Ánh mắt Kỉ Tình đảo một vòng quanh tế đàn, mày kiếm liền nhíu lại cùng một chỗ với nhau.
Phất tay ra hiệu những người khác tiến vào.
Thương Loan cẩn trọng đi tới, có chút e dè không dám đến gần Thất Đại Hạn.
Liếc nhìn nó một cái, Kỉ Tình liền nâng bàn tay lên.
Ngay tức khắc, bốn thanh trụ sắt ở xung quanh tế đàn liền lập tức truyền tới cộng hưởng.
Bốn sợi xích ầm ầm chấn động, sau đó liền bắt đầu mục rữa, hóa thành từng khối sắt vụn rơi xuống đất.
Một khắc này, Thất Đại Hạn cũng truyền tới dị động.
Bảy thanh ma kiếm cùng một lúc phóng thẳng lên trời, oán khí lượn lờ xung quanh thân kiếm cũng tích tụ càng thêm nồng nặc.
Nhưng không cho nó cơ hội trốn chạy, Kỉ Tình đã lập tức phóng xuất một luồng linh lực, tựa như thiên la địa võng đem Thất Đại Hạn bao vây bên trong, cầm cố lại.
Theo sau đó, Kỉ Tình liền đem Thất Đại Hạn và bàn tay của mình cùng một chỗ thu hồi về.
"Bổn tọa đã dùng linh lực tạm thời phong cấm Thất Đại Hạn, đem nó cất vào trong giới chỉ.
Các ngươi không cần lo lắng nữa." Kỉ Tình qua loa giải thích, song, gương mặt ngay sau đó liền đã lập tức sa sầm :"Có điều, chúng ta đến trễ một bước, có kẻ đã trộm đi trái tim của Thái Ly vốn bị ta phong ấn ở đây rồi."
Theo suy đoán của Kỉ Tình, kẻ trộm đi trái tim của Thái Ly, nhất định là đã có chủ đích từ trước.
Nhân lúc bọn họ không chú ý mà cùng một chỗ lẻn vào đây.
Nói không chừng chính là hắc ảnh trong sương mù khi nãy.
Hắc ảnh đó sắp xếp sẵn ảo cảnh, dụ y cùng Lục Dạ tiến nhập vào trong, hơn nữa còn hạ dược vào trong rượu.
Nhất định là muốn kéo chân y, tranh thủ thời gian phá vỡ phong ấn, đem tâm cùng Thất Đại Hạn mang đi.
So với Thất Đại Hạn mà nói, thì tâm của Thái Ly lại ẩn chứa lực lượng oán niệm hơn rất nhiều.
Cho nên, phong ấn của nó cũng bị ăn mòn nhiều hơn 4 sợi xích sắt này.
Có lẽ là chỉ vừa phá vỡ trung tâm phong ấn, lấy được tâm của Thái Ly, liền đã phát hiện bọn họ đang đi về hướng này.
Nên hắc ảnh đó mới lựa chọn bỏ lại Thất Đại Hạn, không tiếp tục giải tỏa xiềng xích nữa.
Mà chỉ mang theo khỏa tâm kia rời đi.
"Đi tìm đám người Tiêu Dật thôi." Kỉ Tình mím môi nói, nhưng vẫn theo bản năng dùng thần thức tìm kiếm trong Uổng Tử Thành.
Nhưng mặc cho y có cố sức thế nào, hắc vụ ở đây vẫn cứ giống như một bức tường lớn, đem thần thức của y chặn lại, không thể thăm dò được gì.
Nghe thấy Kỉ Tình muốn đi, Độc Cô Duy Ngã ngay lập tức liền nói ra thứ mà y không muốn nghe nhất lúc này :"Sư tôn, vậy Vô Song hắn..."
"Sự tình gấp gáp, không quản được nhiều chuyện như vậy nữa.
Hắn...cát nhân tự có thiên tướng, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đợi xử lý xong mọi chuyện, bổn tọa sẽ quay lại tìm hắn."
Mặt ngoài nói ra những lời này một cách nhẹ nhõm, nhưng trên thực tế, bàn tay giấu dưới lớp áo của Kỉ Tình cũng đã sớm nắm lại thành đấm.
Nhìn y, Độc Cô Duy Ngã liền há miệng muốn khuyên ngăn.
Nhưng chưa nói được lời nào, thì đã bị Cố Thừa Trạch đứng ở bên cạnh ngăn lại.
"Chúng ta cũng đã không còn là tiểu hài tử như trước đây.
Đều sớm trở thành nhân vật quát tháo phong vân rồi.
Phải biết tự gánh vác chính mình.
Đừng tạo áp lực cho sư tôn nữa."
Đưa mắt nhìn Cố Thừa Trạch, Độc Cô Duy Ngã liền trầm mặc, rốt cuộc cũng không nói thêm gì.
Sáu người đứng trong tế đàn, Kỉ Tình liền từ trong giới chỉ phóng xuất một nắm thượng phẩm linh thạch, bắt đầu đem linh thạch lấp vào xung quanh tế đàn, tạo thành một tòa truyền tống trận to lớn.
Một khắc viên linh thạch cuối cùng được khảm nạm lên trên, truyền tống trận liền dâng lên hào quang kinh người.
Hào quang đem sáu người bọn họ che phủ, trong nháy mắt liền bị truyền tống khỏi nguyên địa, rời khỏi Uổng Tử Thành.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ở trăm dặm Thiên Kiếm Sơn.
Đoàn người do chúng đại năng của Tiên Ma Lục dẫn đầu cũng đã sớm đem toàn bộ thôn xóm ở nơi đây đều lật tung.
Trọn vẹn tìm được hơn một trăm hài tử phù hợp với lời Kỉ Tình mô tả.
Lúc này, cách thời gian đám người Kỉ Tình tiến vào Uổng Tử Thành cũng đã hơn một ngày một đêm.
Mới ban đầu, bầu không khí giữa những tu sĩ này vẫn còn tính là tương đối hữu hảo.
Nhưng dần dà về sau, mâu thuẫn bởi bất đồng ý kiến cũng đã bắt đầu xuất hiện...
"Bổn hoàng cảm thấy cứ ngồi như vậy cũng không phải là cách.
Chi bằng cứ đem những tù phạm này ra tra khảo đi.
Thái Ly Ma Quân đó cho dù có là thần đi nữa, thì nhất định cũng sẽ sợ đau."
Thời khắc này, đoàn người đang tụ tập ở trong một sơn cốc nhỏ.
Lại dựng lều trại làm nơi trú chân.
Mà ở trước sân nhỏ của lều trại, lại là một đám hài đồng rải rác từ năm đến mười ba tuổi, có nam có nữ.
Tất cả đều ăn mặc vô cùng nghèo nàn, mang theo sợ hãi cùng khiếp nhược nhìn chúng nhân.
Theo ở bên cạnh những hài tử này, còn có một vài thân nhân của bọn họ.
Lúc này, ở trong lều trại, nghe thấy lời đề nghị mà Cao Hải đưa ra, Phượng Tịch liền là người đầu tiên đứng ra ngăn cản :"Ta không đồng ý quyết định này!"
"Làm tu sĩ, thà rằng đổ máu trên sa trường.
Cũng quyết sẽ không lợi dụng hài đồng, lão nhân, nữ tử đến làm lá chắn!" Phượng Tịch nghiêm mặt nói, ngân giáp trên người cũng bởi vì chuyển động mà vang lên tiếng 'cốp cốp' nặng nề.
Ở phía đối diện, Không Trần Thánh tăng cũng là người tiếp theo làm ra phản ứng.
Mặc dù không nói rõ, nhưng biểu lộ nhắm mắt, thấp giọng hô một câu A di đà phật của ông, cũng đã nêu lên cái nhìn của ông về chuyện này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...