"Không sao không sao, đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp!" Nói xong Từ lão gia quỳ gối xuống trước mặt Bạch Hành.
Bạch Hành người này có thói quen được người khác hành lễ, cũng không nghĩ sẽ duỗi tay đỡ người, Từ lão gia ở Yến Quy trấn tốt xấu gì cũng là thế gia vọng tộc, phải quỳ xuống cũng chỉ là khách khí, nhưng không nghĩ tới Bạch Hành lại không đỡ dù chỉ một chút, đầu gối cong xuống một nửa bởi vì xấu hổ mà dừng lại, sau đó đành phải quỳ hẳn xuống: "Cầu xin vị thiếu hiệp này cứu nhà chúng ta --"
Nhìn thấy lão gia nhà mình quỳ xuống, chúng gia đinh cũng quỳ xuống theo.
Bạch Hành nhíu mày: "Vật chiêu quỷ......"
Bạch Hành còn chưa nói xong, Tinh Hà đã giành trước một bước nói: "Hắn nói nhà các ngươi có vật chiêu quỷ."
Mọi người nghi hoặc.
Bạch Hành mặt không biểu tình liếc nhìn Tinh Hà một cái, tiếp tục nói: "Phong ấn."
"Hắn nói nhà các ngươi có phải lúc trước có thứ gì đó bị phong ấn ở phía trên, hiện giờ phong ấn yếu đi, cho nên mới chiêu quỷ."
Tinh Hà nói xong ý của Bạch Hành, còn đắc ý nhìn Bạch Hành một cái, làm ra biểu tình cầu khen ngợi, nếu Tinh Hà mà có đuôi, hiện tại đã vểnh lên tận trời đi.
"Gia truyền."
"Hắn nói có khả năng đồ vật này là báu vật gia truyền, sau đó dùng hộp hoặc vải bố gói lại để ngụy trang."
Từ lão gia chớp mắt sửng sốt một cái, sau đó lắc đầu, tỏ vẻ không có.
Tinh Hà lại nhìn vẻ mặt của ông ta cảm giác không đúng, nhà bọn họ rõ ràng có đồ vật như vậy, hiển nhiên là đang nói dối, vừa rồi chính mình cũng cảm nhận được khí tức của Quỷ Linh thảo.
Đừng nói là khí tức, hiện tại nếu bảo Tinh Hà nói ra chuẩn xác hoa văn cùng vị trí của hộp ngụy trang đựng Quỷ Linh thảo, y đều có thể nói được rõ ràng.
Bạch Hành hiển nhiên cũng đã nhìn ra, nói: "Đi."
"Hắn nói không có thì coi như xong, chúng ta đi trước."
Vừa nghe đến việc Bạch Hành phải đi, Từ lão gia lập tức túm chặt góc áo Bạch Hành: "Vị thiếu hiệp này......"
Tinh Hà thấy sắc mặt Bạch Hành lập tức thay đổi, chạy nhanh tiến lên gạt tay Từ lão gia ra: "Cái kia ngượng ngùng, hắn không thích người khác chạm vào." Tinh Hà ngẫm lại, bổ sung thêm một câu: "Trừ ta ra."
Từ lão gia: "......"
Từ lão gia do dự mở miệng nói: "Những quỷ hồn này, ngày mai còn đến sao?"
"Đương nhiên, không chỉ có ngày mai sẽ tới, sau này ngày ngày đều phải tới hỏi thăm nhà ông."
Tinh Hà nhướng mày, nhìn sắc mặt Từ lão gia tái nhợt trong nháy mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy sung sướng, là do ông ta nói dối trước, Tinh Hà nói chuyện cũng không cần thiết quá khách khí, huống hồ điều này vẫn là sự thật.
"Hai vị thiếu hiệp, quỷ hồn kia......"
Từ lão gia cảm giác tâm mình đều muốn treo lên, thật cẩn thận đánh giá sắc mặt của Bạch Hành cùng Tinh Hà.
"Liên quan gì đến ta?"
"Y nói liên quan......" Tinh Hà buột miệng thốt ra, ngược lại sửng sốt, mới phát hiện những lời này hình như không cần giải thích, nhưng như cũ mạnh mẽ lặp lại: "Y nói chuyện này liên quan gì đến chúng ta!"
"Có thể......!Nhưng các ngài không phải đến bắt quỷ sao?" Từ lão gia thấp thỏm nhìn Bạch Hành, sợ chỉ chớp mắt một cái, vị thiếu hiệp này sẽ biến mất trước mặt mình, nếu ngày mai lại có quỷ hồn tới Từ phủ quấy phá, bọn họ nên làm gì mới được đây.
Bạch Hành nhíu mày, sắc mặt không vui.
Tinh Hà lập tức mở miệng: "Hắn nói, chúng ta là bắt quỷ tùy theo tâm trạng!" Tuy rằng những lời này không biết có phải suy nghĩ trong lòng Bạch Hành không, nhưng dù sao ta nghĩ như vậy là được rồi, ý của ta chính ý của Bạch Hành.
Mắt thấy Bạch Hành cùng Tinh Hà phải rời đi, Từ lão gia vẫn là nhịn không được mở miệng, lập tức đứng dậy nói: "Thiếu hiệp dừng bước, không dối gạt hai vị, nhà ta xác thật có đồ gia truyền, chỉ là quá mức quý giá, chưa từng tùy ý nhắc tới qua, chúng ta......"
Tinh Hà nhìn thoáng qua Bạch Hành, biết hắn có chút giao động, vì thế quay đầu đối với Từ lão gia nói: "Ta biết, đây dù sao cũng đồ gia truyền của nhà Từ lão gia, chúng ta là hai người ngoài tất nhiên không tiện báo lại, nhưng mạng người quan trọng, ông giữ một bảo vật như vậy lại không nói, không chừng sẽ hại chết từ trên xuống dưới hơn mười miệng ăn trong Từ Phủ này của ông."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt bọn gia đinh nháy mắt thay đổi, đều sinh ra ý muốn chạy trốn.
Ai sẽ lấy tính mạng của mình ra để nói đùa! Mạng nhỏ nếu không có, còn muốn tiền bạc làm gì.
"Ta sai ta sai, đều do lão phu, mong hai vị không cần thứ lỗi, thỉnh hai người ở trong tiểu phủ mấy ngày, sau khi giải quyết xong việc này lão phu chắc chắn sẽ thâm tạ." Từ lão gia nói xong liền quỳ xuống lần nữa, chỉ là lúc này đổi thành quỳ trước mặt Tinh Hà, Tinh Hà người này kiếp trước được người hành lễ cũng không ít, chuyển thế tới nay vẫn là lần đầu tiên thu được đại lễ như thế, trong khoảng thời gian ngắn có chút không phản ứng kịp, liền ngơ ngác nhìn Từ Lão gia nguyên bản như cũ tính làm vẻ cong đầu gối đến một nửa, dừng một chút sau đó trực tiếp quỳ xuống.
Sửng sốt một hồi lâu, Tinh Hà mới nghĩ muốn nâng Từ lão gia dậy, vì thế lập tức duỗi tay: "Ông mau đứng lên, cần gì đa lễ như vậy!"
Chân Từ lão gia run rẩy chậm rãi đứng lên: "......" Ta quỳ cũng quỳ xong rồi, ngươi còn nói với ta câu này?
Tức thì tức, nhưng Từ lão gia vẫn cung kính nhìn hai người, sau đó có chút muốn nói lại thôi, trong lòng thật sự không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng do dự nửa ngày, vẫn là nói: "Xin hỏi hai vị công tử, hai vị muốn chúng ta chuẩn bị hai gian phòng, hãy vẫn là......!một gian?"
Bạch Hành: "......"
Tinh Hà: "......" Lời này của ông ta không thích nghe, hai chúng ta thoạt nhìn cần hai gian phòng sao???
"Hai gian." Bạch Hành nhàn nhạt nói.
Tinh Hà cảm giác hiện tại mặt có điểm đau.
Đi trên đường đến phòng mình, Bạch Hành nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tinh Hà một cái, thấp giọng nói: "Vừa rồi vì sao ngươi biết ta muốn nói gì."
Tinh Hà: "......"
Thảm rồi, vừa nãy chơi đùa quá trớn.
Quỷ Linh thảo này chính là đồ vật của Ma tộc, Tinh Hà nếu là Ma tộc tất nhiên mẫn cảm với nó cũng không có gì lạ, nhưng hỏng cái Tinh Hà hiện tại là phàm nhân, rốt cuộc không thể nói cho Bạch Hành biết mình chẳng những có ký ức kiếp trước mà còn có pháp lực kiếp trước, chỉ là hiện tại thân thể này quá yếu nên cái gì cũng không sử dụng được.?
Vì thế Tinh Hà dừng lại, bắt lấy tay Bạch Hành, quyết định đem bản lĩnh nói hươu nói vượn ra, y đối mặt với Bạch Hành, vươn ngón trỏ đặt ở ngực hắn, mi mắt cong cong ý cười nhẹ nhàng: "Bởi vì, ta có thể nghe được tiếng lòng của ngươi."
Ta rốt cuộc đang nói chuyện quỷ quái gì đây......!
Nhưng sau khi nói xong, Tinh Hà phát hiện vấn đề không phải là Bạch Hành tin hay không tin.
Mà là gia đinh phụ trách dẫn đường cho hai người làm ra vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ nhìn Tinh Hà, quả thực hoài nghi mình giờ khắc này vì sao còn ở đây làm kẻ thừa thải.
Vì thế, mấy người sôi nổi nói: "Đây là hai phòng của hai vị công tử, xin cứ tự nhiên, chúng ta đi trước, nếu có việc lại gọi chúng ta!"
Sau đó nhanh chân liền chạy.
Tinh Hà: "......"
"Cái kia, Bạch Hành, kỳ thật ý của ta là, chính là......!ngươi tự hiểu đi?" Tinh Hà mạnh mẽ giải thích nói.
Bạch Hành không đáp, chỉ liếc nhìn Tinh Hà một cái, liền xoay người rời đi.
Tinh Hà phát hiện Bạch Hành người này có một đặc điểm, rõ ràng trên gương mặt kia không có bất luận biểu tình gì, nhưng là cố tình làm ngươi có thể cảm giác được hắn giống như đang ghét bỏ ngươi.
Ví dụ như vừa rồi.
Tinh Hà cảm thấy mình giống như bị ghét bỏ......!
"Này, Bạch Hành! Từ từ đợi ta --".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...