Đến phiên Cố Thừa Trạch, không nằm ngoài dự liệu của Kỉ Tình, hắn vừa vặn chính là song linh căn hệ thủy cùng mộc.
Mị Linh tộc tồn tại ở tu chân giới ngoại trừ làm lô đỉnh ra, thì cũng chỉ có thể làm phụ trợ.
Trời sinh song linh căn, nhưng lại không hề có sức chiến đấu.
Nhìn bức họa Cố Thừa Trạch vừa vẽ, Kỉ Tình liền nghĩ ngay tới một loại phương pháp :"Ngươi trước đừng lo ngại, mặc dù chỉ có thể phụ trợ, ta cũng sẽ đem ngươi phủng thành thần."
"Vâng, sư tôn." Mặc dù đã sớm chết lặng với thể chất của chính mình.
Nhưng được Kỉ Tình an ủi, Cố Thừa Trạch vẫn cảm thấy thâm tâm ấm áp, như có ôn tuyền vừa chảy qua.
Đến phiên Độc Cô Duy Ngã cùng Độc Cô Vô Song, cả hai cũng không tiến lên kiểm trắc linh căn.
Mà Độc Cô Duy Ngã đã trực tiếp nói thẳng :"Bẩm sư tôn, huynh đệ chúng ta, mỗi người đều có thiên linh căn lôi hệ."
Độc Cô Duy Ngã vừa dứt lời, Kỉ Tình liền nhíu mày, thật sâu đánh giá huynh đệ bọn họ.
Mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không có hoài nghi về độ chân thật ở đây.
Bởi vì bọn họ không có lý do nói dối y.
Càng quan trọng hơn chính là, bọn họ không có lá gan đó.
Cả đời y, hận nhất chính là ba loại người.
Một, gian dâm.
Hai, kẻ lừa gạt.
Ba, kẻ phản bội.
"Duy Ngã thể trạng cường tráng, tính cách cương mãnh, về sau liền tu luyện đao pháp."
"Mà Vô Song..."
Thấy Kỉ Tình nhìn mình, Độc Cô Vô Song liền hơi xấu hổ tránh mặt, không dám nhìn thẳng vào y.
Đã sớm đem chuyện tối qua vứt ra sau đầu, nên Kỉ Tình cũng không chú ý tới phản ứng của hắn, nhàn nhạt nói tiếp :"Liền trở thành kiếm tu đi."
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình liền đã nảy sinh một loại cảm giác, phảng phất hắn chính là trời sinh kiếm tu, nhất định phải dùng kiếm.
"Đợi sửa nhà xong, ta sẽ bắt đầu dạy các ngươi."
"Vâng, sư tôn." Chúng đệ tử chắp tay, đồng thanh hô.
Lúc này, nhìn ra ngoài trời, Kỉ Tình lại bất chợt hỏi, sực nhớ ra một chút chuyện :"Hôm nay là ngày gì?"
Không biết vì sao y lại hỏi vậy, Lục Dạ vẫn là trước hết hồi đáp :"Hôm nay là ngày 9 tháng 5 a sư tôn."
"Vậy sao? Vậy là ngày mai à?" Kỉ Tình lẩm bẩm nói.
Cũng phất tay áo đứng dậy, căn dặn :"Ta phải rời khỏi mấy ngày.
Ở nhà đợi ta."
Trí nhớ của y có chút không tốt, kém chút nữa liền quên mất, ngày mai là ngày đại thọ của một vị lão bằng hữu của mình.
Lúc y còn trẻ, trong một lần đi lịch luyện, đã từng kết bạn qua với kẻ này.
Hắn ta cũng không phải là thanh niên tài tuấn trong thiên hạ, mà chỉ thuộc loại vơ tay liền có thể hốt được một nắm.
Tư chất thường thường, tu vi thường thường.
Tính cách nhảy thoát, tiện khí hề hề, nhưng làm người lại vô cùng trọng tình nghĩa.
( nhảy thoát : kiểu như không đứng đắn, không đáng tin.)
Lúc y bị vô số thiên tài nhằm vào, muốn cướp đoạt bảo vật trong tay y, cũng là hắn ta đến giúp y một tay.
Mặc dù cuối cùng vẫn là do y đến giải quyết đám người đó, hắn ta chả làm được gì.
Nhưng phần ân tình này, y vẫn là ghi nhớ.
Cho nên, hắn ta cũng hiển nhiên trở thành một trong số ít bằng hữu của y.
"Sư tôn, ngài muốn đi đâu a? Cho đệ tử theo với." Lục Dạ ngay tức khắc liền ôm lấy cánh tay y, chớp mắt, không nỡ nói.
"Trung Châu, Đế thành, Xích Liên Đế quốc."
Nghe Kỉ Tình nói, Cố Thừa Trạch liền lập tức bật hỏi :"Sư tôn muốn đến Tiêu gia?"
Với thân phận của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch cảm thấy cũng chỉ có thể là một trong tam đại thế gia - Đế thành Tiêu gia hoặc là thánh đế của Đế quốc là có thể khiến y đích thân đi mà thôi.
Hơn nữa, nếu hắn nhớ không lầm, thì ngày mai chính là đại thọ hai vạn năm của lão tổ tông Tiêu gia.
"Đúng vậy." Kỉ Tình sảng khoái thừa nhận, cũng không giấu giếm.
Lúc này, ánh mắt của y lại khẽ lướt qua người bốn cái đồ đệ nhà mình.
Sau khi suy tư một chút, y liền làm ra quyết định :"Các ngươi thay một bộ y phục sạch sẽ.
Cùng ta đi Tiêu gia dự thọ yến."
"Sư tôn, đệ tử..." Cố Thừa Trạch có chút do dự không yên.
Đại thọ của lão tổ Tiêu gia...
Bọn họ có phải hay không cũng sẽ tới?
Nhìn ra Cố Thừa Trạch chần chừ, Kỉ Tình liền rũ mi nhìn hắn :"Ngươi không muốn đi?"
Kỉ Tình thề, bản thân đã cố hết sức dùng giọng điệu cùng ánh mắt ôn hòa của một bậc trưởng bối để hỏi.
Nhưng không biết vì sao, tiểu tử Cố Thừa Trạch này lại giống như gặp quỷ đồng dạng, không chỉ lắc đầu nguầy nguậy, mà còn toát mồ hôi phản bác :"Không...không...đệ tử là muốn nói...sư tôn, đệ tử rất vui lòng được bồi ở cạnh ngài."
Mặc dù không tin, nhưng hắn đều đã nói vậy, Kỉ Tình cũng chỉ có thể bỏ qua.
Đợi khi y dời mắt sang chỗ khác, Cố Thừa Trạch mới đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Ánh mắt cùng giọng điệu của sư tôn khi nãy thật là doạ người a.
Phảng phất nếu hắn dám nói không, y liền sẽ trực tiếp để hắn không nhìn thấy được mặt trời ngày mai.
May là hắn phản ứng nhanh, nếu không cái mạng nhỏ này e là phải 'răng rắc' rồi.
Nửa khắc sau, năm người liền tập hợp ở trước nhà gỗ.
Bốn cái tiểu tử cũng đã đổi xong một bộ y phục mới.
Cố Thừa Trạch còn đeo lên một tấm khăn che mặt, y phục cũng đổi sang màu xanh sẫm, hoàn toàn trái ngược với phong cách ăn mặc thường ngày, khiến Lục Dạ không khỏi nghi hoặc hỏi :"Tam sư huynh, sao huynh lại ăn mặc như vậy a."
Hơi trừng Lục Dạ một chút, Cố Thừa Trạch cũng không đáp lời, tiếp tục thu nhỏ sự tồn tại của mình, làm một cái tiểu trong suốt.
Lúc này, sự chú ý của Kỉ Tình đã sớm bị Độc Cô Duy Ngã dời đi, cũng không chú ý tới hắn.
"Sư tôn...ngài chắc chắn...chúng ta cưỡi phi kiếm, đi một ngày có thể tới được Tiêu gia sao?" Đắn đo một hồi, Độc Cô Duy Ngã rốt cuộc vẫn là đánh bạo hỏi.
Kỳ thực, với tu vi của Kỉ Tình, đừng nói là cưỡi phi kiếm, muốn đến bất kì nơi nào trong đại lục, cũng chỉ cần một ý niệm mà thôi.
Thế nhưng, tu vi của y không sai, bản thân y cũng không sai.
Thứ sai chính là bệnh mù đường của y.
Thấy đại đồ đệ không có lòng tin vào mình như vậy.
Kỉ Tình liền xụ mặt, lấy ra một tòa trận bàn to bằng bàn tay đặt xuống đất, đem linh thạch gắn ở xung quanh, lãnh tĩnh đáp.
"Tiêu gia có truyền tống trận."
Tiêu gia có truyền tống trận = y chỉ cần đặt truyền tống trận của mình ở đây, dùng linh thạch cung cấp năng lượng truyền tống là được.
Truyền tống trận sẽ xé mở không gian, trong nháy mắt đưa bọn họ đến Tiêu gia.
Không cần phi kiếm = không lạc được = tới kịp lúc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...