“Đây là…” Lão Nick cầm lấy huy hiệu xem xét thật kỹ.
Sau một lúc quan sát sắc mặt của lão, Hình Diệp từ bỏ việc hiểu rõ cảm xúc của đối phương thông qua vẻ mặt, con rối không hề có thứ đó.
Con rối vốn đã thích nói dối, lại không có những biểu hiện và động tác nhỏ.
Như thế sẽ càng nâng cao độ khó của trò chơi, nhưng không phải là không có cách nào tìm được thông tin thực sự từ đó.
Lúc này phải cần chút kỹ xảo nhỏ.
Hình Diệp không hề bảo tư binh của chủ thành đã chết, chỉ nói đã nhìn thấy bọn họ.
Quả nhiên lão Nick rất kích động hỏi: “Bọn họ… Cậu nhìn thấy những con rối kia cũng đến mỏ quặng trái phép hả?”
Hình Diệp nói: “Chuyện này à… Trước hết chú Nick vẫn nên thanh toán nợ nần cái đã.
Chú biết mà, với tôi quan trọng nhất vẫn là trả tiền, cảm giác trên mình mang nợ khó chịu lắm.
Có chuyện gì sau đó chúng ta hẵng nói.”
Trong quá trình đàm phán, đối phương càng là kẻ già đời, lòng dạ càng sâu thì càng không cách nào nhìn thấu mục đích của người đó.
Đã vậy mình lại càng phải bình tĩnh hơn, tuyệt đối không thể tự loạn trận tuyến, chỉ như vậy mới có thể chiếm thượng phong và ép đối phương lộ ra sơ hở.
May mà con rối không phải là chuyên gia đàm phán đa mưu túc trí, bọn nó không có chức năng biểu lộ quá tinh tế, nhưng đại đa số rất đơn thuần, trong lời nói dễ dàng xuất hiện kẽ hở.
Mấu chốt là phải phân biệt bọn họ đang nói thật hay nói dối, điểm này cực kỳ quan trọng.
Dù cho ngữ khí, sắc mặt, ánh mắt hay cơ mặt đều không thể làm căn cứ phán đoán đi chăng nữa thì vẫn có thể dùng tốc độ nói chuyện nhanh chậm, trước sau hỏi thăm một sự kiện nhiều lần để thu được chi tiết khác biệt, từ đó phán đoán thật giả.
Cho dù trông có thật đến mức nào đi chăng nữa, lời nói dối đều sẽ bị chọc thủng.
Quả nhiên lão Nick nóng vội hẳn, tốc độ nói của lão nhanh hơn, miếng gỗ trên môi không ngừng va chạm phát ra tiếng ‘Cách cách cách’: “Trả nợ, trả nợ, cậu chỉ biết trả nợ thôi hả.
Chỉ cần cậu nói rõ ràng mười mươi mọi chuyện chứng kiến trong mỏ quặng cho tôi thì cậu và người diêm nợ gì cũng không phải trả, xóa hết!”
Nhanh như thế đã vội vã rồi sao? Thật là một con rối hấp tấp.
Hình Diệp không hề hoang mang: “Vậy lấy giấy tờ ra trước đã, tôi và người diêm làm theo dấu tay.”
“Cậu nói cho tôi biết trước những kẻ có huy hiệu này có vào mỏ quặng không!” Lão Nick đập bàn nói.
“Vào, còn mang theo vũ khí, để lại một người ở ngoài trông coi.
Chúng tôi vẫn liên tục nhìn đến cuối cùng, chú có muốn biết không? Muốn thì lấy sổ sách ra, viết biên nhận cho chúng tôi.”
Lão Nick giận dữ quay về phòng lấy sổ sách ra viết biên nhận, Tào Thiến đi tới đập tay với Hình Diệp.
Cảm giác có thể ép lão Nick để lộ tình cảm thật, đồng thời có thể trả nợ thực sự sung sướng.
Quan Lĩnh ở một bên trợn mắt há mồm quan sát.
Hắn thử tưởng tượng nếu mình là người nói chuyện với Hình Diệp, không chừng sẽ khai tuốt tuồn tuột tất cả những tai nạn xấu hổ từ nhỏ đến lớn của mình.
Sau khi lão Nick trừ hết nợ cho mình và Tào Thiến, Hình Diệp mới lên tiếng: “Chú biết đấy, chúng tôi chỉ có ba khẩu súng kíp, nên đương nhiên không dám đến gần quá.
Nhưng nếu chú cho chúng tôi biết những người kia là ai, nói không chừng tôi có thể biết kết cục của bọn họ.”
“Cậu…” Nếu không phải vì vũ khí đã bị Tào Thiến cướp đi, lão Nick thật sự muốn giết người.
“Đúng rồi!” Hình Diệp vỗ đầu một cái: “Tôi nhớ rồi, hình như tôi có nghe thấy bọn họ nói nhất định phải dùng tất cả mọi thủ đoạn để giết chết người trong mỏ quặng.”
“Bọn chúng dám hả!” Rốt cuộc lão Nick bị ép không nhịn được nữa, lớn tiếng quát.
“A,” Hình Diệp hiểu rõ: “Chú Nick nghi ngờ người trong quặng là đại sư Benedict, vả lại chú cũng không hy vọng ông ấy chết, xem ra chú thật sự rất tôn kính đại sư Benedict.”
“Đương nhiên là tôn kính rồi!” Lão Nick nói: “Toàn bộ thành con rối đều là do đại sư chế tạo.
Tôi là con rối ông ấy tạo ra ban đầu, nhiệm vụ chỉ là công cụ truyền đạt cho đại sư.
Về sau ông ấy cần một người giúp sức nên cải tạo tôi một chút, vì thế tôi mới biến thành dáng vẻ hôm nay.
Đại sư là người mà tôi kính nể nhất.”
Nói thật, nhưng bên ngoài tôn kính còn tình cảm gì khác không thì cần thêm một bước xác nhận.
“Đúng thế, tôi cũng kính nể đại sư nhất, nhưng tôi không thích ông ấy, cũng chẳng hề cảm kích.” Hình Diệp thăm dò nói.
“Dựa vào cái gì!” Lão Nick rất bực mình, râu ria bay lên.
Từng có kinh nghiệm đêm qua, Hình Diệp cảm thấy con rối có nhân tính chưa chắc sẽ cảm tạ Benedict.
Một người lúc bi thương không có cách nào rơi lệ, lúc vui vẻ cũng chỉ có thể lộ ra nụ cười giả được chương trình hóa.
Trong lòng kẻ đó rõ ràng mình không phải nhân loại mà chỉ là đồ chơi do người nào đó sáng tạo ra.
Kẻ ấy có được nhân tính, nhưng lại vĩnh viễn không trở thành con người.
Như thế con rối sẽ cảm tạ đại sư Benedict sao?
Còn có một số con rối bình thường sinh ra đã kém một bậc, khi biết mình chỉ bởi vì người nào đó tâm huyết dâng trào mà nhất định phải nhỏ yếu hơn người khác, như thế nó sẽ cảm thấy vui vẻ sao?
Hình Diệp cảm thấy tất nhiên đại đa số con rối trong thành có tình cảm hết sức phức tạp với Benedict.
Bọn họ có yêu mến quấn quýt người sáng tạo mình, lại oán hận vì người đó đã trao bọn họ sinh mệnh mà không cách nào cho công bằng; để họ được thưởng thức cảm giác ngọt bùi cay đắng, nhưng không thể thực sự dung nhập trong đó.
Anh cần xác định tình cảm của lão Nick với Benedict, nếu như lão cũng ác ý như chủ thành thì không cần nói tiếp nữa.
“Chú Nick không hề có một tơ một hào căm hận đại sư sao?” Hình Diệp hỏi: “Mỗi lần nhìn thấy cơ thể của mình, tôi đều sẽ không nhịn được mà hận thù.”
“Đại sư chỉ là người sáng tạo, ông ấy không có khả năng hoàn toàn công bằng, con rối được trao nhân tính phải tự mình học cách sinh tồn!” Lão Nick kích động tranh luận với Hình Diệp: “Nhân loại cũng sinh ra đã không bình đẳng, chẳng lẽ còn muốn căm hận thần linh sao? Tôi tận mắt chứng kiến đại sư Benedict dốc cạn tâm huyết tạo ra hết con rối này đến con rối khác thế nào.
Ông ấy cẩn thận từng li từng tí đặt mỗi hạt nhân vào trong con rối, dùng ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn từng con rối.
Đúng là mỗi con rối có khác biệt thật, nhưng đó là do chịu ảnh hưởng của kỹ thuật thời đại.
Trong cuộc đời mình, ở mỗi thời kỳ khác nhau, đại sư Benedict đều tạo ra vô số con rối, ông ấy luôn đối xử với từng con rối như con của mình!”
Rất tốt, lão Nick có thiện ý với Benedict, như thế đối thoại có thể tiếp tục tiến hành.
Hình Diệp nói: “Nhưng vẫn có con rối muốn giết đại sư, những kẻ mang vũ khí kia chính là thế.”
“Bọn chúng thì biết gì, ngay cả người mình đi tìm là ai bọn chúng cũng không biết!” Lão Nick nói: “Chuyện đại sư Benedict còn sống chỉ có mấy người biết, tung tích của ông ấy cũng biến mất.
Tôi phải điều tra rất nhiều năm mới tìm được mỏ quặng trái phép ngoài thành và cảm thấy có lẽ Benedict ở đó.
Kẻ mà các người nhìn thấy chẳng qua chỉ là tư binh của chủ thành.
Chủ thành bị nhân tính ăn mòn, một lòng muốn trở thành chúa tể duy nhất của thành con rối, không muốn có người nào ngự trị trên mình tồn tại nên mới có thể sai người đi ám sát đại sư.
Các người mau nói cho tôi hay, đại sư thế nào rồi hả?”
Hình Diệp trịnh trọng nói: “Chú Nick, chú có thể thề không? Thề trong chuyện đại sư Benedict tuyệt đối sẽ không nói nửa câu dối trá.
Nếu nói dối sẽ vĩnh viễn quên hết những năm tháng bầu bạn với đại sư.
Chỉ cần chú thề, tôi sẽ nói toàn bộ chuyện nhìn thấy trong mỏ quặng cho chú.
Nói thật, thứ tôi phát hiện thực sự rất quan trọng.”
Trải qua đối thoại, Hình Diệp cảm thấy có thể tin tưởng lão Nick, từ chỗ lão cũng có thể thu được manh mối mấu chốt, nhưng anh cần cam đoan.
Chỉ có dùng thứ quan trọng nhất thề thì lão Nick mới không dám tùy tiện nói dối.
Lão Nick do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn cách thề.
Thực sự lão rất quan tâm đến an nguy của Benedict, muốn biết chuyện quan trọng mà Hình Diệp nói tới là cái gì.
Sau khi dùng hạt nhân để thề như lời Hình Diệp nói, lão Nick suy sụp tinh thần không ít, hình như chỉ cần nói đến chuyện quên này là một loại tổn thương đến tinh thần lão.
Nhìn thấy dáng vẻ này của lão, Hình Diệp mới lên tiếng: “Chú yên tâm, đại sư không sao cả, những tư binh kia đều đã bị giết hết rồi.
Trong mỏ quặng có vô số quặng thô với độ tinh khiết cao và những người máy có trang bị kỹ thuật vượt xa thành con rối chúng ta.
Toàn bộ số người máy này được chế tạo từ kim loại, là loại hình vũ khí, không có nhân tính, chỉ đơn thuần thi hành mệnh lệnh.
Bọn chúng rất mạnh, có thể cắt đứt hạt nhân và giết chết toàn bộ con rối mà chủ thành phái đi, nhưng bọn nó lại không tấn công con rối ở ngoài quặng, vì thế con rối canh giữ cửa có thể trốn về.”
“Đại sư… Tại sao lại phải chế tạo con rối không có nhân tính? Ông ấy đã thay đổi sao? Rõ ràng đại sư đã nói phải giao phó linh hồn cho mỗi con rối…” Lão Nick thất hồn lạc phách nói, dường như không thể tin được Benedict lại coi con rối là công cụ.
“Tôi nghĩ điều này có liên quan đến thứ mà tôi nhìn thấy.” Hình Diệp nói: “Ở chỗ sâu nhất của mỏ quặng, chúng tôi thấy bên trong một dụng cụ bằng thủy tinh có chứa một trái tim trẻ.
Đây không phải là trái tim của người trưởng thành, nó vẫn chưa lớn, nếu chủ nhân của nó còn sống ắt hẳn chỉ tầm mười tuổi thôi.”
Sau khi em trai mình qua đời, Hình Diệp đã nghiên cứu qua không ít tài liệu về tim, cũng hiểu rõ thay đổi lớn nhỏ của tim trong quá trình trưởng thành.
Cho nên lúc nhìn thấy trái tim trên máy chiếu, anh không hề đánh đồng nó với Benedict.
Một đại sư cao tuổi không thể nào có một quả tim mười tuổi được.
“Mười tuổi…” Lão Nick ngồi trên ghế cố gắng nhớ lại: “Là con trai của đại sư sao?”
Con trai? Quả nhiên chỗ lão Nick có manh mối then chốt.
Hình Diệp truy hỏi: “Có thể nói cho tôi chuyện liên quan đến con trai đại sư không?”
Lão Nick gật gật đầu nói: “Thực ra chuyện này có rất nhiều người trong thành con rối biết.
Ban đầu đại sư tạo nên thành con rối là vì con trai của mình.
Con trai của đại sư từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, không thể cùng chơi đùa với bạn đồng trang lứa được.
Đại sư Benedict vốn là một thợ thủ công nên đã nghiên cứu con rối vì con mình, rồi tạo ra con rối thứ nhất có thể tự hoạt động để chơi với con trai.
Ông ấy coi con rối như bạn của con mình, chế tạo tỉ mỉ từng con một, mà con trai đại sư cũng rất thích các con rối.
Nhưng bệnh của con đại sư càng lúc càng nặng, cuối cùng rời khỏi nhân gian năm mười tuổi.
Sau hơn một năm sa sút tinh thần, đại sư dùng hết gia tài mua mảnh đất thành con rối này và bắt đầu không ngừng chế tạo con rối.
Đại sư muốn chế tạo cho đứa con đã chết của mình một tòa thành mà cậu bé có thể tự do hoạt động chơi đùa, muốn để thành phố này ngập tràn thứ trẻ con thích.”
“Ý của chú là đại sư cũng biến con trai mình thành con rối sao?”
Lão Nick lắc đầu: “Không, từ đầu đến cuối tôi không nhìn thấy con rối con trai đại sư.
Đại sư muốn xây thành con rối trước rồi mới để con mình sống ở đây.
Nhưng sau khi ông ấy trao nhân tính cho các con rối gỗ, đại sư đã thất vọng.
Ông ấy nói thành phố như thế này sẽ khiến đứa con trai ngây thơ lương thiện của mình không cách nào sống sót.”
“Đại sư muốn cải tạo thành con rối, ông ấy đã thử rất nhiều cách mà vẫn không thể làm được.
Trong thời gian này tôi vẫn luôn bên cạnh đại sư, mãi đến có một ngày đại sư nói với tôi, ông ấy muốn đi tìm cách tinh lọc thành con rối, để tôi tạm thời ở lại chốn này sửa chữa cơ thể cho mọi người, nói xong ông ấy ra đi.
Từ đó về sau, tôi chưa từng thấy qua đại sư nữa.”
________________ .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...