duy Ngã một cái, trong lòng đã có một đàn thảo nê mã chạy ngang qua.
Hai huynh đệ này, thì ra còn có loại cố sự như vậy nữa a! Mặc dù không biết rõ tình tiết, nhưng nhất định là rất rất cẩu huyết rồi!
Song, dù phỉ nhổ trong lòng, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của Kỉ Tình :"Những năm này, hắn đều là đang diễn kịch trước mặt bổn tọa?"
"Không hẳn." Nhún nhún vai, Thái Ly vẫn là thay Độc Cô Vô Song giải thích :"Năm đó, sau khi cùng hắn hoàn thành giao dịch.
Trước khi bước vào vòng luân hồi, bổn quân đã đem đoạn ký ức về cuộc giao dịch của hắn phong cấm lại."
"Vốn, bổn quân chỉ là muốn đợi sau khi phục sinh rồi, sẽ đích thân tìm hắn phá giải phong cấm.
Nhưng nào ngờ, mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi hơn cả tưởng tượng của bổn quân, cũng không biết nên nói là trùng hợp, hay là thiên mệnh chú định."
"Hắn thế mà lại trở thành đệ tử của ngươi." Ánh mắt khẽ liếc nhìn Độc Cô Vô Song, Thái Ly mới thấp giọng nói tiếp :"Dù cho ký ức mất sạch.
Nhưng đoạn tình cảm mà bổn quân dành cho ngươi, vẫn như cũ ảnh hưởng tới hắn.
Khiến hắn một lòng một dạ si mê ngươi..."
"Cho đến tận khi ngươi mang hắn đến Uổng Tử Thành.
Phong cấm trong ký ức của hắn mới triệt để được lượt bỏ.
Hắn rốt cục cũng nhớ lại được chức trách của chính mình là gì."
Nói tới đây, Thái Ly lại đột ngột hạ thấp tông giọng, tựa như là ma quỷ tại nỉ non :"Hắn chính là quá khứ của bổn quân, mà bổn quân thì chính là thực tại của hắn."
"Hoặc đổi một loại cách nói, hắn liền là Thái Ly đã từng hứng chịu hết thảy đau khổ trong quá khứ."
Đối với mạch não của Thái Ly sau khi đã trảm bỏ hết thảy nhân tính, Kỉ Tình xác thực là không tài nào hiểu nổi.
Rõ ràng một giây trước vẫn còn đang tán gẫu, một giây sau, hắn liền đã không nói không rằng, nói đánh liền đánh.
Thái Ly nâng tay, ngay tức khắc, vô tận huyết vụ trên đỉnh đầu của hắn liền lập tức ngưng tụ, hóa thành từng nhân ảnh buông xuống mặt đất.
Những nhân ảnh này, tựa như từng khúc gỗ khô, chỉ còn lại da bọc xương, huyết nhục đều đã biến mất không thấy đâu.
Con ngươi trợn trừng, phảng phất lúc nào cũng có thể rớt ra khỏi hốc mắt.
Mặc dù đám thi khô này đều đã không còn hình người.
Nhưng dù vậy, một số cá nhân thì vẫn như cũ có thể lờ mờ nhận ra danh tính được.
Khi đám thi khô này buông xuống, Vệ Danh rất nhanh cũng đã từ trong bọn chúng nhìn thấy được người quen :"Thịnh Khải Thánh hoàng?!!"
"Binh giáp trên người những thi khô đằng sau đang mặc, chính là binh khí riêng của binh lính Thịnh Khải hoàng triều." Đã từng cùng quân lính Thịnh Khải hoàng triều giao đấu qua, nên Phượng Tịch rất nhanh cũng mở miệng tiếp lời.
Đám thi khô này buông xuống, ngay tức khắc liền khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
Mười, một trăm, rồi đến một ngàn,...!Tất cả binh lính và môn hạ đệ tử của mười bốn tòa tông môn được Cao Hải thống lĩnh, tất cả đều đã bị Thái Ly hút cạn huyết nhục, biến thành xác chết, dùng oán khí đến điều khiển.
Không chỉ vậy, sau khi biến thành thi khô.
Thực lực của bọn họ giống như đều đã được uẩn dưỡng qua một lượt, so với trước kia lại càng phải cường đại hơn.
"Sư tôn, kế tiếp phải làm thế nào?" Theo bản năng nhích đến gần Kỉ Tình, ba người bọn họ đều đồng thanh đồng ngữ hỏi.
Vẫn nhìn thẳng về trước, song, Kỉ Tình vẫn là phân ra một chút tâm tư đến căn dặn bọn họ :"Lát nữa tùy cơ ứng biến, tự tìm đối thủ cho mình.
Chỉ cần cố thủ, không cần liều mạng.
Nhưng tốt nhất, vẫn là đừng để đổ máu."
Câu cuối, là nói với tất cả những người ở đây.
Bởi vì mục đích của Thái Ly, chính là trích máu của bọn họ đến nuôi dưỡng trái tim của hắn.
Kỉ Tình vừa dứt lời, sắc mặt của y liền đã đột ngột biến đổi, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Thái Ly.
Lúc này, Thái Ly cũng đồng thời đang nâng mắt nhìn y.
Bốn mắt tương đối, cơ mặt của hắn liền khẽ động, tạo ra một nụ cười 'đắc chí'.
"Đưa đồ đến tận nơi, đúng là phiền phức ngươi rồi."
Siết chặt nắm tay, Kỉ Tình phải phân ra mấy phần linh lực đến trấn áp bảy thanh ma kiếm bởi vì nghe được triệu hoán của Thái Ly mà đang làm loạn trong giới chỉ của mình kia.
Không được, không thể để Thất Đại Hạn cùng Thái Ly hội ngộ được!
Sắc mặt Kỉ Tình bất biến, nhưng kỳ thực đã âm thầm vận thêm linh lực đến giữ chặt Thất Đại Hạn.
Thế nhưng, Thái Ly làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ?
Vì vậy, ngay lập tức, hắn liền đã hóa huyết vụ thành một thanh mạch đao, xông về phía Kỉ Tình.
"Vô sỉ." Không ngờ rằng Thái Ly lại giở trò chơi xấu sau lưng như vậy, Kỉ Tình thầm mắng một tiếng, nhưng vẫn lập tức nghiêng người ra sau, tránh khỏi đường đao chém tới.
Tình cờ nghe thấy được tiếng mắng của y, Thái Ly liền cười gằn, trả lời với giọng điệu dửng dưng :"Vô độc bất trượng phu a.
Trước kia ngươi không phải còn thường hay nói với bổn quân, cái gì mà...nhân vật phản diện chết vì nói nhiều hay sao?"
"Mặc dù bổn quân không cảm thấy chính mình là nhân vật phản diện.
Nhưng nếu đã có cơ hội, vì sao còn không nắm chắc?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...