Thừa lúc toàn bộ con rối đang đứng ở cổng thành chờ ra khỏi thành, hai con rối tàn tật Tào Thiến và Hình Diệp cấp tốc tìm một góc tối không có ai trốn vào.
Tấm gương dùng cơ thể khổng lồ cao hai mét che khuất hai con rối nho nhỏ, hai cánh tay đồng bày ra tư thế chống nạnh.
Đây là lần đầu tiên gương có thể bảo vệ Hình Diệp, cậu cảm thấy mình quá ư là ngầu.
“Chuyện gì xảy ra?” Tào Thiến nhìn gương, đoạn đến gần Hình Diệp dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy thấp giọng hỏi: “Người này là ai? Người chơi phục mệnh mới quen à?”
Phải nói cô đồng đội Tào Thiến này rất biết mình biết ta, mới lần đầu gặp một tấm gương cao lớn thế này, cô tuyệt đối sẽ không đoán cậu là người chơi nghịch mệnh.
“Không phải.” Hình Diệp cũng thấp giọng nói: “Người anh em này hình như là một tên ngốc, rất dễ lừa gạt nên không cần tránh né đâu, rắc.”
Hình Diệp đỡ cằm: “Rắc, ngại quá, tôi cần phải thay dầu máy, rắc.”
“Ngốc? Chẳng phải đây chính là con rối nói thật duy nhất mà chúng ta cần tìm sao?” Tào Thiến hỏi.
“Rắc, cô cảm thấy vận may của chúng ta sẽ tốt như thế sao? Rắc.” Hình Diệp vừa đỡ cằm vừa nhìn cánh tay yếu ớt đã gãy lìa của Tào Thiến: “Cô giờ thế này có thể sử dụng kỹ năng ban đầu không?”
“Tôi đã dùng, nhưng mà cơ thể giòn quá nên không dám dùng sức.
Tôi có thể nâng vật nặng, nhưng cánh tay sẽ bị đập vụn.” Tào Thiến phiền muộn nói, cô nhìn cánh tay gãy của Hình Diệp: “Còn anh thì sao? Có dùng kỹ năng ban đầu được không?”
Hình Diệp: “Rắc, tay trái dùng bút không thành vấn đề, nhưng đầu ngón tay bị gỉ, tốc độ cực kỳ chậm, vẽ một mã QR cũng tốn nửa tiếng.”
Trong đôi mắt làm từ hai đầu diêm đỏ của Tào Thiến ngập tràn tuyệt vọng: “Có lẽ nửa tiếng cũng đã chiến đấu xong ba lần, tôi đã bị người coi như củi lửa mà thiêu sạch rồi!”
Hình Diệp im lặng một chốc, quyết định thay đổi chủ đề: “Trao đổi chút thông tin đi.”
Anh nói cho Tào Thiến biết những gì mắt thấy tai nghe vào buổi sáng trước đó, Tào Thiến cũng nói: “Thông tin của anh còn lạc hậu hơn cả tôi.
Ở thế giới này tôi còn có mẹ, là một con rối bằng sắt lá.”
“Hả? Mẹ của người diêm lại là sắt lá?” Hình Diệp cảm thấy thực sự thế giới này không thể suy đoán theo lẽ thường.
“Ai biết cái người Benedict kia nghĩ thế nào.” Tào Thiến nghiến răng nói: “Tôi sống trong một gia đình đơn thân, mẹ nuôi ba đứa con, anh cả giống như mẹ, đều là rối sắt lá kiểu mới.
Chị hai là một con rối bình thường, có điều nghe nói cô ta là người con gái đẹp nhất thành này, có rất nhiều người theo đuổi.
Đương nhiên tôi không nhìn ra được cô ta đẹp ở chỗ nào, chắc là thẩm mỹ khác biệt.
Tôi là người diêm, đứa con thứ ba, vai không thể gánh tay không thể nâng, suốt ngày hết gãy tay đến chân.
Mẹ tôi nói tất cả tiền kiếm được từ việc bóp chân cả ngày của bà đều dùng để sửa chữa cơ thể cho tôi, nói tôi là một món hàng lỗ vốn, sáng nay ép tôi ra ngoài thành đào quặng thô tự nuôi sống bản thân.”
Hình Diệp: “… Xem ra Benedict thật sự muốn tạo nên một chốn bồng lai tiên cảnh, một thành phố con rối chan chứa vẻ đẹp và tình yêu.
Theo lý thuyết, cô là đứa con yếu ớt nhất trong nhà, hẳn phải được mẹ và anh chị chăm sóc cưng chiều gấp bội.
Nhưng sau khi Benedict trao nhân tính cho con rối, hết thảy đều phát triển theo hướng ngược lại, giữa đám rối ngập tràn lừa dối, tình thân cũng biến thành công danh lợi lộc.”
Tào Thiến: “…”
Tốt đấy, ít nhất não của Hình Diệp cũng không bị gỉ sét vì không được chêm dầu đầy đủ, tốc độ phản ứng và năng lực phân tích vẫn là số một.
Trong tình huống thế này anh vẫn có thể phỏng đoán tuyến câu truyện từ hiện trạng như cũ, đây xem như là tin tức tốt duy nhất rồi.
“Tôi cảm thấy thứ hệ thống nên phong ấn nhất không phải là kỹ năng ban đầu của anh, mà là năng lực tư duy của đại não.” Tào Thiến nói.
Hình Diệp nghe mà sởn hết cả tóc gáy: “Những lời kiểu này không thể nói lung tung, lỡ may thật sự bị nó nghĩ cách hạn chế vậy thì thế giới tiếp theo chúng ta phải làm sao, nằm chịu thua à?”
Tào Thiến tự biết mình nói nhầm, cô le lưỡi, đầu lưỡi của cô là một miếng hộp diêm.
Hình Diệp: “Trên người cô không có mặt nào ma sát chứ? Cả người cô đều là đầu diêm, hơi nóng tí là bị bắt lửa rồi!”
Người Tào Thiến là một cây diêm thô to cấu thành cơ thể chính, các bộ phận khác tạo nên từ những cây diêm nhỏ.
Đầu là một đầu diêm to, phía trên còn trồng mấy sợi len, hình như là tóc.
Trên người cô vận một chiếc váy cũ rách bươm, đây cũng chính là nguyên nhân lúc Hình Diệp vừa mới nhìn thấy có thể đoán được cô là con gái.
Thực ra cảnh ngộ của Tào Thiến tốt hơn Hình Diệp một chút, ít ra cô còn có nhà, có người chịu chi tiền cho.
Mặc dù bà mẹ luôn mắng cô, nhưng ít nhất cũng có người nuôi, cánh tay gãy cũng có thể đi sửa.
Hình Diệp đưa cánh tay gãy cho gương lớn cầm, còn mình thì dùng tay trái đỡ cằm, dù thế cằm vẫn không ngừng rơi xuống rắc rắc.
Có điều Hình Diệp vẫn có thể ra vẻ mình thâm trầm uy nghiêm, dù cho sự uy nghiêm và thâm trầm đó chỉ tồn tại trong tưởng tượng của anh.
“Người sửa cánh tay cho cô là ai?” Hình Diệp hỏi.
“Trong thành chỉ có một tiệm sửa, là tiệm lão Nick.
Nghe nói đó là con rối mà đại sư Benedict đã giao phó cho năng lực sửa chữa của mình.
Ông muốn để thành con rối vĩnh viễn không có tử vong và ốm đau, nên đã trao một nửa cái tên của mình cho lão Nick.” Tào Thiến đáp.
Cô là người có người nhà, tin tức có thể tìm được nhiều hơn Hình Diệp.
“Cô về nhà tìm mẹ đòi tiền, nói mình bị người đánh gãy tay cần sửa chữa.
Sau khi thăm dò được vị trí tiệm sửa thì cô nói cho chúng tôi biết.
Tôi còn thấy chúng ta có thể bắt đầu từ chỗ này.” Hình Diệp đề nghị.
Tào Thiến trưng ra vẻ mặt không hiểu, Hình Diệp bèn giải thích: “Lời thuyết minh đã nói, đại sư Benedict cất trái tim của mình vào cơ thể của một con rối nào đó.
Dù biến thành con rối, cũng phải để thành phố rối trở thành đất nước lý tưởng trong lòng ông ta.
Mặc dù nhiệm vụ không yêu cầu chúng ta tìm kiếm Benedict, nhưng nhất định ông ta là một nhân vật quan trọng, chúng ta cần nói chuyện với ông ta một chút.”
“Nếu trong câu chuyện này Benedict chẳng hề có chút tác dụng nào thì cô và tôi cũng cần ông ta giúp đổi một cơ thể khác.
Cứ tiếp tục thế này không được, nếu chúng ta cứ một mực sử dụng hai cơ thể này, vậy chi bằng tôi thiêu chết cô rồi lại tìm một người chơi giết mình rời khỏi thế giới này còn tốt hơn.
Bây giờ cơ thể của chúng ta là tất phải thua.”
Tào Thiến cảm thấy Hình Diệp nói rất có lý, nhưng hơi không rõ logic sau cùng của anh: “Anh giết tôi thì nhận được 1000 điểm.
Tôi thất bại, giảm mất 25000 điểm.
Anh lại bị người khác giết, mặc dù điểm cũng sẽ giảm phân nửa như thế, nhưng lại có thể dựa vào tôi để bù lại 500 điểm đấy thôi?”
Mặt Hình Diệp không đổi sắc, anh khích lệ nói: “Rất tốt, cô đã có thể nhìn ra cạm bẫy trong lời nói của tôi, không còn máy móc nghe theo mệnh lệnh của những người khác, có tiến bộ.”
Tào Thiến không giận, thế giới trước Hình Diệp nói cuối cùng có khả năng sẽ đâm cô một dao, nhưng thực tế lúc cô bị Bạch Nhứ đánh trọng thương đầy mình, Hình Diệp lại không hề từ bỏ cô mà ép Quan Lĩnh trị thương cho.
“Tôi hiểu, anh đang nói đến tình huống xấu nhất.” Tào Thiến nói: “Thế giới trước khi vẫn chưa mở ra được kết cục thật, anh vẫn có lòng tin sẽ chiến thắng được đội Địch Huống, chỉ kẹt nỗi không đủ điểm, không cách nào phát huy kỹ năng ban đầu.
Đúng lúc đó tôi giết cô Lý nhận được 1000 điểm, nên kết cục xấu nhất là Địch Huống muốn giết anh và tôi.
Nếu phải đối mặt với tình huống đó, so với việc để bọn họ giết chết, chi bằng cứ đập nồi dìm thuyền, để anh giết tôi thu được điểm rồi tiếp tục dùng Bút vẽ lại xử lý bọn hắn.”
Lúc đó Hình Diệp thật sự nghĩ như thế, anh không ngờ Tào Thiến lại hiểu rồi.
Tào Thiến tiếp tục nói: “Trừ việc tìm kiếm đại sư Benedict, hẳn anh còn có mục đích khác đúng không?”
“Ừm, tôi nghi ngờ trong tiệm của lão Nick có người chơi phục mệnh.”
Tào Thiến chớp chớp mí mắt trên hộp diêm, chờ Hình Diệp giải thích.
“Ván này có năm người chơi phục mệnh.
Trong thành có nhà con rối nào có tiền, có quyền, có kỹ thuật, có mạng giao thiệp cũng có thể có người chơi phục mệnh trong đó.”
Nhìn dáng vẻ rách rưới thảm hại đáng thương của mình và Hình Diệp, Tào Thiến cảm thấy lời này quá có lý.
“Nói không chừng chị hai cô còn chính là một người chơi phục mệnh.” Hình Diệp nói: “Con rối nữ được toàn thành hoan nghênh nhất, có vô số con rối theo đuổi, bên người còn có một người chơi nghịch mệnh xui xẻo vô cùng, rất phù hợp với đặc điểm của phục mệnh.”
Tào Thiến nhớ lại dáng vẻ bà chị hai của mình, cảm thấy Hình Diệp phân tích hết sức chính xác.
“Bịch!!” Gương đồng đang đứng chắn trước hai người vỗ mạnh lên ngực mình.
“Người này làm sao thế?” Tào Thiến còn tưởng có người đến, bèn căng thẳng hỏi.
“Không sao đâu, là đợi lâu quá nên hơi mất kiên nhẫn thôi.” Hình Diệp nói.
Anh hiểu tấm gương rất rõ, nên hoàn toàn lý giải được cảm xúc lúc này của cậu.
Con rối đẹp nhất toàn thành chỉ có thể là gương đồng, tuyệt đối không phải là con rối nữ kia! Gương đang kháng nghị đấy.
Hình Diệp hỏi: “ Khoảng thời gian này cô không lộ sơ hở chứ?”
Tào Thiến: “Không có vấn đề gì.
Bình thường địa vị trong nhà của người diêm rất thấp, không thích nói chuyện, chúng ta lại không có nhiều vẻ mặt lắm.
Anh nhìn gương mặt này của tôi xem, trên đầu que diêm màu đỏ dán mắt mũi miệng tai, mặt vốn không thể nào cử động, như vậy có thể bày ra vẻ mặt gì được chứ.”
“Vậy thì quan sát chị hai cô nhiều vào.” Hình Diệp bắt đầu dạy học: “Mẹ và anh cô cũng có thể là người chơi, nên phải phân tích khảo chứng vấn đề, không thể chỉ đặt ánh mắt lên người mỗi mình chị hai cô được.
Nếu nhất định phải phân phối tỉ lệ chú ý, vậy thì là 70% chị hai, 17% mẹ, 13% anh trai.
Một bà mẹ không chồng khó khăn nuôi dưỡng ba đứa con, có thể là nghịch mệnh.
Người sắt lá kiểu mới nhất bản thân đã chiếm ưu thế, có thể là phục mệnh.”
“Hãy quan sát cách thức nói chuyện của mỗi người, đánh giá cách họ đối đãi với những người khác, thái độ đối xử với cô của mỗi người, ấn tượng của những người khác với họ, dấu vết sinh hoạt trong nhà, cách bày biện đồ đạc thường dùng và cách sử dụng hiện tại, v.v…”
“Con người sống một đời ắt sẽ nảy sinh liên hệ với đồ vật, cho dù là song bào thai từ nhỏ lớn lên cùng nhau cũng sẽ tồn tại những khác biệt nhỏ bé.
Chỉ cần đổi thân thể, dù có che giấu hoàn mỹ đến đâu cũng sẽ mang dấu hiệu có thể tìm ra.
Đương nhiên, khi quan sát người khác cũng không được quên bảo vệ mình.
Ví dụ như lúc đi ngủ, nếu cô có giường thì phải thông qua nếp nhăn ga giường và mức độ lõm của nệm để xác định tư thế ngủ của mình, phải ngụy trang bản thân từ mỗi một chi tiết nhỏ, hiểu chưa?”
Tào Thiến: “… Tôi sẽ cố gắng.”
Hèn gì thế giới trước Hình Diệp có thể nhanh chóng xác định tất cả người chơi, thì ra là thế!
Môn học này khá sâu sắc và huyền bí, để tốt nghiệp được có lẽ cô cần phải học rất lâu.
Sau khi được dạy dỗ kỹ lưỡng tỉ mỉ, người diêm che lấy cánh tay đi về nhà.
Hình Diệp nhìn bóng lưng của cô, nói: “Hi vọng bên cô ấy có thể tìm ra manh mối.”
Gương lớn nói: “Cần tôi làm gì? Cơ thể tôi rất tốt, mà hình như cửa thành bên kia sắp mở rồi, hay là tôi đến mỏ quặng đào quặng nuôi anh nha.
Anh xem cơ thể của tôi này, mặc dù không thể xoay người, nhưng vẫn rất cường tráng.
Có điều trên tứ chi có chút han gỉ, cơ mà không sợ lửa.”
Hình Diệp: “Nhất định sẽ đi mỏ quặng, nhưng không phải bây giờ.
Tạm thời cậu không cần lo lắng đâu, trước hết chúng ta quan sát một chút rồi hẵng nói tiếp.
Có thể gặp được Tào Thiến ở trước cửa thành đã là rất tốt rồi.”
Mặc dù gương có lòng nuôi anh, nhưng Hình Diệp thật sự rất lo lắng cho cậu.
Tấm gương luôn nói mình là người chơi cao cấp, nhưng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch moe moe này của cậu, Hình Diệp sợ rằng khi đến mỏ quặng gương sẽ bị bắt nạt.
Bởi vì có lẽ trong nhà Tào Thiến có người chơi, nên họ cần né tránh người nhà Tào Thiến và tìm một cách thức hợp lý tiếp xúc với cô.
Sau khi nhận mặt Tào Thiến, Hình Diệp lại lần nữa cảm nhận được cảnh ngộ mà hệ thống giao cho người chơi nghịch mệnh tuyệt vọng đến cỡ nào.
Ở thế giới trước, anh và Tào Thiến là người mới, điểm ít, nên hệ thống cũng không có quá nhiều hạn chế với họ, điều này khiến Hình Diệp có cơ hội phát huy.
Mà thế giới này, hệ thống lại áp chế kỹ năng ban đầu của họ sít sao, đồng thời còn cho hai người một sinh mạng cực kỳ yếu ớt.
Đầu diêm trên mình Tào Thiến là thật, tạo thành từ kali clorat, mangan dioxit và một số chất hóa học khác, thân thể cũng là que diêm dễ cháy.
Dù năng lực của cô có mạnh đến bao nhiêu thì chỉ cần một mồi lửa là có thể khiến cô mất mạng, đối thủ muốn đối phó với Tào Thiến cũng khá dễ dàng.
*Kali clorat là hợp chất hóa học có công thức là KClO₃.
Ở dạng tinh khiết, nó là một chất kết tinh màu trắng.
Nó là clorat phổ biến nhất trong sử dụng công nghiệp và là clorat có nhiều ứng dụng nhất.
Đây là muối của axit cloric, một chất oxy hóa mạnh tác dụng được với nhiều phi kim và kim loại.
Mangan (IV) oxit, tên thường gọi: mangan dioxit là một hợp chất vô cơ có công thức hóa học là MnO₂.
Hợp chất là một chất rắn có màu đen hoặc nâu này tồn tại trong tự nhiên dưới dạng khoáng sản pyrolusite, cũng là một quặng chính của kim loại mangan.
Mà anh lại càng thảm hơn, tốt xấu gì Tào Thiến cũng có người nhà bảo vệ, tạm thời không bị gỉ sét.
Còn rõ ràng Hình Diệp là một con rối vừa nghèo rớt mồng tơi vừa đáng thương, trên người không có đồng nào, không có người thân, không có tiền tra dầu.
Hình Diệp ngồi dưới đất suy nghĩ nên làm thế nào cho phải.
Anh nói với Tào Thiến giết người tự sát là đùa, nhưng cũng đang tính đến trường hợp xấu nhất.
Chịu thua chưa bao giờ là phong cách của Hình Diệp, sao có thể chưa cố gắng đã từ bỏ được.
Căn cứ vào sự hiểu biết của anh với hệ thống, thật ra nó sẽ dành cho người chơi nghịch mệnh một xíu trợ giúp, ví dụ như thân phận cô gái đẹp nhất của Claire hoặc năng lực sao chép của thế giới trước.
Nhưng loại trợ giúp này không rõ ràng như người chơi phục mệnh mà cần nghịch mệnh phải tự tìm tòi phát hiện lấy.
Gương thấy Hình Diệp đang suy nghĩ thì ngồi xuống cạnh anh, cùng bày ra động tác chống cằm y đúc.
Cơ thể cậu dèn dẹt, nên động tác này càng khiến giống như trên chiếc gương phần đầu bỗng mọc ra một đôi chân bằng gương.
Mặc dù rất buồn cười, nhưng cuối cùng gương cũng đã có cơ thể rồi… Chờ đã!
Hình Diệp nhìn tấm gương, anh phát hiện mình đã coi nhẹ một sự kiện.
Hiện giờ tấm gương bị hệ thống định nghĩa là đạo cụ, chỉ có thể thay thế thân thể tại những chiếc gương đủ loại khác nhau.
Cậu không có thân thể hệ thống ban cho như những người khác, nên trên lý thuyết gương chỉ có thể nhập thân vào một tấm gương không có linh hồn.
Trước đó Hình Diệp sa vào một nhầm lẫn tư duy, anh chưa hề cảm thấy người gương đồng có sinh mệnh, chỉ nhìn nhận nó như một vật phẩm.
Nhưng thế giới này lại khác, đại sư Benedict đã trao sinh mệnh cho đám rối, mỗi con rối trong tòa thành này đều đang sống.
Nhưng trong nhà anh, giữa đống đồ lộn xộn giống nhà kho lại có một con rối gương đồng không có linh hồn.
Nếu như tương tự với thế giới hiện thực, điều này giống như trong nhà một con đỗ nghèo khỉ bỗng dưng có một thi thể, chẳng lẽ không đủ khiến người ta kinh ngạc ư? Đổi thành người bình thường, khi xuyên qua thân thể này có lẽ sẽ sợ đến mức nhảy bắn lên.
Nhưng đây là thành con rối, đương nhiên rằng Hình Diệp đã coi nhẹ chuyện này.
Còn một trọng điểm là, tòa thành con rối trong lý tưởng của đại sự Benedict là không có cái chết, các con rối chỉ cần sửa chữa thỏa đáng là có thể tồn tại vĩnh viễn.
Thân thể của người gương đồng lại càng kiên cố hơn, tại sao nó lại chết trong nhà?
Nếu như giả thuyết chết không thành lập, thì đó chính là cho đến giờ người gương đồng chưa từng sống.
Nó là một thân thể còn chưa hoàn thành, đại sư Benedict vẫn chưa kịp trao sinh mạng cho nó.
Nói cách khác, người gương đồng có thể là con rối đại sư Benedict chế tác trước khi chết, hoặc là vật phẩm thất bại ông không muốn giao phó sinh mệnh.
Loại con rối này xuất hiện trong nhà một kẻ nghèo khó, như vậy sao kẻ đó có thể không có bí mật được chứ.
Hoặc là nói, bản thân người gương đồng đã ẩn giấu chút manh mối.
Quả nhiên hết thảy manh mối đều giấu trong những chi tiết, chỉ xem người chơi có thể đột phá tư duy truyền thống để phát hiện vấn đề hay không.
Hình Diệp dùng cánh tay trái còn sót lại ôm lấy tấm gương: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi, giờ chúng ta cùng về nhà đi!”
Gương: “Hả? Tôi giúp anh bao giờ cơ?” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...