Edit: một
"Tiên quân, có chuyện không ổn rồi!"
Bộp ----
Tiên đồng chỉ cao cỡ nửa người, thân hình mập mạp trượt chân ngã phịch xuống vũng bùn.
Hắn nhanh chân bò dậy, phủi phủi bụi đất trên người, lảo đảo chạy vào vườn.
Sương mù lượn lờ, cảnh vật mênh mang.
Khu vườn tĩnh mịch, thoát trần xuất thế.
"Tiên quân, đại quân Ma tộc đang càng ngày càng gần, chỉ cách Anh Thành không quá hai mươi dặm nữa! Nếu như chúng không giảm tốc thì tầm một canh giờ sau sẽ xông vào Thành!"
Tiên đồng gầy gò đứng trong sân khinh thường cười lạnh: "Xem bộ dạng hèn nhát của ngươi kìa, có Tiên quân của chúng ta ở Anh Thành, bọn chúng dám đến sao?"
Tiên đồng thân hình mũm mĩm đứng ngây tại chỗ, cảm thấy lời tiên đồng gầy gò nói cũng có lý.
Mấy cây linh thảo trồng trong vườn có linh trí, nghe thế bèn ríu ra ríu rít.
"Tiên quân của chúng ta có thể cùng ngồi cùng ăn với Đế quân, tuy rằng đã từ chức ở Tiên Đình nhưng người đức cao vọng trọng, thanh danh truyền xa."
"Ma quân chinh chiến cả đời, danh tiếng lẫy lừng, nhưng hắn nhiều lần tìm đến Tiên quân của chúng ta khẩn cầu lòng thương, không ngừng quấy rầy.
Điều này đã trở thành trò cười của hắn nhiều năm nay, hắn muốn tránh Tiên quân còn không kịp!"
Tiên đồng béo bị bọn chúng thuyết phục, bình tĩnh lại mà gật gật đầu.
Đột nhiên, tiên đồng thứ ba giống y hệt tiên đồng béo vừa nãy hớt hải chạy vào vườn: "Tiên quân, có chuyện không ổn rồi! Ma tộc đã đến rồi!"
Bộp ----
Hắn cũng ngã xuống một phát, bùn đất đầy mặt.
Tiên đồng béo, gầy; tiên thảo khắp vườn: "............"
Tiên đồng béo tặc lưỡi, lắc lắc ngón tay lấm lem bùn đất của mình: "Không, không, không, Ma tộc không dám thật sự công đánh Anh Thành đâu!"
Tiên đồng thứ ba: "Vấn đề ở đây không phải là có dám hay không!"
Tiên đồng béo: "Chứ vấn đề là gì?"
Tiên đồng thứ ba: "Ma tộc đã vào thành rồi!"
Khu vườn lập tức tĩnh lặng như tờ.
Tiên thảo khắp vườn giống như bị đóng băng.
Tiên đồng béo, gầy mặt mày cứng ngắt, rắc rắc quay đầu mà nhìn về phía giàn dây leo ở sâu trong vườn.
Một bóng người thân mặc bạch y từ phía sau giàn dây leo đi ra, chậm rãi xắn tay áo, không nhanh không chậm nói: "Ta đi xem thử.....!Vọng Nguyệt."
Tiên đồng béo tên Vọng Nguyệt giật mình một phát: "Xin Tiên quân phân phó."
"Ngươi để ý nồi bánh hoa quế một chút, hấp chín quá sẽ không ngon."
__________
Thành Chủ làm phản, hắn mở rộng cửa thành đón Ma tộc.
Mặc dù nhóm người Tán Tiên đã cố phản kích, tạm thời phong toả lại cửa thành, nhưng vẫn bị một tốp ma binh tinh nhuệ nhân cơ hội xâm nhập, họ bị ép đến mức chật vật vô cùng.
Y đi bộ trên đường lớn, thân mặc y phục làm bằng vải lanh đơn giản, trên tay cầm chiếc ô giấy bình thường.
Nhóm người Tán Tiên vừa nhìn thấy liền mừng rỡ như điên: "Là Tiên quân! Chúng ta được cứu rồi!"
Tiên quân là một danh xưng bình thường, khi gặp phải những vị tiên nhân không quen biết trên Thiên giới thì họ sẽ lịch sự gọi nhau một cách kính trọng là "Tiên quân".
Nhưng chỉ riêng ở Anh Thành, hai chữ "Tiên quân" này đặc biệt tôn xưng một vị tiên nhân, là Bạch Y Tán Tiên ngụ tại phía bắc của toà thành - Thời Tễ.
Trong mắt của hầu hết tất cả những vị Tán Tiên, Thời Tễ sống ở phía bắc toà thành là một vị thâm lão tiền bối, được người người kính ngưỡng.
Nhưng những người hay để ý thì đều biết, y chính là vị Tiên quân trong lời đồn đã sống ẩn cư nhiều năm nay, Thích Không Quân.
Thích Không Quân cùng Đế quân cùng ngồi cùng ăn.
Vạn năm trước đã từ chức ở Tiên Đình rồi ẩn cư tại Anh Thành.
Y có lòng dạ từ bi, Tam giới kính nể.
Nhưng không có nhiều người biết y ẩn cư tại đây.
Đám ma binh vốn nghĩ rằng là nhân vật lợi hại nào đến, nhưng kết quả nhìn rõ bóng dáng của Thời Tễ xong chúng đều ngạo mạn cười lớn.
Chắc cũng chỉ có đám ngu dốt ở Anh Thành mới xem một tên có bộ dạng như vậy là cứu tinh.
Bọn chúng không có một chút nào sợ hãi đối với vị Tán Tiên ngay cả một kiện linh lụa tiên bào cũng không có này.
"Cứu tinh của các ngươi cũng chỉ có vậy thôi sao? Ha Ha Ha a--"
Tiếng cười nhạo còn chưa dứt mà một trận kinh hô đã vang lên ngay sau đó.
Tất cả ma binh đều hai chân cách mặt đất, như là bị một bàn tay vô hình kéo lên không trung.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tất cả pháp thuật đều vô dụng!"
"Là pháp thuật trấn áp bậc cao!"
"Không thể nào! Chúng ta nhiều yêu ma như vậy, chỉ bằng một tên tiên nhân như hắn làm sao khống chế cho hết được?!"
Lúc này bọn chúng mới biết hoảng sợ nhìn về phía vị bạch y tiên nhân trên đường lớn.
Khuôn mặt của Thời Tễ bị chiếc ô giấy che khuất, từ góc độ của bọn chúng chỉ có thể thấy được tà y phục màu trắng.
Bọn chúng không cách nào kiềm chế nổi sự rung rẩy đang dần lan ra khắp cơ thể, đó là nỗi sợ hãi do sự chênh lệch về đẳng cấp quá khác biệt.
Chiếc ô giấy khẽ lay động, để lộ một góc mặt của Thời Tễ.
Không có tình cảm, không có từ bi, cũng không có chán ghét.
Đám yêu ma đang lơ lửng trong không trung dường như phảng phất nhìn thấy một sự tồn tại càng giống ác ma hơn bọn chúng.
Chiếc ô giấy hướng về phía dưới nhẹ nhàng vẫy một phát.
Phanh ----
Ma binh đang lơ lửng trên không lập tức rớt xuống, chúng bị đập mạnh xuống đất, đất đá văng tung toé.
Đám người Tán Tiên cả kinh, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.
Đột nhiên bọn họ cảm nhận được một luồng khí ấm áp truyền từ lòng bàn chân vào, nhanh chóng truyền đến toàn thân, chữa lành hết mọi vết thương.
Bọn họ cảm kích nói: "Tạ Tiên quân."
Một vị tiên nhân tiền bối nói cho những tiên nhân khác biết thân phận của Thời Tễ.
Các tiểu tiên lần đầu biết vị Bạch Y Tán Tiên ngụ ở phía bắc thành chính là Thích Không Quân liền kích động đến mức đỏ bừng mặt phấn khích vì gặp được thần tượng.
Bình thường Thời Tễ chỉ dành thời gian cho hoa lá và cây cỏ, đã nhiều năm không quan tâm đến chiến sự.
Nhóm người Tán Tiên dần cảm thấy nhẹ nhõm, mới bình tĩnh giải thích tình hình chi tiết cho Thời Tễ.
Đột nhiên mặt đất bắt đầu rung chuyển, một màn ánh sáng màu đen bao phủ lấy bầu trời, vây hãm tất cả bọn họ vào bên trong.
Những tiên nhân mới vừa hồi phục lại một lần nữa bị doạ cho hồn lìa khỏi xác.
Mối liên kết giữa họ với thiên địa vạn vật đã bị cắt đứt!
Tiên lực của mỗi tiên nhân đều có giới hạn.
Một khi sử dụng hết, bọn họ phải thông qua mối liên kết với thiên địa để hồi phục lại.
Ngay cả những tiên nhân có thực lực cường đại như Đế quân và Thích Không Quân cũng vậy.
Nhưng lúc này, bọn họ giống như cá bị mắc cạn trên bãi biển sau khi thuỷ triều đã rút đi, chỉ còn lại một chút "nước" hữu hạn, không có cách nào tiếp tục hồi phục.
Một khi chút "nước" còn lại này bốc hơi, bọn họ cũng sẽ chết.
Biến cố đột ngột xảy ra này đã làm cho chúng tiên nhân bị doạ đến mức sắc mặt tái nhợt.
Thời Tễ nhàn nhạt trấn an: "Không sao, có ta ở đây."
Mặc dù hàng vạn năm đã trôi qua nhưng truyền thuyết về Thích Không Quân vẫn còn được lưu truyền, cho nên chúng tiên liền sinh ra sự tín nhiệm vô điều kiện với Thời Tễ.
Cho dù Thích Không Quân bị hạn chế tiên lực nhưng khi đối mặt với tướng lĩnh ma tộc thì y vẫn có một loại khí thế không thể xoá nhoà.
Chỉ cần tốc chiến tốc thắng, có lẽ bọn họ vẫn có thể đạt được thắng lợi.
Bóng lưng bạch y đứng ở phía trước, che chở cả một toà thành sau lưng, vẫn giống hệt như trong truyền thuyết, đó là một bóng lưng vĩnh viễn bất khả chiến bại.
Chỉ là yên tĩnh đứng tại chỗ, nhưng dường như có thể cản được thiên quân vạn mã.
Lực lượng ma binh dày đặc bên ngoài cổng thành đã lọt vào tầm mắt của bọn họ.
Khí thế vừa hung bạo lại u ám đặc thù của yêu ma đã tràn vào cổng thành, như đang muốn nhấn chìm cả Anh Thành.
Thời Tễ trên tay cầm ô giấy, như thể không cảm nhận thấy một chút áp bách nào, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, *vân đạm phong khinh.
*vân đạm phong khinh: tư thái bình thản như gió thổi phất phơ, tựa mây trôi lững lờ.
Y dường như không nhìn thấy phía trong đội quân hùng hậu kia là một đại ma đầu thân mang khôi giáp, thân hình cao lớn đang hiên ngang đi qua cửa thành, tiến thẳng về phía y.
Đột nhiên, đồng tử của một tiên nhân phía sau Thời Tễ co rút lại.
Tiên nhân đó đã từng ở tiền tuyến và nhận ra bộ áo giáp trên người của tên đại ma đầu này chính là bộ giáp độc nhất trong Tam giới -- Thuộc về Ma quân Chúc Hành Thù.
Thế mà Ma quân lại ngự giá thân chinh!
Những sự tín nhiệm cùng kính ngưỡng trong phút chốc hoá thành hoảng sợ và lo lắng tột cùng, hắn kinh hãi đến mức nói không ra lời.
Ánh mắt của hắn dời đến trên thân của Thời Tễ, y đang không biết người tới là ai.
Suy nghĩ của tiên nhân kia bị phân tâm bởi những tin đồn được đồn đại rộng rãi trong Tam giới.
Nghe nói, đó là một buổi sáng tươi đẹp tinh mơ.
Đại quân yêu ma hùng hậu dừng chân dưới Vân Nhai Đỉnh.
Tất cả tiên nhân đều cực kỳ cảnh giác.
Nào ngờ Chúc Hành Thù lại chu toàn lễ nghĩa nói rằng hắn đến để cầu thân.
Mấy vạn năm trước, quan hệ giữa tiên ma vẫn chưa quá căng thẳng, còn thường xuyên có giao thiệp với nhau.
Lúc ấy, có không ít yêu ma đều muốn bái Thích Không Quân làm sư phụ, ngay cả Chúc Hành Thù khi đó vẫn còn là một tiểu ma đầu cũng không ngoại lệ.
Hắn tự xưng là đã thành công bái sư và cũng thành công xuất sư, trong quá trình tu luyện không tránh được đã nảy sinh tình cảm với sư tôn Thời Tễ.
Vì vậy, sau khi hắn bước lên ngôi vị Ma quân đã lập tức đến cầu thân.
Ở Ma giới, tình sư đồ cũng không hiếm thấy.
Nhưng Tiên tộc lại tuyệt đối không thể vi phạm luân thường đạo lí, huống hồ đối tượng còn là vị Thích Không Quân nổi tiếng thanh lãnh cao ngạo.
Tất cả tiên nhân đều chờ đợi xem Chúc Hành Thù xấu mặt, muốn nhìn xem Thích Không Quân sẽ ném hắn ra ngoài như thế nào.
Kết quả cũng không ngoài dự đoán, Ma quân còn chưa lên đến Vân Nhai Đỉnh liền bị Thích Không Quân một cước đá xuống.
Nhưng mà bất ngờ chính là, tiên đồng của Thích Không Quân nói lớn đến mức vang đến tận dưới núi rằng: "Ma quân thật sự có đến bái sư, nhưng Thích Không Quân thấy căn cốt của hắn không tốt, trực tiếp ném hắn khỏi Thanh Tiên Đài, thậm chí còn chưa bao giờ gặp mặt hắn.
Cái gọi là bái sư xuất sư, cũng là do hắn cố ý bịa đặt để làm cái cớ dây dưa với Tiên quân mà thôi."
Không chỉ có một đám quần chúng giật mình bất ngờ, mà ngay cả bản thân Ma quân cũng kinh ngạc.
Bộ dạng của Ma quân giống như đang cảm thấy mình đã trao đi tấm chân tình cho sai người: "Thời Tễ đúng là một tên tiểu nhân miệng đầy dối trá, vô tình vô nghĩa! Nếu như không muốn đồng ý thì cứ trực tiếp từ chối là được, lại bởi vì sợ dính líu với Ma tộc cho nên ngay cả tình nghĩa sư đồ cũng không thừa nhận!"
Hắn cùng Thời Tễ chính thức đoạn tuyệt quan hệ, hắn muốn Thời Tễ sau này có hối hận cũng không kịp!
Cả hai bên, bên nào cũng cho là mình đúng, câu chuyện mà cả hai phía đã nói cũng chẳng giống nhau.
Thời Tễ có thật sự đã từng là sư tôn của Chúc Hành Thù hay không? Thời Tễ đang cố ý phủi sạch quan hệ, không chịu nhận Chúc Hành Thù?
Điều này đã trở thành một bí ẩn lớn của Tam giới, đáp án thật sự cũng chỉ có hai người bọn họ biết.
Nhưng thanh danh của Thích Không Quân rõ ràng tốt hơn của Ma quân nhiều, huống hồ mọi người đều rất tin tưởng Thời Tễ.
Cho nên cứ như vậy, cả Tam giới đều biết rằng vạn năm về trước, Ma quân Chúc Hành Thù bị Thích Không Quân Thời Tễ đá xuống từ Vân Nhai Đỉnh, không chỉ như vậy, mười vạn năm trước Ma quân còn bị ném khỏi Thanh Tiên Đài.
Thế là Chúc Hành Thù đã trở thành trò cười của cả Tam giới.
Tuy rằng sau này hắn đã dùng thực lực chinh chiến khắp nơi, trấn áp Tiên giới, làm bọn chúng không dám đàm luận vấn đề này nữa.
Nhưng những kẻ không ưa gì hắn kiểu gì cũng sẽ ngấm ngầm bàn luận cười nhạo hắn.
Ma quân vì không muốn khơi lại những chuyện xấu hổ kia liền một mực né tránh Thích Không Quân.
Nhưng cả Tam giới cũng đều biết rằng, nếu như một ngày nào đó Chúc Hành Thù có cơ hội khống chế Thời Tễ thì hắn nhất định sẽ hung hăng báo thù.
Hiện giờ Tiên tộc đang bị hạn chế tiên lực.
Cơ hội của Ma quân đã tới!
Thời Tễ thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, tuỳ ý để đại ma đầu đi đến trước mặt mình.
Hắn vừa cởi mũ giáp liền bất ngờ lộ ra một gương mặt anh tuấn vô cùng, nét mặt sâu thẳm, trong ánh mắt ẩn hiện tình ý.
Nếu như không có sát khí áp bách doạ người thì thậm chí có thể gọi hắn là một mỹ nam.
Chúc Hành Thù trên khoé miệng nở một nụ cười nắm chắc phần thắng, hắn liều lĩnh nhìn chằm chằm vào gương mặt không chút biểu cảm kia.
Đã trôi qua nhiều năm như vậy mà Thời Tễ vẫn luôn một mực như thế, luôn ăn mặc mộc mạc giản dị, vẫn là bộ dạng không có hứng thú với bất cứ thứ gì trên thế gian này.
Luôn tỏ ra là mình thanh cao!
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp như hoạ nhưng luôn luôn thờ ơ của Thời Tễ, nhìn chằm chằm vành tai trong suốt như tuyết của Thời Tễ.
Như thể hắn muốn nhìn thấy tất cả sự rung rẩy dù cho là nhỏ nhất của nam nhân trước mặt, hắn muốn nhìn thấy sự hối hận của y khi đã từ chối mình!
Chúc Hành Thù như muốn nói rằng, bây giờ ngươi chỉ là con kiến trong tay ta mà thôi, ta sẽ bắt ngươi trả một cái giá thật đắt!
Chúc Hành Thù khẽ nhướng mày, hắn giống như một con dã thú đang chuẩn bị nếm thử món ăn mà nó đã từng luôn mơ ước, toàn thân hắn đang nóng bừng, cứ như một ngọn lửa không thể nào bị dập tắt.
Ma quân đang vô cùng háo hức để nghe những lời cầu xin của Thời Tễ.
Thời Tễ hơi hơi mở miệng nói.
Nhưng Chúc Hành Thù lại không nghe rõ.
Thời Tễ lặp lại một lần nữa, lần này Chúc Hành Thù rốt cuộc cũng nghe rõ ràng.
Đôi môi mỏng của Thời Tễ hơi hé mở, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là vị tướng lĩnh nào của Ma tộc?"
Ngọn lửa đang không thể bị dập tắt nào đó đột ngột tắt ngủm: "...............".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...