"Khoan đã, chư vị tiên quân xin dừng tay." Một nữ nhân đột ngột vượt qua vòng vây, nhanh chóng chạy về phía sân nhỏ.
Gương mặt nàng hoảng loạn, hai mắt cũng vẩn đục, rõ ràng là một người mù.
Nữ nhân nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên cạnh một nam hài, tựa như động vật bảo vệ con, đem đối phương che chở trong lòng, hướng đám người khẩn cầu :"Nhi tử của ta từ nhỏ đã mắc phải bệnh lạ.
Chỉ cần có người lạ đến gần, nó liền sẽ phát bệnh.
Xin chư vị tiên quân có thể bỏ qua cho nó..."
"Lằng nhà lằng nhằng làm gì? Cút, mau tránh ra!" Tên môn hạ đệ tử của Ngự Kiếm Thần Tông này ngay lập tức liền nổi giận.
Gương mặt hung ác, nhấc kiếm lên uy hiếp nữ nhân.
Nhưng vào lúc này, Kỉ Tình lại đột ngột nhíu mày đi tới, giơ tay ngăn cản động tác của tên đệ tử này.
Sau đó mới liếc mắt nhìn nữ nhân cùng hài tử trong lòng nàng :"Đây là nhi tử của ngươi?"
Nữ tử này ăn mặc rất bình phàm.
Mà ở trong lòng nàng, thì lại càng là một hài tử bình thường đến không thể bình thường hơn.
Có điều, khi nhìn thấy đứa trẻ này, mi tâm của Kỉ Tình vẫn là theo bản năng cau chặt lại.
Không vì gì cả, chỉ vì ánh mắt của đứa trẻ này, thật sự là quá mức âm u.
Hắn giống như rất sợ người lạ, rúc ở trong lòng của mẹ mình.
Chỉ lộ ra một đôi mắt thấp thỏm nhìn y.
"Vâng, thưa tiên quân, đây là nhi tử của ta, nhũ danh gọi A Ngưu." Dù là lần đầu tiên được nói chuyện với tu tiên giả, nhưng bởi vì hài tử trong lòng, nên Tịnh Hương vẫn cố dùng hết can đảm hồi đáp.
Không nhìn nàng, ánh mắt Kỉ Tình vẫn chưa từng dời khỏi người của hài tử.
Môi mỏng mấp máy, y liền lãnh đạm nói :"Nếu hắn là nhi tử của ngươi, vậy thì ngươi tự mình đem áo ngoài của hắn cởi ra đi."
"A...vâng..." Sửng sốt một chút, mặc dù không biết vì sao lại phải làm vậy, nhưng biết chuyện này can hệ trọng đại, Tịnh Hương cũng không dám cãi lại, lập tức muốn giúp hài tử trong lòng mình cởi áo ngoài ra.
Thế nhưng, hài tử thường ngày vốn luôn an tĩnh nghe lời, thời khắc này lại đột ngột chống cự.
Hắn tựa như là một đầu thú hoang, ở trong lòng Tịnh Hương giãy giụa mãnh liệt.
Thậm chí còn há miệng cắn xé bàn tay nàng đến máu tươi giàn giụa.
"A!"
Nhướng mày, Kỉ Tình liền muốn xuất thủ khống chế hài tử này lại.
Thế nhưng, một giọng nói mềm nhẹ liền đã đúng lúc vang lên, kịp thời ngăn cản y :"Tiên quân...không sao..."
"A Ngưu bình thường đều như vậy.
Nếu quá sợ hãi, nó sẽ không khống chế được hành động của bản thân." Rõ ràng là đau đến xanh mặt, nhưng Tịnh Hương vẫn cứ cố cười gượng, nhịn xuống đau nhức.
Lục lọi trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, lau chùi vết máu đang giao thoa giữa miệng của nam hài và tay của mình.
"A Ngưu...nhả ra một chút, cẩn thận..."
Nhìn nữ tử dịu dàng vuốt lưng, an ủi cho hài tử, linh cảm của Kỉ Tình lại bắt đầu mách bảo gì đó.
Lúc này, ở phía đằng xa, trong đám thôn dân đang bị ngăn lại kia, cũng bắt đầu có người lên tiếng khẩn cầu.
"Tiên quân xin hãy bỏ qua cho A Ngưu đi a.
Đứa trẻ này rất đáng thương, phụ thân đã chết trên chiến trường từ lúc nó còn chưa sinh ra.
Đều là Tịnh Hương một tay nuôi lớn nó..."
"Đúng vậy, đứa trẻ này còn mắc phải bệnh lạ.
Nếu cứ cưỡng ép làm thứ nó không muốn, nó liền sẽ phát điên, không chỉ thương tổn người xung quanh, mà thậm chí còn sẽ tự mình hại mình."
"Mặc dù không biết tiên quân đang tra xét việc gì.
Nhưng thảo dân dám lấy tính mạng ra đảm bảo, đứa trẻ A Ngưu này tuyệt đối không thể làm ra chuyện thương thiên hại lý gì đâu."
"..............................."
Không phải một người cầu xin.
Mà đếm sơ qua, thì chí ít cũng có hơn mười người cùng một chỗ xin tha cho mẫu tử Tịnh Hương.
Phảng phất nếu y còn gây phiền phức cho hai người bọn họ, thì chính là đại ác nhân.
Vốn dĩ bị Phượng Tịch cùng Tiêu Dật làm biệt khuất.
Lúc này, hiếm khi có cơ hội tìm Kỉ Tình xuất khí, Cao Hải làm sao có thể bỏ qua được? Ngay lập tức liền mở miệng nói :"Các ngươi đừng lo, Hàn Ảnh Chân Quân chính là đốc quân mà chúng nhân đồng loạt đề cử.
Chắc chắn sẽ không ỷ thế ức hiếp mẹ góa con côi đâu."
"Đốc quân, ngài nhìn xem đi.
Nữ tử này chỉ là một thôn phụ bình thường mà thôi.
Nhưng chẳng lẽ ngay cả việc nhi tử của mình có bị đoạt xá hay không cũng không biết được sao? Huống hồ gì còn có những thôn dân sinh sống xung quanh đứng ra đảm bảo."
"Ma Quân Thái Ly dù có tài giỏi hơn nữa, cũng không thể tẩy não tất cả mọi người được đi?"
"Hắn xác thực là có thể tẩy não người khác." Kỉ Tình gật đầu, nghiêm túc trả lời.
Cao Hải :........................
Cổ họng hơi nghẹn lại, nhưng thua người không thua trận, thua trận rất khó coi, Cao Hải vẫn là dứt khoát đứng luôn về phía của mẫu tử Tịnh Hương :"Ha, có lẽ là bổn hoàng không có hỏa nhãn kim tinh như đốc quân rồi."
"Theo bổn hoàng nhìn thấy, những hài đồng ở đây, đều chỉ là những hài tử ngây thơ khờ dại.
Làm sao có thể là Ma Quân giết người như ngóe trong miệng thế nhân được kia chứ?"
Nói xong, Cao Hải còn cố tình hướng hài tử trong lòng Tịnh Hương trợn mắt, ra vẻ hung tợn.
'Dọa' đến đối phương vội vàng rụt đầu, không dám nhìn nữa.
"Đốc quân nhìn đi.
Bộ dạng của hắn, có giống như là Thượng cổ Ma Quân hay không?"
\*\*Cho phép ta phun ra hai chữ : Ha hả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...