Mã Qr Năng Lượng Cao


Cứ mỗi lần nói chuyện phiếm với gương xong cảm xúc của Hình Diệp sẽ trở nên tốt hơn.

Anh phát hiện độ thân mật của hai bên đã tăng lên 18, nhưng vẫn cách con số 20 một khoảng nhỏ.

Điện thoại nhắc nhở Hình Diệp sau mỗi lần vi phạm quy tắc thì gương sẽ bị niêm phong một tiếng, nếu sau ba lần nữa anh có ý đồ muốn tìm hiểu chuyện ngoài phạm vi được cấp quyền, đạo cụ tấm gương sẽ bị hệ thống tịch thu, lần nữa phân phối vào trong thế giới trò chơi.
Lần thứ nhất Hình Diệp chỉ tùy ý hỏi thăm, hệ thống tuyệt đối không nhắc nhở.

Nhưng bây giờ nó lại nói cho Hình Diệp biết, sống chết của gương do anh quyết định.

Hơn nữa hệ thống cũng không nói xem chuyện gì nên hỏi chuyện gì không nên, không có bảng biểu đo độ thân mật, độ thân mật tới mức độ nào thì được hỏi vấn đề nào.
Có điều nó vẫn để lại dấu vết, ví dụ như kỹ năng ban đầu là do gương đột nhiên phát hiện mình có thể nói cho Hình Diệp nên mới tự động bày ra cho anh nhìn.

Nói cách khác, tấm gương có thể nói thì anh mới có thể biết.

Những chuyện gương không muốn nói hoặc nói không được, Hình Diệp không thể tùy tiện hỏi.
Nghe tùy hứng biết bao, thân là một đạo cụ còn dám cáu kỉnh, giống như có địa vị rất cao.

Nhưng trên thực tế, vận mệnh của gương bị Hình Diệp nắm giữ trong tay.

Nếu một ngày kia anh bất mãn với gương, chỉ cần liên tục hỏi chuyện không nên hỏi ba lần, chẳng biết vận mệnh của gương sẽ do ai làm chủ.
Xem ra sau này không thể tùy tiện đặt câu hỏi, gương muốn nói thì nói, không muốn nói thì tùy vậy.
“Xin lỗi nhé, lại để cậu bị nhốt rồi.” Không biết gương có thể nghe được không, nhưng Hình Diệp vẫn chọc chọc mặt gương, nói: “Tôi cam đoan về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Mặt gương vẫn là màu đen, không thể nào phản chiếu.
Hình Diệp cầm chặt gương trong tay rồi ngủ thiếp đi trong tâm trạng bất an.

Đối với anh, vận mệnh của gương = vận mệnh của Hình Thước.

Hình Thước đã chết rồi, thậm chí anh còn để bên pháp y giải phẫu thi thể của em trai.

Mặc dù sau khi giải phẫu đã may kín lại, nhưng điều đó đủ để thực sự sống lại không? Cơ hội cực kỳ xa vời, giống như giá trị may mắn 1% của bên nghịch mệnh, trừ phi xuất hiện kỳ tích.
Càng nghĩ như vậy, Hình Diệp càng muốn đối xử với gương tốt hơn.

Có đôi khi anh sẽ khờ khạo nghĩ, anh đối xử với gương tốt như vậy, nếu em mình biến thành đạo cụ, liệu sẽ có người cũng đối xử tốt với nó không?
Lý trí nói cho Hình Diệp biết, ý nghĩ này là chuyện vô căn cứ, chỉ là chuyện viển vông, trên thế giới vốn không tồn tại thiện ác có báo, ấm áp thường chỉ đổi lại sự đòi hỏi không có điểm dừng.

Nhưng ngay cả như vậy anh vẫn muốn ôm 1% hi vọng chờ đợi kỳ tích, nếu không anh không biết mình đang cố gắng vì cái gì.
Khi Hình Diệp tỉnh lúc 11 giờ, tấm gương đã sáng lên, trên mặt xuất hiện hai chữ “Biết rồi”.


Hiển nhiên là gương đã nghe thấy anh xin lỗi, nhưng vẫn đang giận dỗi vì Hình Diệp lại để gương bị nhốt trong phòng tối.

Hình như gương vẫn không biết chuyện chỉ cần có ba lần như vậy nữa thì mình sẽ trôi nổi không biết đi về đâu.
“Phải đi cãi nhau với đội Địch Huống đây.

Cậu cứ ngủ đi, chờ khi về tôi sẽ nói chuyện với cậu tiếp.”
Sau khi vỗ về gương, Hình Diệp thay một bộ đồ tiện hành động, lại nhét một xấp giấy vào túi quần, đoạn chạy đến dưới ký túc xá nữ.
Địch Huống và Quan Lĩnh đã chờ dưới lầu.

Hình Diệp nhíu mày, là Quan Lĩnh đi theo sao?
“Hai người còn lại đâu?” Hình Diệp hỏi.
“Đang tìm đầu người, có lẽ ban đêm trong trường sẽ có manh mối khác.” Địch Huống đáp.
“Các anh tìm nhiều ngày như vậy mà chỉ biết “Mona Lisa mỉm cười” là bức tranh Bạch Nhứ vẽ nhưng không được chọn sao?” Hình Diệp chỉ chưa nói thẳng bọn họ vô dụng.
Lúc này Địch Huống tỉnh táo hơn khi ở sân thượng, hắn không nổi giận mà chỉ nói: “Mau vào thôi.”
11:30, đến thời gian hẹn trước, Tào Thiến mở cửa sổ nhà vệ sinh ở tầng hai, sau đó thả ga giường xuống để mọi người leo lên.
Tốc độ của Hình Diệp rất nhanh, hầu như anh không cần ga giường, chỉ giẫm mạnh chân lên vách tường sau đó tay túm lấy ga mượn lực trèo lên tầng hai.

Trái lại, Quan Lĩnh và Địch Huống vẫn giống nam sinh bình thường, trèo không nhanh lắm.
“Đây là năng lực Chân dài nghịch thiên của cậu à?” Địch Huống hỏi: “Thoạt nhìn chẳng có gì ghê gớm.”
“Chẳng phải người nghịch mệnh đều thế này à?” Hình Diệp đáp: “Năng lực lúc trước anh sử dụng trên sân thượng hẳn cũng tương tự như ba đầu sáu tay, Quan Âm nghìn tay đúng không?”
Vẻ mặt của Địch Huống khiến Hình Diệp nhận ra mình đã đoán đúng rồi.

Năng lực của phe nghịch mệnh đa số thể hiện trên kỹ năng thân thể, ví như lực vô cùng lớn, thân thủ nhanh nhẹn.

Nhưng với phe phục mệnh, kỹ năng lại thể hiện ở kinh nghiệm bản thân nhiều hơn.

Ví dụ như Lý Hồng, có lẽ cô ta có nghiên cứu về nước hoa.
Vậy tại sao năng lực của Hình Diệp lại không giống bình thường?
Hình Diệp cảm thấy có hai khả năng: Thứ nhất, trí tuệ cũng coi như một loại tố chất thân thể, so với thể năng, trí tuệ của anh còn xuất sắc hơn.

Thứ hai, cách anh tiến vào trò chơi không hợp lệ thường.

Cách bình thường có hai loại là quét mã QR người khác chia sẻ hoặc giống như gương, chỉ đơn giản bị hệ thống chọn.

Hình Thước đã từng muốn mời Hình Diệp, nhưng lại chưa hề nói ra.

Hình Diệp cũng không hề quét mã QR trong điện thoại em trai mình mà tái hiện lại mã QR dựa vào trí nhớ của mình.
Nói một cách nghiêm ngặt, cách tiến vào trò chơi của Hình Diệp là trái phép.
Kỹ năng đặc thù ban đầu là để khen thưởng cho cách tiến vào của mình sao? Hèn gì trò chơi nói sẽ căn cứ cách mình tiến vào để sắp xếp kỹ năng ban đầu.

Hình Diệp vừa suy nghĩ vừa quan sát tầng một và tầng hai của ký túc xá nữ.

Bạch Nhứ ở phòng 103 tầng một, sau khi trở về Tào Thiến đã điều tra được.
Sau 11 giờ rưỡi, toàn bộ ký túc xá nữ yên lặng quá đỗi.

Địch Huống thăm dò gõ gõ cửa phòng 103 và cửa phòng trực, nhưng không có ai đáp lại.
“Hoặc là họ vốn không nghe được âm thanh, hoặc đã bị một lực lượng thần bí nào đó khống chế ngủ hết rồi.” Địch Huống phân tích.
Hình Diệp hỏi Tào Thiến: “Buổi tối hôm chúng ta thăm dò ký túc xá nữ ấy, lúc cô ra khỏi phòng thì bạn cùng phòng ngủ hết hả?”
“Ngủ, còn ngủ khá say.” Tào Thiến nhớ lại: “11 giờ rưỡi, tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ đúng giờ, không ai thức khuya.

Khi ấy tôi còn nghĩ học sinh trường tư cũng gò bó ghê, không có ai thức khuya cả.”
Địch Huống: “Một lực lượng kỳ bí nào đó đã khiến tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ, có điều không ảnh hưởng được đến người chơi.

Dì quản lý ký túc hình như có biết chuyện gì đó, nhưng không dám nói.”
Suýt nữa Tào Thiến đã nghĩ người nói chuyện là Hình Diệp, vì không ngờ được Địch Huống cũng phân tích rõ ràng mạch lạc đến vậy.
Đến 12 giờ đêm, bốn người đi tới đi lui mấy lần ở cầu thang giữa tầng một tầng hai và tầng hai tầng ba, nhưng không thể tiến vào dị không gian.
“Xem ra chỉ có thể thăm dò vào ngày mai.” Địch Huống thất vọng: “Hi vọng thiếu niên đêm trăng non có thể giải quyết tất cả bí ẩn cho chúng ta.”
“Về nghỉ ngơi đi.” Hình Diệp nói: “Đêm mai sẽ có trận chiến lớn, cần nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Ba người lại nắm ga giường trèo xuống quay lại ký túc xá nam.
Hình Diệp đứng bên cạnh cửa sổ phòng riêng nhìn xuống, quả nhiên về ký túc chưa đầy năm phút, Địch Huống và Quan Lĩnh lại đi ra.

Có điều hai người không đi về phía ký túc xá nữ, mà đến phòng thể dục.
Có lẽ phòng thể dục có manh mối gì đó.
Hình Diệp thấy họ đã đi xa thì cũng rời ký túc chạy đến dưới tòa nhà nữ.

Anh nhắn tin cho Tào Thiến để cô kéo mình lên.
“Sao lại phải đi vòng vèo vậy? Trước khi tìm được đầu người, đi gặp ma nữ kia sẽ rất nguy hiểm mà?” Tào Thiến hỏi.
“Chưa chắc, chúng ta đã hẹn ba ngày thì là ba ngày, ma hẳn sẽ giữ chữ tín không làm trái đâu.”
Tào Thiến: “…”
Lần đầu tiên cô nghe nói việc ma sẽ tuân thủ giao hẹn với người.
“Đùa thôi.” Hình Diệp chỉ chỉ phía sau mình: “Lần này tiến vào chúng ta khác với lần trước, có cường viện.”
Hồn ma Lâm Tĩnh Tuyết vẫn yên lặng đi theo sau Hình Diệp, ngay cả lúc anh tắm rửa đi vệ sinh… À, lúc đó cô đứng chờ ngoài phòng vệ sinh, ma cũng có tôn nghiêm.
Tào Thiến biết sau lưng Hình Diệp là Lâm Tĩnh Tuyết, cô phát hiện rốt cuộc đầu óc gỉ sét của mình cũng sử dụng được một chút rồi.

Cô nói vọng về phía sau lưng Hình Diệp: “Cô có muốn gặp Liễu Mộ Thanh một lần không hả Lâm Tĩnh Tuyết?”
Hình Diệp: “…Tôi rất vui vì cô học một suy được ba, nhưng giờ Lâm Tĩnh Tuyết đã đứng trên cầu thang giữa tầng ba và tầng bốn rồi.”
Hình Diệp chỉ rõ phương hướng cho Tào Thiến, lúc này bóng ma đang đứng ở tầng ba ngơ ngác nhìn cầu thang, dường như đang hồi tưởng gì đó.

“Đi thôi.” Hình Diệp nói với Lâm Tĩnh Tuyết: “Dù sao cũng nên giải quyết chuyện này.”
Bóng mờ gật gật đầu, cô vỗ vỗ bả vai Hình Diệp, sau đó ôm chặt lấy người anh từ phía sau như bạch tuộc, siết chặt đến nỗi Hình Diệp không thở nổi.
Cô ta rất sợ mình không thể tiến vào dị không gian, với lại ma sau lưng đều là vậy sao? Chẳng trách lại có chuyện ma đè giường.
Thời gian lúc này là 1 giờ sáng, người trong ký túc xá không tỉnh, hẳn là có thể tiến vào dị không gian rồi.

Hình Diệp gật đầu với Tào Thiến, hai người cùng giẫm lên bậc thang thứ mười ba.
Rõ ràng Hình Diệp cảm nhận được chỗ mình giẫm lên không phải là bậc thang cứng rắn, mà là cơ thể mềm mại.

Trong dị không gian rất tối, Hình Diệp bật đèn pin lên, hai người cùng đến tầng ba.
“A, tôi nhìn thấy Lâm Tĩnh Tuyết rồi.” Tào Thiến kinh ngạc nói, xem ra trong không gian này cô có thể nhìn thấy ma.
“Cô thật sự rất xinh đẹp.” Tào Thiến nhìn Lâm Tĩnh Tuyết nói.
“Rất nhiều người nói thế, hả? Tôi có thể nói chuyện rồi này.” Lâm Tĩnh Tuyết kinh ngạc nhìn tay mình, sau đó va mạnh đầu vào vách tường, mạnh đến mức váng đầu hoa mắt: “Tôi, tôi có thực thể rồi sao?”
Đúng là một cô gái thẳng thắn, hành động trước khi suy nghĩ, rất dễ bị người lợi dụng.
“Đi thôi.” Hình Diệp dẫn đầu đến tầng ba.
Lúc này máu trên tầng ba đã không chỉ dính ướt đế giày, mà đã bao phủ mắt cá chân như một dòng suối nhỏ.

Lâm Tĩnh Tuyết mặc đồng phục trung học, đôi giày trắng của cô giẫm trong vũng máu nhẹ nhàng gọi: “Liễu Mộ Thanh.”
Đầu người xoay tròn trên vũng máu đến đây, lần này đầu người hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ vụng về dễ thương lượng lúc trước, cô vô cùng hung ác mặt mày dữ tợn nói với Lâm Tĩnh Tuyết: “Tại sao phải báo cảnh sát, tại sao? Tôi đã nói không phải là tôi, tại sao lại không tin tôi?”
Rõ ràng Lâm Tĩnh Tuyết là ma, nhưng trong không gian thuộc về Liễu Mộ Thanh cô lại như bị áp chế mặc cho đầu người cắn tóc mình day tới day lui.
“Tại sao, tại sao?” Miệng đầu người dính đầy tóc, nhưng vẫn không thả ra.
Lâm Tĩnh Tuyết che tóc lớn tiếng nói: “Bởi vì tôi hy vọng là cậu trộm.

Cậu giỏi hơn tôi trên mọi chuyện, chỉ cần là cậu trộm đồ, tôi có thể không chiến mà thắng.

Mặc dù là cha tôi báo cảnh sát, nhưng tôi hoàn toàn có thể nói với cảnh sát rằng mình đã tìm sai ngăn tủ, nhưng tôi không làm vậy! Lúc ấy tôi đã nghĩ, dù có phải cậu trộm đồ hay không, chỉ cần cậu nghỉ học thì sẽ không còn ai giỏi hơn mình nữa cả! Tôi không muốn bị cha mắng nữa, tôi là một con hèn nhát, tôi…”
Cô ngồi xổm xuống đất bật khóc, cũng không giãy giụa nữa mà để mặc cho đầu người cắn tóc mình: “Là tôi hèn nhát, tôi cảm thấy mình vĩnh viễn không thể thắng nổi cậu trong thành tích học tập.

Tôi biết ở ngoài cha tôi có một đứa con riêng, tôi sợ cứ tiếp tục đứng thứ hai ông ấy sẽ đưa đứa trẻ kia về.

Tôi sợ tất cả cố gắng của mình sẽ tiếp tục thua ở lần thi tiếp theo.

Nên rõ ràng tôi cũng thấy nghi ngờ, nhưng vẫn để mặc chuyện phát triển tiếp, là tôi đã hại cậu chết.”
Đầu người không cắn nữa, cô nhảy nhảy đến trước mặt Lâm Tĩnh Tuyết rồi bật nhảy lên đối mặt, nhưng không thể dừng quá lâu.

Tào Thiến bèn chạy đến nâng đầu Liễu Mộ Thanh để cô đối mặt với Lâm Tĩnh Tuyết.
Hình Diệp hơi bất ngờ.
Sau khi Lâm Tĩnh Tuyết thừa nhận tâm lý tối tăm của mình, Liễu Mộ Thanh dần bình tĩnh lại.

Với sự trợ giúp của Tào Thiến, cô đối mặt ngang bằng với đối thủ cũ: “Hôm đó nhìn thấy đồng hồ của cậu, tôi đã rất hâm mộ.

Cậu xinh đẹp ưu tú, dáng vẻ đánh đàn piano ở buổi lễ khai giảng đẹp lắm.

Tôi rất ao ước với tới cậu, hy vọng một ngày nào đó mình cũng trở thành một cô gái như cậu, lấy cậu làm mục tiêu cố gắng.”
Nói xong trong mắt cô chảy nước mắt máu, Tào Thiến bèn lấy khăn tay ra lau cho cô.
Lâm Tĩnh Tuyết cũng nói: “Tôi cũng ao ước được như cậu.


Dù nhà nghèo, dù học hành gian khổ cậu vẫn có được thành tích xuất sắc như vậy, lại còn có cha mẹ sẵn lòng vứt bỏ tôn nghiêm để cầu xin cho mình.

Tôi thật sự rất ghen tỵ với cậu.”
Cô cũng khóc, Tào Thiến bèn nhét khăn tay vào tay Lâm Tĩnh Tuyết: “Tự hai người lau đi.”
Khăn tay được nhét vào lòng Lâm Tĩnh Tuyết và đầu Liễu Mộ Thanh.
Đầu người nói: “Lúc ở đồn cảnh sát tôi có nghe thấy cậu nói với cảnh sát rằng, là bạn học cả, đồng hồ cũng không mất nên cậu không muốn lập án.

Nhưng người đàn ông nghiêm khắc đứng bên cạnh cậu lại nói không được, bởi vì giá trị tiền liên quan đến vụ án rất lớn, không thể quyết định bởi một cô bé tuổi vị thành niên được, nên ông ta – thân là người giám hộ muốn giải quyết thay cậu.”
“Không phải, tôi có thể không nói chuyện này cho ông ấy.

Là tôi cảm thấy có lẽ ông ấy sẽ cảm thấy cậu không xứng làm đối thủ của tôi, sẽ không ép tôi vượt qua cậu nữa, tôi…” Lâm Tĩnh Tuyết không biết nên diễn đạt cảm xúc của mình thế nào cả.
Đang giữa thời kỳ trưởng thành, ao ước, ghen tỵ, hèn hạ, oán hận… Ai mà không có những cảm xúc tiêu cực này chứ? Suy nghĩ của Lâm Tĩnh Tuyết không có gì đáng trách cả.
Hình Diệp nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại trong ngực ra, tìm đến mã QR duy nhất mình có.

Lời giới thiệu về nó trên điện thoại như sau: Mã QR được phát hiện trên chiếc piano cũ ở phòng học nhạc, có lẽ nó có liên quan đến âm nhạc, cũng có lẽ sẽ biến thành một chiếc piano để đập chết người, ai biết là cái nào? Hoặc có lẽ chẳng là cái nào cả.
Hoàn toàn không nhìn ra mã QR này thuộc kiểu nào, nhưng nó rơi ra từ chiếc piano Lâm Tĩnh Tuyết đàn trước khi chết, hi vọng có chút tác dụng.

Có lẽ làm vậy rất lãng phí, có thể sẽ không có chút tác dụng gì, nhưng giờ phút này, Hình Diệp lựa chọn tin tưởng vào nhân tính.
Anh quét mã QR, một chiếc piano tam giác giáng từ trên trời xuống nện mạnh lên sàn khiến cả tòa nhà rung lên.

Nếu như không phải trong dị không gian, Hình Diệp cảm thấy có khi tòa nhà này sẽ bị piano đập sập.
Thuộc kiểu công kích vật lý, rất mạnh, có thể tiên phát chế nhân, đáng tiếc là đạo cụ dùng một lần…
Không đúng, thêm sức của Tào Thiến hẳn là có thể sử dụng nhiều lần, mãi đến khi đập hỏng piano mới thôi.
Nhưng piano là vũ khí ư? Có loại vũ khí độc đáo thế này sao? Hình Diệp vừa âm thầm suy nghĩ vừa nói với Lâm Tĩnh Tuyết: “Cho cô cái này.”
“Đây là piano của tôi.” Lâm Tĩnh Tuyết nhìn chiếc piano kia nói: “Lúc tôi nhập học, cha tôi đã quyên cho nhà trường một lượng lớn nhạc cụ, trong đó cái này ông ấy nói rõ chỉ thuộc về tôi.”
“Hôm đàn ở buổi khai giảng cậu cũng dùng chiếc piano này.” Liễu Mộ Thanh cũng nói.
“Để tôi đàn cho cậu nghe.” Lâm Tĩnh Tuyết đáp.
Dòng máu cuộn lên ngưng kết thành một chiếc ghế màu đỏ trên không trung.

Lâm Tĩnh Tuyết không hề sợ hãi ngồi lên đó, đầu người được cô đặt trên piano, sau đó cô nhẹ nhàng đàn một khúc nhạc êm dịu.
Là một khúc nhạc rất ấm áp, kể về tình bạn.
Nốt nhạc cuối cùng vang lên, Lâm Tĩnh Tuyết nói với Liễu Mộ Thanh: “Nếu như được sống lại lần nữa, hẳn chúng ta sẽ là bạn thân, cậu là đối thủ duy nhất tôi công nhận.”
Đầu người cũng mở miệng: “Tôi cũng thế, cậu là người tôi hằng ao ước.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, thứ tình cảm vi diệu giữa hai nữ sinh giờ phút này đã hóa thành tình bạn.
Trong nụ cười bình yên, Lâm Tĩnh Tuyết và đàn piano dần dần trong suốt cho đến khi tan biến vào hư vô.
Bên tai Hình Diệp truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Người chơi Hình Diệp siêu độ thành công Lâm Tĩnh Tuyết, hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, nhận được 5000 điểm, thưởng mã QR đặc thù “An hồn khúc”.
Nhắc nhở hữu nghị: Trừ đạo cụ mạnh và năng lực tìm hiểu chân tướng, để thu hoạch được sức mạnh, có đôi khi còn cần tình cảm.

Người chơi đã làm rất tốt.”
Một tấm thẻ trong suốt bay ra từ vị trí Lâm Tĩnh Tuyết biến mất đến trước người Hình Diệp, Hình Diệp dùng di động đón được nó, tấm thẻ hòa vào điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Hình Diệp cảm nhận được một tia thiện ý trong trò chơi khiêu chiến vận mệnh đầy ác ý này.
______________________ .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui