Cũng đúng thôi, cô đã nằm im suốt mấy ngày nay, nhúc nhích được mới là lạ.
Nếu cứ nằm thêm thời gian nữa, có lẽ khi tỉnh lại, muốn bò cũng không nổi.
Nhưng Cố Du chưa kịp thương thân trách phận thì hồn phách cô đã bị đẩy ra khỏi cơ thể.
Cô ngơ ngác nhìn thân xác mình như con rối bị đứt dây ngã oạch xuống giường, may mà Phó Tư Niên nhanh tay ôm lấy.
Anh vừa ôm vừa nhìn chằm chằm vào cô như đang cân nhắc xem vừa nãy có phải là ảo giác không.
Thấy cô không tỉnh lại, Phó Tư Niên mới thả cô lên giường.
Lúc này, anh mới chú ý tới hai ngón tay còn đang bấu chặt lấy cổ tay áo anh, tựa như người máy bỗng dưng bị cắt điện.
Cô bấu chặt tới nỗi anh phải cố lắm mới rút tay áo ra được, như thế cũng đủ để thấy chấp niệm của cô mãnh liệt đến thế nào.
Phó Tư Niên ấn nút khẩn cấp gọi bác sĩ đến rồi báo lại chuyện quá mức tưởng tượng vừa xảy ra cho ông.
Bác sĩ cũng có chút nghi ngờ, nghĩ rằng có thể anh sinh ra ảo giác, nhưng dưới ánh mắt kiên quyết của Phó Tư Niên, ông không dám phản bác.
"Tôi sẽ kiểm tra lại cho cô ấy thật kỹ càng."
Trong lúc bác sĩ khám lại cho cô, Phó Tư Niên đi ra ngoài gọi điện thoại.
"Quản gia Vương, ông dắt hai con chó của tiểu thư Cố đến bệnh viện đi.
Cô ấy vừa mới tỉnh, nói muốn gặp chó của mình."
Dù hiện giờ Cố Du là vợ của anh, Phó Tư Niên chưa tiếp xúc nhiều với người bên nhà cô, và cô cũng chưa sửa đổi xưng hô với người trong nhà, nên anh vẫn giữ nguyên cách gọi là "tiểu thư."
Quản gia Vương nghe tin tiểu thư tỉnh lại thì vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Phó Tư Niên không nói việc cô đã hôn mê trở lại vì giải thích qua điện thoại quá phiền phức, nên anh quyết định kêu quản gia dẫn chó đến rồi nói sau.
Phó Tư Niên đưa mắt nhìn người con gái nằm trên giường bệnh.
Vậy là điều cô ấy quan tâm nhất không phải là cha mẹ hay bạn bè gì mà là...!chó à?
Thật ra, điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của Phó Tư Niên.
Phó Tư Niên không biết nhiều về người vợ mới của mình.
Từ lần đầu gặp mặt đến khi kết hôn, số lần họ ở riêng với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Anh biết mối quan hệ giữa cô và gia đình không tốt, đây cũng là một trong những lý do anh chọn cô làm vợ.
Mối quan hệ gia đình đơn giản sẽ giảm thiểu những phiền phức từ bên ngoài.
Phó Tư Niên rất ghét phiền toái và những người dù đã bị anh từ chối rõ ràng vẫn cố gắng làm phiền.
Chủ yếu, anh chọn cô vì cô vừa mắt anh.
Dù có nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng rất ít người khiến anh thấy hợp mắt như cô.
Nếu phải chọn một người để kết hôn, thực hiện nghĩa vụ hôn nhân như chuyện chăn gối hay sinh dưỡng con cái, thì cô là lựa chọn phù hợp.
Phó Tư Niên tự nhận mình không phải người thú vị.
Mặc dù anh không coi đó là khuyết điểm, nhưng người khác thường thần thánh hóa anh quá mức.
Anh không bận tâm, những cô gái ôm mộng tưởng lớn thì thất vọng sẽ càng lớn.
Cố Du không như vậy.
Cô trưởng thành, lý trí và không kỳ vọng gì về phương diện kia.
Chỉ nói chuyện vài lần cũng đủ để hiểu được yêu cầu về hôn nhân của đối phương.
Hai người nhanh chóng hợp tác, cùng nắm tay đi đến cánh cửa hôn nhân, giống như khi anh đi bàn chuyện hợp đồng với đối tác.
Suy nghĩ phù hợp, bắt nhịp với nhau.
Từ khi xảy ra sự cố ở hôn lễ đến bây giờ, không ít phiền phức kéo đến làm ảnh hưởng đến kế hoạch của anh.
Nhưng bất ngờ là, Phó Tư Niên nhận ra anh không hề thấy khó chịu mà ngược lại, đây là lần đầu tiên anh chăm sóc một người như vậy.
Vừa mới kết hôn, vợ đã trở thành người thực vật, không biết khi nào sẽ tỉnh, cũng không biết cô có tỉnh lại hay không.
Phó Tư Niên không thể lên kế hoạch gì được.
Anh chỉ có thể một ngày rồi một ngày làm tròn trách nhiệm người chồng.
Nhưng lạ là, trong lúc chăm sóc cô, anh lại thấy thú vị.
Không phải là anh hy vọng cô cứ hôn mê như thế, mà đây thật sự là một trải nghiệm mới mẻ.
Và anh rất hưởng thụ trải nghiệm này, không hề có cảm giác phiền phức hay bị trói buộc.
Sau khi khám lại kỹ càng, bác sĩ kinh ngạc phát hiện cô đã tỉnh lại trong một thời gian ngắn.
Thú thật, với trường hợp của cô, bác sĩ cũng bó tay.
Cơ thể cô không có vấn đề gì, chỉ có chút bất thường ở đầu óc.
Bộ não con người rất phức tạp, dù đã áp dụng những thành tựu khoa học tiên tiến nhất vẫn không thể tìm ra nguyên nhân.
Nhưng việc cô không tỉnh chứng tỏ có vấn đề thật sự, chỉ là họ không thể xác định chính xác.
Người nhà bệnh nhân đã tìm đến những chuyên gia hàng đầu về não, nhưng ngay cả họ cũng không có lời giải thích ổn thỏa, và không thể làm giải phẫu trên bệnh nhân.
Cuối cùng, chỉ có thể truyền dịch để đảm bảo nhu cầu sinh lý cơ bản của cô.
Việc cô đột nhiên tỉnh dậy rồi lại hôn mê, còn có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt yêu cầu, thật sự không có lời giải thích nào dưới góc độ y học.
Nhưng dù sao, chuyện cô đã tỉnh lại vẫn là một tin tốt.
Phó Tư Niên nói chuyện với bác sĩ một lúc thì Cố Du đã chạy về đến bên người Vân Cẩn Ngôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...