Lê Hỏa cùng Vũ Nguyên Bảo vẫn cứ đi từ từ dạo chơi, càng đi vào sâu bên trong con đường, hai người bọn họ lại bị những làn sương bảo phủ, mới đầu Lê Hỏa cũng mặc kệ nhưng càng đi sâu vào trong, tâm trí của cậu càng cảm giác mờ mờ ảo ảo, còn tên Vũ Nguyên Bảo đàng sau thì lúc thì mặt ngu ngu, lúc sau lại hốt hoảng tỉnh lại, nhìn rât là ngu à, Lê Hỏa cố giữ vững tình thần của mình tiếp tục đi , không biết Lê Hỏa đi được bao lâu nhưng hiện tai bây giờ Lê Hỏa bắt gặp một người đang quỳ xuống đất, hai tay như đang ôm gì đó, ánh mắt mê ly, gương mặt ngu ngơ, nhìn rất dị, Lê Hỏa liếc nhìn một cái rồi đi luôn, bây giờ Lê Hỏa vẫn giữ được cho mình gương mặt lạnh nhạt tỉnh tảo, nhưng tên Vũ Nguyên Bảo thì không, gương mặt của hắn đang cực kì nghiêm nghị, gương mặt nhăn nheo, đôi bàn tay thì nắm chặt, Lê Hỏa liếc lại nhìn hỏi.
- không sao chứ?
- dạ dạ... không sao.
Vũ Nguyên Bảo cỏ vẻ bất ngờ với câu hỏi của Lê Hỏa.
- tốt còn một chặng đường dài nữa để đi, cố gắng lên.
Lê Hỏa nhạt lạnh tiếp tục đi, Vũ Nguyên Bảo thấy vậy cũng cất bước đi theo.
Hai người lại tiếp tục đi trên con đường đen đó, càng đi hai người lại càng bắt gặp những người có tâm thần mê ly bị mê hoặc, bây giờ tâm thần Lê Hỏa cũng bị ảnh hưởng nặng, chỉ cần một giây thả lỏng, đầu óc của Lê Hỏa lại mệt mỏi, ảo ảo kiều gì ý, rất khó tả, đối với Lê Hỏa, tinh thần đã được tôi luyện bởi nhiều năm bị làm nô lệ, sự thiêu cháy của lửa từ Hỏa Linh Chi 10,000, sự cường hóa từ thanh linh hạt sen, nhừng cuộc chiến sống chết, và cả từ tàn nhẫn đao pháp mang lại, bây giờ tinh thần của Lê Hỏa cực kì cứng rắn mà còn bị ảnh hưởng nặng như vậy thì Vũ Nguyên Bảo thì Thế nào, hắn trụ được đến bây giờ là rất giỏi, hiện hắn ta phải cố hết sức mình để giữ tỉnh táo, mười đầu ngón tay nắm chặt hết sức vào nhau, hàm răng cắn chặt, cứ đi được vài bước hắn ta lại dừng lại, đôi mắt hiện lên sự mê ly nhưng nhanh chóng thức tỉnh bám sát Lê Hỏa, tên này cũng là một kẻ có tâm trí hơn người, chẳng qua là dò cuộc sống giàu sang, xung sướng, nuông chiều từ bé dưỡng ra cái bản tính công tử, kiêu ngạo của hắn mà thôi, hiện tại bị đẩy đến hoàn cảnh khó khăn thì bản chất của hắn mới được bộc lộ một cách chân thực nhất.
Đi thêm một thời gian nữa, Lê Hỏa gặp không biết bao nhiêu là người tâm thần bị ảnh hưởng, bị cầm chân ở một chỗ, bây giờ Lê Hỏa mới cảm thấy sợ hãi về con đường này, dù cho cậu có cố gắng tỉnh táo lại nhưng vẫn cứ bị ảnh hưởng, đôi mắt cứ nặng trĩu, trong đầu cứ mỏi mệt muốn ngủ, điều đó khiến Lê Hỏa phải sừ dụng sát khí dồn lên não, một sự lạnh buốt lan tỏa trong não làm thanh tỉnh lại cái đầu đầy sương mù của Lê Hỏa, cậu tính đi tiếp nhưng nhìn lại thì thấy, Vũ Nguyên Bảo giờ rất thảm, mười đầu ngón tay cắm chặt vào bàn tay khiến cho nó chảy máu liên tục, hằm rắng cắn mạnh đến nỗi chảy cả máu, trên mặt hơi sưng có đầy dấu tay đỏ, tóc tai rối bời quần áo sộc sệch, khác hẳn với lần đầu Lê Hỏa nhìn thấy hắn, đẹp trai lịch lãm, bây giờ thì không khác mấy thằng bị phá sản là mấy, lúc này cả cơ thể của hắn đang thả lỏng, gương mặt ngu ngu, ánh mắt mê dại, mồn há hốc, nhìn cực giống mấy thằng thiểu năng tuần hoàn não.
Lê Hỏa thở dài một hơi, bây giờ Lê Hỏa hoàn toàn có thể nhìn thấy sự chống cự trong mắt của Vũ Nguyên Bảo, nhưng nó đang yếu dần và mất đi, trên đoạn đường này Lê Hỏa cũng phải khâm phục sự kiên định của tên này và coi hắn là đàn em của mình, thì bây giờ làm gì có chuyện Lê Hỏa để hắn dừng lại đây được, cậu dùng sát khí tấn công hắn.
Vũ Nguyên Bảo đang ngu ngu ngơ ngơ thì đột nhiên một luồn sát khí lạnh như băng bao phủ cả cơ thể làm cho hắn ta đột ngột tỉnh giấc, khi hắn ta tỉnh giậy thì nhìn Lê Hỏa với ánh mắt đầy sự cảm kích, Lê Hỏa gật nhẹ đầu một cái rồi đi, Vũ Nguyên Bảo cũng cất bước đi theo.
Hai người lại tiếp tục dong duổi trên con đường đá đen, dọc theo nó hai người gặp không biết là bao nhiêu người bị mê hoặc, thần trí không bình thường, nhưng từ lúc dùng sát khí bảo vệ đến giờ Lê Hỏa hoàn toàn không bị ảnh hương nữa, Vũ Nguyên Bảo thì được Lê Hỏa giúp rất nhiều trên đường đi, mỗi lần hắn ta sắp bị tâm thần mơ hồ thì Lê Hỏa lại dùng sát khí đánh thức hắn.
Sau hơn 3 tiếng đi, hai người đã đến được vách núi đen, trên vách núi có những bậc thang màu đen đỏ dẫn lên đỉnh, khi đến chỗ này thì mọi thứ trở lại bình thường, nhưng Lê Hỏa không dám chủ quan, biết đâu mấy ông ở đây chơi cái trò gì, cẩn thận là trên hết, Lê Hỏa nhìn lên trên thì thấy một tổ hợp các ngọn núi từ thấp đến cao, lấy một ngọn núi cao nhất ở giữa làm chủ, trên các ngọn núi đó là các kiến trúc được xây dựng, nhìn rất là đồ sộ.
Lê Hỏa liếc một chút rồi bước lên bậc thang.
Vù vù vù.
Vừa mới bước lên bậc thang thì một luồn gió lạnh mang theo nồng đậm sát khí cùng máu tanh thổi qua cơ thể, Lê Hỏa nở nụ cười âm tà trên gương mặt của mình bước lên các bậc thang tiếp theo mà không hề ngần ngại, dù cho cứ bước mỗi một bước thì lại có một luồn gió thổi tới mang theo sát khí cùng máu tanh.
Lê Hỏa thì dễ dàng rồi vì chính cậu có một luồn sát khí hơn đứt luồn sát khí này, vì luồn sát khí này..., nói thế nào nhỉ, nó không phải là...sát khí thật, vì luồn sát khí này quá tạp, không có sự chết chóc trong đó, Lê Hỏa chỉ kém nó về mùi máu tanh mà thôi, nhưng đâu phải ai cũng được như Lê Hỏa đâu, Vũ Nguyên Bảo vừa bước lên thì gương mặt trắng bệch không một giót máu, cơ thể run run vì sợ, lần này thì Lê Hỏa không thể giúp được hắn rồi, hắn phải tự lực cánh sính, cậu chỉ có thể cổ động hắn mà thôi.
- cố lên.
Rồi đi luôn, Vũ Nguyên Bảo nhìn Lê Hỏa bằng ánh mắt hâm mộ rồi lại kiên định bước lên.
Chưa đầy 1 tiếng sau Lê Hỏa đã đến được đỉnh của nó, nơi này là một khu vực khá rộng, được dựng lên những chiếc lều tranh tạm để cho thí sinh nghỉ lại, Lê Hỏa ngửng đầu lên thì thấy Mộc lão đang lơ lửng ở trên không.
- tìm một chỗ nghỉ tạm đi, chờ đợi người khác.
Giọng nói nhàn nhạt của Mộc Lão vang lên.
Lê Hỏa cúi đầu chào rồi tùy tiện tìm một lều tranh bỏ không mà ngồi xuống, cậu không thấy sự thưởng thức từ ánh mắt của Mộc lão léo lên vài giây rồi biến mất, khi đến đây Lê cũng thấy hơn chục bóng người đã hoàn thành cuộc thi, trong đó có bốn tên mà Lê Hỏa đã để ý từ đầu, cùng một kẻ rất hay được mọi người chú ý, Lê Hỏa cũng biết tên, hắn ta tên là Nguyễn Lộc, hắn ta có đôi mắt kiêu ngạo, gương mặt tuấn tú, mái tóc màu xanh lá nhìn rất là lãng tử, nhưng bây giờ thì không phải vậy, ánh mắt mệt mỏi, cơ thể uể oải, đầu tóc rối bù, quần áo cộc kệch, ở mồn vẫn còn dính chút huyết, chính xác mà nói thì bất kì ai đều chật vật, mệt mỏi, trên cơ thể phải có chút huyết hay bầm tím chỗ nào đó trừ Lê Hỏa, nói đúng hơn thì cậu gần như không thay đổi về ngoại hình, gương mặt vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, những tên đến trước nhìn Lê Hỏa như nhìn quái vật, có mấy tên đã để Lê Hỏa trong diện cần chú ý trong mắt.
Lê Hỏa mặc kệ bọn nó, tìm một lều tranh ngồi xuống nghỉ ngơi, Lê Hỏa không phải mệt mỏi ở bên ngoài mà là mệt mỏi ở bên trong, tinh thần của Lê Hỏa cực kì yếu, sát khí thực chất là một loại khí thế được sinh ra từ tinh thần nên điều động nó cũng tốn sức tinh thần, Lê Hỏa dùng liên tiếp vài tiếng đồng hồ dùng sát khí bảo vệ đầu óc thanh tỉnh, lại còn thỉnh thoảng dùng sát khí để đánh thức Vũ Nguyên Bảo khỏi bị mê hoặc lên tinh thần của Lê Hỏa bây giờ cực kì mỏi mệt, bây giờ cậu chỉ muốn ngủ mà thôi.
Lê Hỏa vừa ngồi xuống thì cơn buồn ngủ ập đến, cậu liền nằm xuống ngủ luôn, mặc kệ tất cả sự việc xung quanh.
________
Lê Hỏa ngủ hơn 3 tiếng thì mới dậy, lúc cậu thức dậy thì cũng phải chiều tối rồi, cũng phải hơn 60 người đã hoàn thành được bài thi trong đó có cả Vũ Nguyên Bao.
Nguyêm Bảo thây Lê Hỏa thứ dậy thì cúi chào.
- đại ca.
- ừm.
- em cảm ơn đại ca đã giúp em hoàn thành bài thi.
- không cần cảm ơn, ngươi cũng đã cố hết sức mình rôi, giới thiều cho tao về mấy cái thằng nổi tiếng đi nào.
- vâng
Nguyên Bảo vui mừng đáp.
- đại ca, đại ca nhìn thấy cái tên lạnh lùng như tảng băng, có đôi mắt màu xanh nhát chứ, tên đó là cái tên leo lên đầu tiên tên là Hàn Thủy....
Sau mội hồi Lê Hỏa nghe Nguyên Bảo kể về mấy cái tên được cho là thiên tài thì Lê Hỏa cũng biết được kha khá người rồi, bây giờ trời cũng đã sắp tối, Mộc Lão cũng đã sử dùng đồng hồ cát đếm ngược đến nhưng giây cuối cùng rồi.
Mộc lão đứng trên đám mây nói xuống.
- Chỉ có 73 thi sinh hoàn thành cuộc tuyển chọn, năm nay do cuộc thi đã được nâng cao lên đã có rất nhiều người bị loại, những người đó sẽ là đệ tử tạp dịch, còn những người đã hoàn thành cuộc thi thì mau đi nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu khảo sát tư chất.
Nói xong Mộc lão lấy ra một lá bùa màu vàng, bấm vài đạo pháp quyết thì lá bùa đó bay đi, còn Mộc Lão thì cưỡi mây trôi đi, mặc kệ lũ tân sinh.
Cuộc thi năm nay chắc phải khó hơn năm trước rất nhiều vì theo như tên Mặc Điền nói thì những lần trước có tận gần 300 người hoàn thành cuộc thi mà lần này có chưa tới 100 người hoàn tất chặng đường, sự khác biệt quá lớn.
Lê Hỏa nghe xong thì lôi Nguyên Bảo đi ăn, may mà ở đây có phục vụ thức ăn, mấy ngày rồi chưa được ăn no một bữa nào, lần này Lê Hỏa ăn hơn 400 kg rồi mới kéo Nguyên Bảo đi về nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày tiếp theo, ngày quan trọng nhất của một tân sinh, để xem ngươi là thiên tài được tông môn bồi dưỡng hay kẻ tầm thường phải kiếm tài nguyên tu luyện vất vả, sự khác biệt lẳm ở chỗ đó.
Đêm nay trăng thật đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...