Gân xanh nổi đầy trên trán bạch y nhân vì những lời vô nghĩa của hắn, y đột nhiên rút lại ống tay áo của mình: “Câm miệng.
Cút!”
Quý Thẩm trông có vẻ vẫn từ bỏ ý định, còn muốn nói cái gì đó, nhưng thân thể bỗng nhiên nhẹ đi, sau đó trực tiếp bay ra ngoài như quả đạn pháo!
Quý Thẩm cảm thấy cút đi như vậy quả là mỹ mãn từ đầu tới đuôi.
Trận gió mạnh kia mang theo hắn ra tới cửa rồi lao thẳng một mạch xuống dưới, xuyên qua từng tầng mây, rồi sau đó hung hăng ném hắn vào biển Vân Tức!
Đầu óc Quý Thẩm bị choáng váng bởi những cú va đập, sau khi phục hồi tinh thần vội vàng bơi đến hòn đảo gần nhất, chờ tới khi bò lên bờ thì cả người đã ướt sũng.
Gió biển thổi vào càng khiến hắn lạnh tới mức rùng mình, thầm rủa một tiếng, nhanh chóng điều khiển linh lực trong cơ thể.
Dù sao linh lực cũng vừa mới khôi phục không bao lâu, cảm giác vẫn có chút khó khăn, mất hơn nửa canh giờ hong khô quần áo hoàn toàn.
Tiếp đó hắn hình như phát hiện thứ gì, bỗng nhiên mở to mắt.
Một dải lụa màu xanh nhạt nhẹ lướt qua, cuốn quanh eo và nâng hắn lên! Quý Thẩm chỉ cảm thấy thân thể bay lên, sau đấy liền đáp xuống một đám mây.
Thanh y nam tử đang đứng trên đám mây đó, chính là vị tiên sư phụ trách dẫn dắt hắn vào Liên Hoa Môn, Quân Thanh Tùng.
Cảm giác linh lực thấp kém, mặc người xâu xé quả đúng là khó chịu.
Quân Thanh Tùng vỗ vỗ bả vai thiếu niên lôi thôi lếch thếch trước mặt, cười ha ha: “Khôi phục không tồi, bám chắc, bổn tiên sư liền mang ngươi tới Học đường Liên Hoa Môn.”
…………
Học đường Liên Hoa Môn nói trắng ra là nơi ươm mầm hạt giống của Liên Hoa Môn.
Cứ mỗi ba năm, người Liên Hoa Môn sẽ tuyển chọn một lần, sẽ chọn ra những hạt giống tốt để mang về Liên Hoa Tiên Sơn thu nạp làm đệ tử.
Và đây cũng là con đường nhanh chóng để tiến vào Liên Hoa Môn.
Ngay cả những người không bị lựa chọn, con đường tương lai phía trước cũng sẽ thênh thang rộng mở, chẳng trách các đại thế gia đều coi việc này thành miếng bánh thơm ngon rồi dùng một số tiền lớn để tranh cướp bằng được.
Quân Thanh Tùng bay thẳng một mạch như tên bắn, cuối cùng may mắn có thể đưa Quý Thẩm tới nơi trước khi kết giới trên cửa Học đường Liên Hoa Môn khép lại.
Nhưng khi hai người đến nơi vẫn chậm một bước, đệ tử phụ trách tiếp nhận và phân chia phòng ngủ đã sớm nghỉ ngơi, Quân Thanh Tùng hơi trầm ngâm, rồi sau đó đem Quý Thẩm mang về nơi mình ở.
Quân Thanh Tùng ở trong một tiểu viện rất là thanh nhã đơn giản.
Trong viện có cả một khoảng lớn trồng toàn dược liệu, chứa đủ các loại thảo dược không tên, thậm chí trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc.
Mà ẩn sau khoảnh sân trồng dược liệu chính là một gian phòng nhỏ, Quý Thẩm nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng trên chiếc giường duy nhất ở trong phòng, hơi hơi nhíu mày.
Quân Thanh Tùng cũng hơi có chút xấu hổ, chỉ nghĩ đem người mang về thôi, nhưng lại đã quên mất rằng phòng ngủ này căn bản không thể chứa thêm người thứ hai.
Quân Thanh Tùng đành ho nhẹ một tiếng che giấu sự xấu hổ: “Ngươi tối nay ở tạm chỗ này, ngày mai lại đi Vân Trí Đường đăng ký. Vừa hay, hôm nay, ta có hẹn Thanh Mộng tiên sư uống rượu.”
Vào thời khắc Quý Thẩm ở quyết định muốn đích thân trở thành nằm vùng, hắn đã thuộc làu tư liệu bên trong Học đường Liên Hoa–
Quân Thanh Tùng – Vu Dược tiên sư, tính tình vui vẻ, y độc song tuyệt, yêu rượu như mạng.
Lan Thanh Mộng – Thanh Mộng tiên sư, thuật nhập mộng phải nói là xuất thần nhập hóa, từ khi sinh ra chưa uống một giọt rượu.
Bởi vậy, dù đánh chết cũng chẳng thể tin có chuyện hai người đánh này cùng uống rượu ngắm trăng, bả tửu ngôn hoan*.
*Bả tửu ngôn hoan (thành ngữ): uống rượu và nói chuyện vui vẻ
Quý Thẩm trong mắt hiện lên ý cười, trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý định trêu chọc: “Tiên sư, ta chỉ chiếm một chỗ nhỏ thôi, kỳ thật chúng ta có thể chen chúc cùng một chỗ mà.”
Quân Thanh Tùng nhìn nhìn bé shota* chỉ cao tới thắt lưng mình, quả thật là không chiếm mất ~
*Shota: chỉ thiếu niên có ngoại hình tầm dưới 12,13 tuổi dễ thươn nhỏ nhắn.
Đây là sảng văn mọi người đừng để ý mấy cái này quá.
Nhưng đã làm một người thầy, sao có thể ngủ cùng giường với đệ tử? Quân Thanh Tùng nghĩ đến cảnh đó mà lấy làm kinh hãi, bởi vậy kiên định lắc đầu: “Không cần.” Đang muốn đi ra cửa tùy tiện tìm một chỗ nào đó tạm chấp nhận được để tĩnh tọa hết đêm nay, bé shota từ phía sau thở dài một hơi: “Tiên sư, nghe nói Học đường Liên Hoa có một nơi gọi là linh huyệt bảo địa, là nơi tốt để tĩnh tọa và tu luyện.
Đệ tử ao ước được tới nơi này từ lâu.
Vừa hay tối nay trăng thanh gió mát, quả là thích hợp ngày lành để tĩnh tọa tu luyện.
Không bằng hiện tại tiên sư liền nói vị trí của linh huyệt vị trí cho ta biết đi?”
Linh huyệt bảo địa kia vốn dĩ là mở ra cho đệ tử trong học đường, bởi vậy nói cho hắn biết cũng không sao.
Quân Thanh Tùng hơi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng được, suối Vân Linh ở ngay phía sau núi, ngươi đi dọc theo đường nhỏ vân sam tới cuối đường là đến nơi.
Trong suối chứa quá nhiều linh lực, ngươi có thể ngồi tĩnh tọa ở trên bờ, đừng có tham lam quá nhiều.”
Quý Thẩm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lễ phép cáo lui.
Công tác phòng hộ của Học đường Liên Hoa làm vô cùng chặt chẽ, mấy năm nay Ma giới hao tổn tâm cơ muốn bố trái tai mắt ở nơi này đều nhanh chóng bị loại bỏ ra ngoài, không ngờ tới Ma Quân là hắn lại có thể thành công trà trộn vào……
Quý Thẩm lắc trái lắc phải, đủng đà đủng đỉnh đi tới phía sau núi.
Lúc đi vào sâu trong rừng Tử Trúc, một dòng suối mát lạnh và rộng lớn hiện lên trước mắt.
Nước suối trong vắt như phỉ thúy, ánh trăng xuyên thấu qua lá trúc tưới xuống nhỏ vụn hoa râm, gió nhẹ thổi qua khiến từng đợt gợn sóng, trong không khí đều mờ mịt linh lực.
Thời gian này điểm thật hoàn hảo, thanh tịnh, không có người quấy rầy.
Bốn bề vắng lặng, Quý Thẩm nghĩ nghĩ, cởi bỏ áo ngoài, nhắm mắt lại mắt chậm rãi chìm vào tuyền trung.
Hôm nay phát sinh đủ loại chuyện, giờ chúng cứ như đèn kéo quân* xoay tròn trong đầu hắn, vô số hình ảnh nhanh chóng hiện lên, cuối cùng dừng lại ở cảnh tưởng bạch y Tiên Tôn lạnh lùng ngồi tĩnh tọa trên đài băng.
*Đèn kéo quân: hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy. Ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết.
Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.
Hắn tin chắc lúc ấy y đã sắp sửa tẩu hỏa nhập ma, nhưng ngay sau đó lại có thể chuyển biến tốt, dường như hết thảy chưa phát sinh chuyện gì.
Nếu không phải Quý Thẩm cực kỳ tin tưởng trí nhớ của mình, hắn đã gần như cho rằng đó chỉ là một ảo giác.
Ngày ấy, lúc y cướp đi hạt châu, công lực cường đại khủng khiếp của nam nhân vẫn khiến Quý Thẩm tim đập nhanh cho tới giờ này.
Đồng thời trong lòng hắn cũng thoáng hiện lên một chút khó hiểu, người nào có thể đả thương cái tên biến thái này?
Nhưng hắn cũng lười suy nghĩ sâu xa, bởi vậy hắn chỉ là có chút khó hiểu rồi thôi, cũng không quá chú ý tới.
Sau khi cảm nhận được linh lực trong cả cơ thể, Quý Thẩm lần thứ hai thở dài.
Linh lực trong thân thể còn quá thấp, chưa tới nổi tầng thứ hai.
Mà theo hắn biết, đệ tử bình thường của Học đường Liên hoa căn bản thực lực trung bình đều ở giai đoạn thứ tư của tầng linh lực thứ hai đổ lên, còn những đệ tử lợi hại nhất thì đã đột phá tầng thứ ba, về cơ bản tùy tiện bất cứ một người nào đó cũng có thể treo hắn lên đánh bụp bụp.
Hồn phách của hắn tuy rằng là Ma Quân cường đại, có thể sử dụng mấy pháp thuật nhỏ vô thưởng vô phạt, nhưng là một khi chân chính sử dụng pháp thuật mạnh mẽ sát thương kẻ khác, ma khí sẽ tràn ra bên ngoài…… Bởi vậy uổng công hắn có một thân tu vi cao siêu cũng chẳng có đất dụng võ, chỉ có thể ngoan ngoãn ở đây tu luyện…..
Mà tu vi trong thân thể thực sự của hắn cũng đã bị hao tổn hơn phân nữa, cũng cần một nơi dồi dào linh lực để bế quan tu luyện……
Ma giới tuy rằng đã được Lam Ôn chăm sóc rất tốt, nhưng hắn là Ma Quân nếu vẫn mãi không chịu lộ diện sẽ khiến chúng ma hoảng sợ.
Vì vậy hắn cần bớt chút thời giờ để quay trở lại Ma Giới xử lý hết công vụ.
“Bổn tọa cũng rất bận mà~” Quý Thẩm thầm ai oán ở trong lòng.
Tuy rằng nơi này linh lực vô cùng sung túc, nhưng so với Liên Hoa Tiên Sơn chỉ là giọt nước trong hồ.
Bởi vậy Quý Thẩm tu luyện tới quá nửa đêm cũng chỉ có thể đột phá linh lực tầng thứ hai.
Có một âm thanh sột soạt truyền đến, hình như có người nào đó đang đi tới.
Dòng suối này vốn dĩ được mở ra cho tất cả các đệ tử, bởi vậy có người đến đây cũng là điều dễ hiểu.
“Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi ở chỗ này?” Một giọng nói ngạo mạn vang lên.
Dòng suy nghĩ của Quý Thẩm bị gián đoạn, vì thế mà hắn không mấy vui vẻ nhìn về phía vị khách không mời mà đến.
Đứng trước mặt hắn là một vị thiếu niên áo lam có khuôn mặt tinh xảo, trong tay đang phe phẩy một chiếc quạt có chứa phong cảnh thần tiên.
Hắn liếc mắt đánh giá người này từ đầu tới chân, bộ dạng người này vô cùng kiêu ngạo
Hừ, hình như là con trai nhà họ Bạch ở Nam Trạch.
Quý Thẩm lười để ý đến, quay đầu tiếp tục tĩnh tọa tu luyện.
“Này! Ta đang cùng ngươi nói chuyện đó, thái độ này của ngươi là có ý gì? Ngươi có biết ta là ai không?” Lam y thiếu niên có chút tức giận.
Quý Thẩm lười nhác mở miệng, phun ra mấy chữ: “Không biết, cũng không muốn biết.”
Lam y thiếu niên cười lạnh vài tiếng: “Ồ, thoạt là đã thấy ngươi chỉ là tên nhà quê không biết từ xó xỉnh nào chui ra.
Thậm chí còn không biết nhà họ Bạch ở Nam Trạch phong hồi lưu tuyết phiến* ai ai cũng quen biết!”
*Phong hồi lưu tuyết phiến: Cái này tác giả viết bắt nguồn từ câu thành ngữ [流风回雪] ý chỉ vẻ ngoài nhẹ nhàng, phong lưu, tiêu sái
Quý Thẩm – Tên nhà quê không biết chui ra từ xó xỉnh nào: “……”
So đo cãi nhau với một đứa nhóc chỉ là tự hạ thấp chỉ số thông minh của chính mình, Quý Thẩm cân nhắc tối nay tu luyện cũng không ổn ổn rồi, bởi vậy đưa ra một quyết định vô cùng rộng lượng là không thèm so đo với một trẻ con, nhường lại con suối này cho tên nhóc này đi.
Từ sau khi nhập vào người Thẩm Sơ Ngôn, tính tình hắn dường như thay đổi rất nhiều, trở nên phật tính hơn.
Thật tuyệt!
Lam y thiếu niên bị từ đầu đến cuối đều bị coi như là không khí, đang muốn muốn ra tay giáo huấn tên nhà quê dám cả gan ngó lơ mình, liền thấy thiếu niên biếng nhác trước mặt bỗng nhiên tự trong nước đứng dậy.
Thiếu niên ngâm mình ở trong suối cả buổi, quần áo trên người đã sớm ướt đẫm, trung y màu trắng dính sát trên người, phác họa thân hình mỏng manh uyển chuyển, lười biếng duỗi eo…..
Nhất cử nhất động toàn thân đều rất tùy ý biếng nhác, lại mang theo nét hồn nhiên nhưng cũng rất quyến rũ
Lam y thiếu niên bỗng nhiên dừng động tác lại, sắc mắt đỏ lên: “Ngươi, ngươi……” Người nọ ngươi ngươi cả nửa ngày trời cũng không biết nên nói cái gì.
Quý Thẩm dùng linh lực hong khô quần áo rồi khoác thêm áo ngoài, trong lúc đó vô tình cảm thấy thấy mới lạ: “Đứa nhỏ này mặt đỏ cái gì chứ?”
Quý Thẩm vốn dĩ tính tình mải chơi cũng vô cùng khó ưa, môi mỏng hơi khẽ nở một nụ cười, nhìn chằm chằm thiếu niên thật sâu: “Đẹp không?”
Lam y thiếu niên điên cuồng lắc đầu, ngoài mạnh trong yếu: “Có cái gì đẹp đâu!”
Quý Thẩm ý cười càng sâu, từ từ nói: “Đúng vậy, có cái gì đẹp đâu…… Chỉ khiến ngươi nhìn từ đâu đến chân thôi phải không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...