“Được rồi.” Sau khi giúp kiểm tra cánh tay của Hình Diệp xong, lão Nick vỗ vỗ tay anh nói: “Rất chắc chắn, dùng rất bền, 5 miếng quặng thô.”
“Cái gì?” Gương lớn đang yên lặng dán bên góc tường hô to lên: “Không phải ông đã nói là miễn phí sao?”
Lão Nick nói vô cùng tự nhiên: “Đương nhiên con trai tôi sửa chữa thì miễn phí, nhưng kiểm tra cánh tay là tôi làm mà! Tôi là thợ sửa chữa có kỹ thuật giỏi nhất trong toàn bộ thành con rối, đây chính là việc lắp cánh tay kiểu mới trên mình một con rối kiểu cũ, nên phí kiểm tra sao có thể giống với cánh tay diêm của cô kia được? Đây chính là sáng tạo cái mới, sáng tạo cái mới!”
Tấm gương: “…”
Cậu sắp tức chết rồi, tại sao người buôn bán trong thành con rối đều như thế chứ, gương còn tưởng rằng mình đã gặp được rối tốt bụng nữa cơ!
Trái lại, Hình Diệp rất bình tĩnh.
Anh đã sớm chuẩn bị tâm lý, người chơi nghịch mệnh xui xẻo như họ sao có thể gặp được chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống được cơ chứ.
Trước đó anh cũng đã nói, tất cả đĩa bánh đều là cạm bẫy ngụy trang, nếu muốn quyết định bước vào cái bẫy này thì phải xem mình có thể chấp nhận hậu quả được hay không.
Đối với Hình Diệp, trước mắt cánh tay mới là quan trọng nhất.
Nhất định anh phải có thể sử dụng Bút vẽ lại mới được, nên Hình Diệp cam tâm tình nguyện bị lừa vì kỹ năng ban đầu.
“Tôi không có quặng thô, ông biết đấy.” Hình Diệp nói.
Chủ tiệm dầu máy biết rõ anh không có quặng thô, nhiều năm qua vẫn luôn để anh ký sổ, nên người luôn đưa đồ phế phẩm cho anh như lão Nick nhất định cũng rõ ràng.
“Đương nhiên tôi biết cậu không có tiền, cậu còn nợ tôi 29 miếng quặng.” Lão Nick nói: “Có điều trước đó có thể từ từ trả, nhưng hôm nay thì không được.
Hôm nay là đơn hàng đầu tiên của con trai tôi, sao lại không đưa tiền ngay lập tức được cơ chứ.”
Có cảm giác lão Nick sắp nằm lăn trên mặt đất ăn vạ rồi, chẳng hề có tí xíu hình tượng thợ sửa chữa nào.
Tào Thiến định trước tiên kéo tay lão Nick dậy.
Gương lớn cũng giơ nắm đấm nhỏ dính đầy gỉ sét đồng xanh lên.
Hình Diệp duỗi cánh tay mới ra ngăn hai người lại, đoạn nói với lão Nick: “Chú Nick này, chú muốn tôi làm cái gì?”
Lão Nick cười “Khà khà”: “Chàng trai à, cậu nợ tôi nhiều năm như vậy, tôi không thu lãi của cậu đã là rất hiền lành đúng không? Cậu nên sớm ra ngoài tìm quặng thô, coi như muốn đổi thân thể cũng không nên không làm việc đúng không nào?”
Lão nói rất có đạo lý, Hình Diệp lẳng lặng lắng nghe.
“Cái thằng con ham ăn lười làm của tôi cũng chưa từng đi đào quặng thô, tôi định bảo nó đi đào, nhưng nó không có kinh nghiệm.
Cậu hộ tống nó đi được không?”
Tiểu Nick đang chán chường dựa vào ghế sững sờ: “Hả? Con á?”
“Nói nhảm, đương nhiên là mày chứ còn ai nữa hả cái thằng quỷ này!” Dưới hàng ria của lão Nick có một lỗ hơi nước, lão giận đến độ bốc hơi nước thổi ria mép bay lên cao: “Mày nói xem mày nằm lười ở nhà bao nhiêu năm rồi hả? Nên ra ngoài làm việc đi chứ!”
“Được rồi được rồi, con đi con đi.
Nhưng mà con không biết mỏ quặng thô nằm ở đâu cả.” Tiểu Nick nói.
“Chỗ cha có bản đồ, hê hê hê.” Tiếng cười của lão Nick kiến người ta cảm thấy hơi bất an.
Lúc lão lấy bản đồ ra, trong lòng Hình Diệp bỗng cảnh giác..
Quặng thô là nơi mỗi con rối đều có thể đến đào, trước đó Tào Thiến cũng định đi theo mọi người ở cửa thành để lấy quặng.
Tiểu Nick đã dùng lý do không biết vị trí làm cớ, lão Nick hoàn toàn có thể nói để con rối mắc nợ dẫn đi, tại sao lão lại muốn lấy bản đồ?
Trừ phi mỏ quặng mà lão Nick muốn bọn họ đi không phải là mỏ quặng mà con rối bình thường hay đến.
Nguy cơ còn mang ý nghĩa bước ngoặt chuyển biến, cánh tay của anh đã khôi phục, có thể sử dụng kỹ năng, đi thám hiểm thăm dò cũng không tệ.
Lão Nick lấy bản đồ ra chỉ cho Hình Diệp và Tiểu Nick nhìn: “Ra khỏi thành, đi về phía Nam không bao xa chính là ngoài sông.
Đi dọc theo sông năm, bảy tiếng là có thể nhìn thấy mỏ quặng.
Nơi này xa xôi, nhất định không thể quay về trong ngày được, ban đêm ngoài thành khá nguy hiểm, các cậu nhớ phải mang theo vũ khí.
Chỗ này tôi có 3 khẩu súng kíp và 30 viên đạn, các cậu mang theo đi.”
Thành con rối mở cửa vào sáng sớm, đêm đến sẽ đóng cửa lại, gần như mỗi người đến mỏ quặng đều có thể đi đi về về ngay trong ngày.
Rốt cuộc mỏ quặng mà lão Nick nói đến là gì mà có vị trí xa xôi như vậy?
Hình Diệp nhìn bản đồ, lắc đầu nói: “Đây không phải là mỏ quặng.”
Anh biết mỏ quặng nằm ở đâu, khi nhìn thấy địa chỉ lão Nick cung cấp nhất định không thể nào không nghi ngờ được.
“Khụ khụ.” Lão Nick lúng túng ho khan ngụy trang: “Tôi là thợ sửa chữa, đương nhiên là có những mỏ quặng mà những người khác không biết chứ sao.
Mọi người đều biết mỏ quặng thô ngoài thành có quy định, mỗi con rối một ngày chỉ có thể đào một miếng quặng.
Như thế đến bao giờ cậu mới trả nợ cho xong được, đương nhiên là phải đến mỏ quặng không hạn chế rồi.
Cậu thường xuyên vác bao tải ra khỏi thành rồi mang theo một bao đồ bỏ đi về, quan coi cổng thành đã sớm quen cậu rồi.
Nên khi thấy cậu mang theo rất nhiều thứ trở về sẽ không nghi ngờ cậu.”
Thì ra là thế.
Chẳng trách lão Nick lại muốn gài bẫy Hình Diệp, là vì nhìn trúng thân phận nhặt ve chai của anh nên muốn dùng anh để yểm hộ.
Tạm thời không rõ tại sao mỏ quặng chính thức lại hạn chế lượng quặng đào được, cũng không rõ rốt cuộc quặng thô có lợi ích gì ngoài việc có thể làm tiền tệ trao đổi.
Trước mắt chỉ có thể xác định một chuyện, nhất định mỏ quặng không chính quy này rất nguy hiểm, trong xã hội hiện đại không hề thiếu tai nạn hầm mỏ.
Với vận may của phe nghịch mệnh, không gặp phải tai nạn là điều không thể.
Nhưng hiện giờ anh thật sự rất cần quặng thô, vả lại nói không chừng mỏ quặng này có những manh mối khác.
“Được.” Hình Diệp đồng ý.
“Vậy tôi cũng đi.” Gương lớn vội vàng nói.
Cơ thể cậu được chế tạo từ kim loại, cao lớn rắn chắc.
Hình Diệp gầy gò nhỏ yếu, cậu có thể bảo vệ anh.
Hình Diệp ngầm đồng ý, anh cũng không yên lòng để tấm gương ở nhà một mình.
Một khi xảy ra chuyện, anh lo mình không thể nào mang tấm gương quay lại không gian hệ thống.
“Thế tôi cũng đi.” Tào Thiến yên lặng ngồi bên cạnh nghe bỗng nói: “Lão Nick, chú giúp tôi hàn kim loại ngoài cơ thể, như thế tôi sẽ đi đào quặng trả cho chú.”
“Chuyện này…” Lão Nick cau mày nói: “Tôi không phải là nhà từ thiện, sao lại phải giúp cô?”
“Trước đó không phải chú đã nói hàn da sắt cần 30 miếng quặng thô sao? Tôi trả 50 miếng, thêm 20 miếng coi như tiền lãi.
Chờ đến khi tôi có thể lấy được quặng, mỗi ngày sẽ đào một miếng đưa cho chú, như thế 50 ngày là có thể trả hết nợ, dù sao cũng tốt hơn là bây giờ ngay cả đi mỏ quặng cũng không dám.” Tào Thiến quả quyết nói.
Hình Diệp hơi ngạc nhiên, Tào Thiến chi tiền rất sảng khoái, ai cho cô sức mạnh này vậy?
Vừa nghe thấy 50 quặng thô, lão Nick khá do dự.
Ai mà lại không thích tiền cơ chứ?
Lúc này cạnh cửa truyền đến tiếng gõ gõ: “Chú Nick ơi, cháu đến đón em gái, nhân tiện thanh toán luôn.
Cho cháu hỏi cánh tay của em ấy đã sửa xong chưa ạ?”
Chị hai của Tào Thiến gõ cửa đi tới, trong nháy mắt tấm gương trở nên căng thẳng, đây là một người chơi! Vả lại cô ta còn là người chơi phục mệnh, nghịch mệnh không có giá trị may mắn khuynh đảo toàn thành này.
“Là tiểu thư Lâm Đạt sao.” Nhìn thấy cô chị hai, lão Nick híp mắt, xoa xoa tay nói: “Đang có chuyện muốn thương lượng với cô đây, em gái cô muốn…”
Lão nói rõ ràng mười mươi yêu cầu của Tào Thiến, đương nhiên không nhắc đến mỏ quặng trái phép mà chỉ nói người diêm muốn dùng cách ghi nợ để hàn sắt lên người.
Lão lo người diêm không trả nổi tiền, cần một người nhà làm đảm bảo.
Lão Nick khiến sắc mặt Hình Diệp và Tào Thiến rất khó nhìn… À, họ sẽ không thay đổi sắc mặt, nên chỉ có thể rất khó chịu trong lòng.
Cô chị hai Lâm Đạt là người chơi phục mệnh, nói không chừng sẽ vì chuyện này mà hoài nghi thân phận của Tào Thiến.
“Nhưng cháu sẽ không tùy tiện bảo đảm đâu.” Chị hai nói: “Cháu xinh đẹp và được theo đuổi nhiều như vậy, lỡ chẳng may có người âm mưu quấy rối thì sao? Con bé muốn đổi cơ thể thì chú ký kết với nó là được.”
Ừm, một bà chị vô cùng không hề yêu thương em gái.
Tấm gương nhìn cơ thể khô nẻ của Tào Thiến, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Mắt thấy chuyện phải hủy bỏ, cậu vội vàng nói: “Còn tôi thì sao? Tôi có thể làm người bảo đảm không?”
“Cậu là ai?” Lão Nick lườm bằng mí mắt gỗ: “Cậu có tiền không? Cậu dùng gì để bảo đảm?”
Thân phận thực của tấm gương có tiền có sắc, nhưng bây giờ cậu chỉ là một kẻ ngoại lai mượn rối hoàn hồn, không có gì cả, trên mình còn đầy gỉ sét.
Hình Diệp muốn ngăn cản cậu, ai ngờ tấm gương ngốc lại nói: “Cơ thể của tôi làm bằng kim loại, có thể đáng giá ít tiền không?”
Cậu vẫn luôn luôn quan sát, chỉ cần là con rối được chế tạo từ kim loại thì đều rất được hoan nghênh.
Toàn thân cậu làm bằng đồng, còn là một cái gương, hẳn là rất đáng tiền.
“Ừm…” Lão Nick nhìn tấm gương từ trên xuống dưới: “Quả thật là gương đồng rất hiếm thấy, lại còn là nguyên một khối đồng.
Trên thân hơi cũ, có điều trừ gỉ là tốt… Giá trị 10 miếng quặng, còn thiếu 40 miếng nữa.”
Nói xong lão lại liếc nhìn chị hai Lâm Đạt, đúng là một lão rối háo sắc.
Lâm Đạt mặc kệ họ, buồn chán nói: “Không có tiền thì đừng đổi, tôi sẽ không quản đâu.”
Hình Diệp đổi vị trí để suy nghĩ, nếu như anh là Lâm Đạt, để điều tra thân phận Tào Thiến, nhất định anh sẽ đồng ý làm người đảm bảo, nói không chừng còn thu hoạch được manh mối quan trọng.
Dù sao cơ thể này có rất nhiều người theo đuổi, nhận được 50 miếng quặng hẳn không phải là việc khó, tại sao lại không tiện tay ban một món nợ ân tình chứ?
Người chơi này rất có cá tính, từ trên người cô ta, Hình Diệp không nhìn ra được mục đích gì.
Ở thế giới trước, cô Lý, Ngô Vũ, Địch Huống, và bao gồm cả thầy Đinh nom thì ôn hòa, toàn bộ những người này đều mang theo tính mục đích mãnh liệt.
Muốn có được thông tin, muốn sống sót, muốn chiến thắng, muốn hòa nhập vào một đội ngũ nào đó, mỗi người chơi đều có suy nghĩ của mình, tính cách riêng rất mạnh.
Nhưng tiểu thư Lâm Đạt này, cô ta như một cô gái bình thường, lúc đang rảnh rỗi chờ em gái mình sửa chữa cơ thể thì chạy đến spa dầu máy, hiện giờ lại hết sức sáng suốt lạnh lùng từ chối yêu cầu vô lý của lão Nick.
Tại sao lại như thế?
Tấm gương còn nói thêm: “Vậy lần đầu tiên ra khỏi thành đào được quặng thô tôi cũng cho ông tất, ông hãy hàn da sắt cho cô ấy đi!”
Tào Thiến nghi ngờ nhìn về tấm gương, cô cảm thấy tấm gương chỉ là một con rối bình thường, tại sao lại có con rối ngốc nghếch đến thế nhỉ?
Hình Diệp biết tấm gương muốn giúp đỡ Tào Thiến.
Gương biết Tào Thiến là chiến lực chủ yếu trong đội, nên nhất định phải giúp cô.
“Không được không được.” Lão Nick điên cuồng lắc đầu: “Không có lãi, tôi không phải là nhà từ thiện.”
Hình Diệp nợ lão Nick không ít, căn bản không có giá trị làm đảm bảo.
Đối mặt với tình huống nghèo khổ này, anh cũng không có biện pháp gì hay.
Dù sao anh chỉ am hiểu tiền đẻ ra tiền chứ không phải là tạo nên tiền từ số 0.
Tình cảnh lâm vào cục diện bế tắc, lúc này Tiểu Nick bỗng nói: “Cha, giúp bọn họ chút đi, như thế con sẽ thuận lợi đi đào mỏ hơn.”
“Hừ…” Nghe thấy lời con trai, lão Nick khó chịu nói: “Chúng ta là người buôn bán đấy!”
“Nhưng bọn họ còn phải hộ tống con đến mỏ quặng mà, thêm một con rối không phải là thêm một phần sức mạnh sao?” Tiểu Nick nói.
Lời này vô cùng… Hình Diệp nhìn về phía Tiểu Nick, nghi ngờ hắn cũng là người chơi.
Lời khuyên của Tiểu Nick đã khiến lão Nick thay đổi.
Lão vẫn để tâm đến an toàn của con mình, thế là lấy một tờ giấy ra viết phiếu nợ và phiếu đảm bảo, sau đó nói với Tào Thiến và tấm gương: “Hai người in dấu tay vào đây.
Nếu đến hạn mà không trả nợ, tôi sẽ hủy hai người chỉ còn lại hạt nhân thôi.”
Tấm gương tin tưởng Tào Thiến và Hình Diệp, cậu nghe lời nhấn dấu tay xuống giấy.
Tào Thiến nhìn cậu bằng ánh mắt quái lạ, trong lòng ngập tràn nghi ngờ.
Vì Tào Thiến hàn sắt lên người cần ba tiếng, là một công việc lâu dài, lão Nick bèn để mọi người chờ bên ngoài, còn mình thì vào phòng sửa chữa chuyên nghiệp bên trong để làm việc, cũng gọi Tiểu Nick đi vào quan sát học tập.
Hình Diệp vẫn còn chút bận lòng vì Tào Thiến, nhưng lúc này đành phải kiên nhẫn.
Lão Nick, Tiểu Nick và Tào Thiến đi vào phòng sửa chữa, trong phòng khách của tiệm sửa chỉ còn Hình Diệp, Lâm Đạt và tấm gương.
Cô chị hai kia lười biếng nằm trên ghế, chán chường nói: “Còn phải chờ thêm ba tiếng nữa cơ à.”
Hình Diệp yên lặng quan sát cô ta.
“Đừng nhìn.” Lâm Đạt khoát tay: “Tôi đúng là người chơi phục mệnh, cũng nhìn ra anh xui xẻo thế này nhất định là nghịch mệnh, vả lại chắc là chung một đội với em gái tôi.
Có điều tôi không hứng thú với các người.”
Hình Diệp không ngờ Lâm Đạt lại là người đầu tiên chọc thủng lớp cửa sổ này, tại sao cô ta lại phải làm thế? Chẳng lẽ không sợ bây giờ mình sẽ lập tức sử dụng mã QR tấn công cô ta để lấy điểm sao?
Lâm Đạt cũng là người thông minh, cô ta nói thẳng: “Kỹ năng ban đầu của tôi có thể phòng ngự chút tấn công, nên không sợ anh đánh lén.
Tôi chủ động chọc thủng thân phận chỉ là vì để biểu đạt lập trường của mình.” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...