"Độc Cô Duy Ngã! Tên ngốc nhà ngươi!" Lúc này, Kỉ Tình có thể nói là thiên ngôn vạn ngữ đều không thể miêu tả hết tâm tình hiện tại của mình.
Thấy y thống khổ, Độc Cô Duy Ngã cũng không dám loạn động, cố đè nén lại cảm giác thoải mái khó tả khi được nơi mềm mại kia bao lấy.
Thấp giọng hống y :"Sư tôn bình tĩnh, một lát liền sẽ hết đau ngay thôi."
"Ngươi nói thật là giỏi! Sao ngươi không vào đây thế chỗ cho bổn tọa đi?!" Tức giận mắng, Kỉ Tình liền cố xem nhẹ đi cảm giác đau xót từ nơi tư mật truyền tới.
Cùng cảm giác trướng trướng khi bị dị vật lấp đầy.
Nào ngờ, lúc này, Độc Cô Duy Ngã thế mà lại một mặt vô tội nói ra một câu nói, làm hơi thở của y đều nghẹn lại :"Sư tôn, khi nãy ta cũng đã có ý định nói với ngài..."
"Kỳ thực...ta có thể...ở mặt dưới..."
Excuse me what the f\*ck?
Lúc này, Kỉ Tình đặc biệt có xúc động muốn tự bế, trầm cảm kéo dài, ngay cả tâm lý cũng gặp phải sang chấn dữ dội.
Cho nên nói, y là tự mình 'cúc cung tận tụy' sao? Vì sao hắn không nói sớm!
Rốt cuộc, không chịu đựng nổi nữa, Kỉ Tình liền trực tiếp giơ tay đấm thẳng lên mặt nam nhân khốn kiếp dám bỡn cợt y :"Độc Cô Duy Ngã! Sao ngươi không đi chết đi!"
Chỉ là, đúng lúc này, nam nhân lại bất chợt động hạ thân một cái.
Khiến thân thể y lập tức liền mất hết sức lực, chỉ có thể thu tay lại, nắm lấy ga giường để giữ thăng bằng.
"Sư tôn, ngài phải bình tĩnh, cẩn thận lửa giận công tâm." Nói xong, Độc Cô Duy Ngã liền đã thuận nước đẩy thuyền, bắt đầu động hông, hướng sâu trong thân thể y mà cắm rút.
"A...ngươi..."
Hậu đình bị dị vật nhét đầy, lấn chiếm vào sâu bên trong.
Cảm giác chua xót, xen lẫn vài tia khoái cảm kỳ dị, khiến Kỉ Tình nói năng khó khăn, chỉ có thể cắn chặt môi mỏng, kiều suyễn.
Bàn tay to lớn của Độc Cô Duy Ngã bắt lấy đôi chân đang dang rộng, quấn quanh hông mình của Kỉ Tình.
Động tác dưới thân không dừng lại, nhưng bàn tay hắn vẫn vuốt ve chân y.
Cuối cùng không khống chế được, đem từng đầu ngón chân tinh xảo, khả ái kia ngậm vào miệng, mút lấy.
"Ha...Độc Cô Duy Ngã...không muốn...nhột..."
Khoái cảm xen lẫn với ngứa ý, khiến Kỉ Tình không khống chế được mà mở miệng ngăn cản.
Nam nhân tựa như không biết mệt mỏi, không ngừng dùng thứ to lớn kia cày cấy trong thân thể y, khiến thông đạo đều hỗn độn bất kham, chỉ có thể đáng thương ngậm chặt lấy dị vật đang xâm lấn kia.
Độc Cô Duy Ngã nắm lấy cổ chân Kỉ Tình, đem hai chân của y khép lại cùng nhau.
Đồng thời lại nghiêng người y sang một bên, mãnh liệt trừu động.
Tư thế này, khiến trọng lượng của cả người Kỉ Tình đều bị hắn điều khiển.
Tựa như cơn sóng, không ngừng dao động theo động tác của hắn.
Mỗi lần đều bị nam nhân tiến vào sâu trong cùng, tiếng da thịt va chạm, cùng âm thanh nước đọng nhóp nhép, khiến Kỉ Tình không khỏi xấu hổ tới tận cùng.
Chỉ có thể khản giọng nói :"Ngươi...ngươi nhanh một chút...A!"
Vừa nói dứt lời, Kỉ Tình liền đã lập tức hối hận vì câu nói không đầu không đuôi, còn ái muội không rõ này của mình.
Lúc này, trâm cài đầu của y đã sớm tuột ra khỏi tóc đen, rơi xuống trên đầu giường.
Mái tóc dính đầy mồ hôi, bám sát vào trên da thịt tinh mịn, mơ hồ lộ ra đỏ hồng kia.
Trong bóng đêm, ánh mắt của y lại sáng ngời đến kỳ lạ.
Trong mắt không còn vẻ lạnh bạc, nhìn xuống chúng sinh như thường ngày.
Trái lại, đã sớm giăng đầy mị ý, liêu nhân.
Phối hợp với âm thanh ngắt quãng, ẩn chứa hương vị loạn tình kia, lại chẳng khác gì dục cầu bất mãn, chủ động mở miệng cầu hoan.
Hai mắt đỏ ngầu như dã thú phát tình, Độc Cô Duy Ngã liền trừu tống càng thêm cuồng dã.
Mỗi một lần, đều hướng về nơi mẫn cảm của y đè ép.
"A...ha...không phải...ư a...ta..." là bảo ngươi nhanh phóng xuất ra!
Lời nói bị mị thanh che lấp, lý trí của Kỉ Tình đã triệt để lưu mờ, chỉ có thể cùng nam nhân trên người chìm vào trong dục vọng.
Mười đầu ngón tay bấu chặt vào người hắn.
Lúc này, cả người y đã được hắn ôm vào lòng, ngồi trên đùi của hắn.
Mà tư thế này, cũng khiến vật dưới thân của hắn tiến sâu vào trong người y hơn, gần như là khít chặt vào nhau.
"Sư tôn, gọi tên ta."
"Ngã..." "Duy Ngã..."
Rốt cuộc, sau chừng trăm lần ra vào, Kỉ Tình cũng bị hắn làm cho phóng thích lần đầu tiên.
Mười ngón tay giữ chặt lấy vai hắn, y liền rúc lên trên cổ hắn, phát ra tiếng lãng thanh không kiềm chế được.
Đau đớn trên vai, cũng không khiến Độc Cô Duy Ngã đau đớn, trái lại, chỉ cảm thấy càng thêm kích thích.
Vốn định mở miệng nói chuyện, âm thanh của hắn đã bị động tĩnh của người trong lòng làm nghẹn lại.
Tiếng nức nở...
Đúng vậy, 4000 năm, lần đầu tiên Độc Cô Duy Ngã nghe thấy tiếng Kỉ Tình nghẹn ngào...
Hoảng loạn ập tới, khiến Độc Cô Duy Ngã không khỏi sững sờ dò hỏi :"Sư tôn, ngài thế nào..."
"Đệ tử vô ý lộng thương ngài rồi sao?"
Nghe thấy âm thanh của Độc Cô Duy Ngã, Kỉ Tình liền khóc đến càng thêm thương tâm.
Khốn kiếp, chẳng lẽ lại nói cho hắn biết, bản thân là bị hắn hầu hạ, thích tới phát khóc sao?
Kỉ Tình a Kỉ Tình, ngươi không phải luôn tự hào bản thân là thẳng nam, là người khinh thường chơi trò sư đồ luyến nhất sao.
Vậy bây giờ ngươi đang làm cái quái gì vậy?
Cùng đồ đệ của mình làm chuyện trái với luân thường đạo lý, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện, không nảy sinh một tia bài xích nào.
Quan trọng nhất là còn không biết xấu hổ mà cảm thấy hưởng thụ, trầm mê trong đó.
Chỉ hỏi một câu thôi, mặt ngươi có đau hay không? Cảm giác tự vả như thế nào?
\*\*Sư tôn khóc ngất trong nhà vệ sinh...à không, là trong lòng Đại Đại thì đúng hơn.
Nhục quá nên khóc....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...