Ma Quân Không Đứng Đắn!


Nhưng Trọng Tà không nghĩ tới, trong ba ngày tiếp theo Bạch Hành đều không đến luyện cung, hạ nhân trong phủ tướng quân cũng nhìn không thấy bóng dáng của hắn.

Tìm không được Bạch Hành, Trọng Tà cũng không có việc gì làm, vì thế cả người đều uể oải, nằm trên giường lăn qua lộn lại.

Thật sự quá rảnh rỗi, Trọng Tà cảm giác mình cứ như vậy ngốc ở đây sớm hay muộn cũng mốc meo, liền cùng gia đinh nói một tiếng, tính ra đường đi dạo.

Thành Trường An so với Bàng Nguyệt thành càng phồn vinh hơn, cũng to hơn nữa, không chỉ có thế, đồ ăn ngon cũng càng nhiều.

Trọng Tà một thân bạch y, lắc lư một cây quạt xếp, thảnh thơi đi dạo trên phố, mặt mày ngả ngớn, bảy phần tà mị ba phần phong lưu, rước lấy không ít tiểu cô nương nhìn chăm chú.

Trọng Tà không phải cố ý muốn trêu chọc tiểu cô nương đâu, nếu có tâm, y đã sớm tiến lên cùng tiểu cô nương nói vài câu.

Trọng Tà ở dưới trạng thái cực kì thả lỏng, đi đường nhịn không được có phần nhẹ nhàng, thoạt nhìn không giống thường ngày.

Đi đến một tửu lầu, Trọng Tà thu hồi quạt xếp, chuẩn bị tùy thời kêu tiểu ma tộc khả ái may mắn tới bồi mình ăn cơm, kết quả mới vừa đi vào liền nghe được một âm thanh cực kì quen thuộc.

"Xin người đừng như vậy."
"Bạch Hành!"
Trọng Tà sửng sốt, thanh âm này rõ ràng là của Bạch Hành, mà một thanh âm khác, rõ ràng là của một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi.

Đừng như vậy? Đừng như thế nào??
Không đi luyện cung mà đến đây cùng tiểu cô nương?? Thật quá đáng, đi mà không gọi ta!
Trọng Tà lập tức theo thanh âm phát ra chạy lên lầu hai, đột nhiên kéo ra mành che thì thấy thiếu nữ tay gắp đồ ăn còn đang dừng giữa không trung, ngơ ngác nhìn Trọng Tà xông tới.

Bạch Hành quay đầu nhìn thoáng qua người mới tới, trong mắt phượng nháy mắt hiện lên kinh ngạc, rồi lại lập tức khôi phục bình tĩnh.


Nhìn hai người cũng không có thân mật như trong suy nghĩ, Trọng Tà không biết vì sao cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, với tính tình kia của Bạch Hành, y chưa thấy hắn để ý quá đến ai.

Không đúng......!Bạch Hành hắn, hình như rất để ý Ngự Trạch.

Bỏ qua ý nghĩ kỳ quái trong đầu, Trọng Tà nhìn Bạch Hành, đôi mắt tức khắc sáng ngời, mặt mày hớn hở mở miệng nói: "Bạch Hành, thì ra ngươi ở chỗ này."
Thiều Hoa công chúa thu lại tay đang gắp đồ ăn cho Bạch Hành, một tay chống cằm, rất có hứng thú nhìn Trọng Tà: "Vị này chính là?"
"Không quen." Bạch Hành cũng không hề nhìn Trọng Tà, chỉ cầm lấy chén trà uống một ngụm.

Đã biết tính tình của Bạch Hành, Trọng Tà cũng không tính chờ hắn giới thiệu mình, vì thế thật quen thuộc ngồi bên người hắn, vừa lúc chen giữa Bạch Hành cùng Thiều Hoa, tự mình nói: "Ta là tiên sinh dạy Bạch Hành tiễn thuật, Trọng Tà."
"Kiếm thuật?"
"Cung tiễn."
"Thì ra là thế." Thiều Hoa mang theo nụ cười gật đầu, nhìn nhìn Trọng Tà, lại nhìn nhìn Bạch Hành: "Ta có thể gọi tiên sinh là Trọng Tà ca ca không? Tiên sinh nhìn qua cũng không hơn chúng ta bao nhiêu tuổi đâu.".

Đam Mỹ Hay
"Đương nhiên có thể." Trọng Tà sửng sốt, thật sự không nghĩ tới Thiều Hoa này thật dễ ở chung, đến nỗi cái gì mà không hơn bao nhiêu tuổi, Trọng Tà thật ra đã năm vạn tuổi rồi đó......!
Nhìn bộ dáng tiểu cô nương chẳng những không thèm để ý mà còn rất bình dị gần gũi, lá gan Trọng Tà cũng lớn hơn rất nhiều, chống cằm mở ra quạt xếp cười nhẹ: "Tiểu cô nương xinh đẹp, phải xưng hô với cô như thế nào?"
Bạch Hành: "......"
"Ta tên Bắc......"
"Nàng là Thiều Hoa công chúa." Bạch Hành nhàn nhạt nói.

Vốn đang tính dấu diếm một chút thân phận Thiều Hoa công chúa: "......"
"Ta có thể gọi cô nương là Thiều Hoa sao?" Trọng Tà không thèm để ý đến lời hắn mà nói.

Kết quả lời mới vừa ra khỏi miệng, không chỉ có Thiều Hoa ngây ngẩn cả người, ngay cả Bạch Hành cũng mang nghi hoặc nhìn Trọng Tà.

Bạch Hành vốn tưởng rằng Trọng Tà chỉ không tôn trọng mình thôi, tuy nói danh phận con trai tướng quân cũng không hơn cái gì, nhưng đến công chúa y cũng không thèm để ý, còn muốn gọi thẳng tên người ta "Thiều Hoa"?
"Nàng chính là công chúa." Bạch Hành mắt lạnh nhìn Trọng Tà liếc một cái: "Không thể vượt quy củ."

Trọng Tà lúc này mới bừng tỉnh, thiếu chút nữa quên mất hiện giờ mình chỉ là bá tánh bình thường trong thành Trường An, ở thế gian hoàng tộc là lớn nhất, không thể gọi thẳng tên họ hoàng thất, vì thế y thành thật gọi một câu: "Công chúa."
"Không sao, là Bạch Hành chuyện bé xé ra to, lúc không có người ngoài cứ gọi ta là Thiều Hoa." Thiều Hoa nhẹ nhàng cười, một chút cũng không để ý sự tình vừa rồi phát sinh.

Kết quả là Trọng Tà tưởng được yên ổn ăn một bữa cơm, nhưng lại không ngừng bị Bạch Hành dùng đũa chặn đánh trên bàn.

Trọng Tà nhìn trên mu bàn tay mình đông một vết đỏ tây một vết đỏ, rốt cuộc nhịn không được trừng mắt liếc Bạch Hành: "Ngươi mà đánh nữa tin ta hôn ngươi không!"
"Khụ khụ khụ!" Thiều Hoa bị lời này của Trọng Tà làm kinh ngạc đến sặc cả trà đang uống, thần sắc cổ quái nhìn Trọng Tà, rồi lại nhìn Bạch Hành.

Bạch Hành đã sớm quen với những lời cợt nhả của Trọng Tà, nên chỉ nhàn nhạt giải thích với Thiều Hoa: "Công chúa không cần để ý, người này tính tình vốn hay nói mê sản hết lần này đến lần khác."
"Không sao không sao, các ngươi cứ tùy ý." Thiều Hoa uống một ngụm nước, nàng đã từ trong khiếp sợ khôi phục lại, căn cứ vào suy nghĩ không cần quấy rầy Bạch Hành cùng Trọng Tà, không tiếng động dịch ghế ra xa một chút.

Nhưng thật ra tay Trọng Tà đang cầm đũa đột nhiên dừng lại, miệng tươi cười cũng cứng đờ, y vừa rồi cũng không phải nói cái gì mê sảng, mà là nói ra một câu trong đầu chưa trải qua suy nghĩ.

Trọng Tà nhìn Bạch Hành bên cạnh, khi chạm đến ánh mắt lạnh băng như muốn ăn thịt người kia, nháy mắt giống như bị dội một chậu nước lạnh, người cũng lập tức lấy lại tinh thần.

Vì thế Trọng Tà đành phải ngoan ngoãn ăn cơm, không hề nhiều lời.

Cái suy nghĩ kia, thật sự quá nguy hiểm, kể cả có thân phận Ma Quân cũng không cứu được mình khỏi nguy hiểm đó.

Ăn xong một bữa cơm, Thiều Hoa còn lôi kéo Trọng Tà đi dạo trên đường, mà Bạch Hành gánh vác nhiệm vụ bảo hộ công chúa, tất nhiên phải đi theo.

"A, Trọng Tà ca ca thích người như thế nào?" Thiều Hoa nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Trọng Tà, tò mò hỏi.

"Lớn lên đẹp."
"Phốc --" Thiều Hoa nhịn không được khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn Trọng Tà không giống bình thường: "Đúng rồi, nhìn dáng vẻ Trọng Tà ca ca hình như đã quen biết Bạch Hành từ lâu."

"Đúng vậy, quen biết trong tiệc rượu, khi đó......" Trọng Tà sửng sốt, kịp thời ngăn lại câu kế tiếp định nói, thiếu chút nữa nói thành mình là ở tiệc rượu trên Cửu Trọng Thiên quen biết Bạch Hành, sau đó bởi vì đùa giỡn hắn vài câu mà bị hắn một chân đá khỏi Cửu Trọng Thiên.

Lần đó trong yến hội, Bạch Hành đuổi theo đánh Trọng Tà, các thần tiên còn lại thì đuổi theo Bạch Hành ngăn cản hắn, nhưng thật ra rất náo nhiệt, cũng coi là huỷ hoại hoàn toàn bữa tiệc.

Tuy Trọng Tà kịp thời dừng miệng, nhưng Bạch Hành cùng Thiều Hoa đều nghe rõ, Bạch Hành xoay đầu nhìn Trọng Tà hỏi: "Cái gì tiệc rượu?"
Trọng Tà: "............"
Ta nên giải thích như thế nào đây, đánh hai người bọn họ hôn mê sau đó tìm người tới xóa ký ức? Hay là trực tiếp giả ngu?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Trọng Tà vẫn quyết định giả ngu, vì thế y giả bộ mắt mù tai điếc đi đến trước mặt Bạch Hành, nghi hoặc nói: "Hả -- ngươi nói cái gì?? Cái gì tiệc rượu?"
"Không phải ngươi nói tiệc rượu sao?" Bạch Hành nhíu mày khó hiểu.

"Ta không có, ta không nói, ta cái gì cũng không biết." Trọng Tà ủy khuất mở to đôi mắt vô tội nhìn hai người trước mặt: "Cái gì tiệc rượu? Ta như thế nào không biết, ta vừa rồi có nói chuyện sao?"
"Trọng Tà ca ca, ta vừa rồi cũng nghe thấy, ngươi nói tiệc rượu." Thiều Hoa kịp thời bồi thêm một câu.

"Ta có nói đâu, các ngươi có phải nghe lầm rồi không?" Trọng Tà cảm thấy mình cứ giả ngu như vậy, hai người bọn họ cũng không có cách nào khác, chưa được bao lâu khẳng định sẽ không hỏi lại nữa.

Kết quả ngoài dự đoán, Thiều Hoa thế mà thật sự bám lấy Trọng Tà suốt một đường, hỏi y ở tiệc rượu xảy ra chuyện gì, còn có giữa y và Bạch Hành phát sinh cái gì.

Còn có thể phát sinh cái gì? Ngoại trừ mỗi lần gặp mặt đều phải bị đánh một trận, Trọng Tà thật không nghĩ ra còn có thể có chuyện gì.

"Ta cầu xin ngươi được không......!Không cần hỏi lại......" Trọng Tà mệt mỏi ghé vào bàn, cảm giác tinh thần đã chịu tra tấn cực đại.

Ba người đã về tới phủ tướng quân, nghe nói Thiều Hoa công chúa cũng sẽ ở lại tiểu viện trong phủ mấy ngày, vì thế quấn lấy Trọng Tà muốn xem nơi ở của y.

Kỳ thật Trọng Tà không rõ, nơi mình ở có cái gì đẹp? Còn không phải đều là phòng khách bình thường trong phủ sao.

Bạch Hành ngồi một lát thì cảm thấy không thú vị, vì thế lập tức rời khỏi, tính đi luyện kiếm, chỉ còn lại Thiều Hoa công chúa ở lại.

"Ngươi như thế nào còn không đi?"
Thiều Hoa hai tay trống cằm, đôi mắt cong thành hình trăng non, nói: "Trọng Tà ca ca, ngươi thích Bạch Hành phải không?"
"Khụ khụ khụ!" Trọng Tà bị sặc nước trà, qua hồi lâu mới hít thở thông, cười nhẹ nhàng như câu hồn hướng về phía Thiều Hoa: "Lớn lên đẹp ta đều thích."
"Chính là ta lớn lên cũng đẹp mà, nhưng ánh mắt của Trọng Tà ca ca vì sao lại chỉ đặt trên người Bạch Hành? Từ lúc xuất hiện, tầm mắt của Trọng Tà ca ca đều đặt hết trên người Bạch Hành đó." Thiều Hoa ý cười càng sâu, phảng phất như đoán trúng tim đen của Trọng Tà, trên mặt nàng càng mang theo vài phần giảo hoạt.


"Có thể là ngươi lớn lên nhìn không đẹp."
Thiều Hoa: "............?"
Nhưng mà qua những gì Thiều Hoa nói, Trọng Tà mới phát hiện mình có điểm không thích hợp.

Lúc trước mình thờ phụng chính là "vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân" (*), thấy tiểu cô nương cùng tiểu công tử xinh đẹp nhiều nhất chỉ là đùa giỡn vài câu liền bỏ chạy, còn chưa từng giống như bây giờ......!Lì lợm đeo bám quá một người.

Không chỉ có ở Cửu Trọng Thiên, thậm chí còn truy đến nhân gian.

(*) Dạo chơi khắp trốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng (ý là tiểu Tà tuy thích chơi đùa với mỹ nhân nhưng không để mỹ nhân trong lòng)
Khi hắn không ở bên cạnh, sẽ nhịn không được nhớ hắn.

Khi hắn ở bên mình, giống như tất cả mây đen đều lui tán, chỉ còn lại ánh mặt trời ấm áp.

Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ bởi vì Bạch Hành lớn lên đẹp nhất sao?
Là Tiên Quân lớn lên đẹp nhất trên Cửu Trọng Thiên?
Ta lại nông cạn như vậy sao?!
Trọng Tà lập tức phủ định suy nghĩ này, vì thế ở trong đầu so sánh Bạch Hành với người khác, sau đó phát hiện một điều khó tin.

Bạch Hành hắn......!Cùng người khác khác nhau lớn nhất chính là, hắn sẽ hoàn toàn không bận tâm thân phận Ma Quân mà trực tiếp động thủ đánh ta!
Ở Cửu Trọng Thiên lúc mới quen chính là như vậy!
"Ta nhất định điên rồi!!!" Trọng Tà ngửa mặt lên trời thét dài, rồi sau đó cũng không rảnh quản Thiều Hoa, trực tiếp chạy vào phòng mình, đóng cửa lại.

Không, ta quả nhiên vẫn là nông cạn!
Tác giả có lời muốn nói:
Thiều Hoa: Ta có một đôi to nhìn thấu hồng trần.

Hồi ức đến Thiều Hoa, là có điểm liên hệ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui