Sau khi nhận điện thoại mới, Hình Diệp xuống lầu tìm chiếc điện thoại cũ đã tan nát dưới đất.
Anh rút sim trong đó ra, vừa lắp xong thì có cuộc gọi tới.
Danh bạ vẫn chưa kịp khôi phục, đó là một dãy số không có tên.
Hình Diệp nhận, bên kia liền truyền đến giọng nói của Địch Huống: “Hình Diệp, tiền là một thứ tốt đúng không?”
Hình Diệp: “Anh biết tôi tìm thông tin trong trường rồi à?”
Địch Huống: “Không chỉ có thế, cậu phát hiện được thân phận của tôi cũng nhờ vào tiền, tiền trong thế giới giả lập hữu dụng thật đấy.”
Hình Diệp không trả lời, chờ Địch Huống nói tiếp.
“Tôi đồng ý với cậu, chúng ta sẽ hợp tác, nhưng chỉ đến đêm trăng non thôi.
Tôi đã tìm được manh mối của sự kiện Mona Lisa khóc, chuyện ba nữ sinh kia thầy Đinh cũng đã xung phong đến phòng giáo vụ điều tra tư liệu học sinh.
Một tiếng sau, chúng ta tập trung chỗ sân thượng được chứ?” Địch Huống chủ động nói
“Hợp ý tôi đấy, hẳn sẽ nhanh chóng có người đến tìm tôi.”
Nói xong Hình Diệp đặt điện thoại xuống sờ sờ ngực, chỗ đó đang cất một chiếc gương nhỏ.
Trước mắt đúng là anh rất thiếu mã QR, gương đã đồng ý tìm giúp anh, thế mà mấy hôm nay không có bất cứ thu hoạch gì.
Hình Diệp chọc chọc vào túi áo ngực, thấp giọng nói: “Thế mà bảo mình may mắn lắm, nhóc vô dụng.”
Gương giận dữ lắc lư trong túi, mấy hôm nay gương không thể lộ mặt, biết tìm thế nào hả!
“Anh đang nói chuyện với ai đấy?” Tào Thiến đứng sau lưng hỏi.
“Chỉ lẩm bẩm thôi.”
Khoảng nửa tiếng sau, một đàn em liên lạc với Hình Diệp nói mình đã tìm được người biết chuyện.
Nhưng người đó không muốn để người khác biết thân phận của mình, hi vọng Hình Diệp có thể khiêm tốn tìm một chỗ yên tĩnh.
Người biết chuyện bày tỏ mình không cần tiền, chỉ muốn biết Hình Diệp có được ảnh chụp ba người này từ đâu.
Nghe được tin nhắn âm thanh này, Hình Diệp biết người mình muốn tìm đã xuất hiện rồi.
Sân thượng đã bại lộ, cần đổi chỗ.
“Đến ký túc xá của cô đi, đàn em của tôi nói người biết chuyện là nữ, tiến vào ký túc xá nữ sẽ tự nhiên hơn.” Hình Diệp nói với Tào Thiến: “Giờ đang đi học, trong kí túc xá không có ai khác.
Bốn người phe kia đều là nam, không tiện vào ký túc nữ.”
Ngay từ đầu Tào Thiến đã cảm thấy Hình Diệp là một người rất thông minh, nhưng giờ cô không chắc lắm.
Cô vẫn nhớ rõ việc đầu tiên Hình Diệp làm sau khi tiến vào thế giới vườn trường là tới ký túc xá nữ sinh.
Có nhiều sự kiện không tưởng tượng nổi như vậy, anh ta không đến phòng piano mà lại chọn ký túc nữ? Thật sự Hình Diệp không phải là một con dê già ra vẻ đạo mạo sao?
Lúc vừa nghĩ như vậy, cô đã thấy Hình Diệp rút một chiếc gương trang điểm từ trong túi ra bắt đầu nhìn gương sửa lại tóc.
Vuốt ve hồi lâu, anh mới lắc đầu: “Không được, tính chinh phạt nam tính của khuôn mặt này quá rõ, không thể mặc đồ nữ.”
Tào Thiến: “….”
Hình Diệp cất gương, thản nhiên hỏi: “Cô sao thế?”
Tào Thiến do dự một lúc rồi vẫn hỏi: “Tạm thời hỏi chút nhé, trong thế giới hiện thực anh là nam hay nữ? Tôi chơi trò này lâu như vậy nhưng vẫn duy trì giới tính thực của mình.
Có điều tôi từng nghe người khác kể người chơi phe nghịch mệnh vô cùng xui xẻo khi tiến vào trò chơi, đừng nói giới tính, có đôi khi còn chẳng làm người được.
Tôi đã từng gặp một người chơi biến thành chó, anh ta nói không biết mình có may mắn hay không, nhưng từ đầu đến cuối chẳng ai phát hiện ra thân phận anh ta cả.
Lúc đó phương thức chiến thắng trò chơi là sống sót đến giây phút cuối cùng, anh ta sống năm năm trong thân phận chó, ban đầu còn muốn tự sát, nhưng sau lại cố gắng kiên trì, cuối cùng nhận được thắng lợi.
Nhưng di chứng để lại rất lớn, sau khi trở lại thế giới hiện thực thường muốn giơ chân lên khi đi đái, phải trải qua một khoảng thời gian làm trị liệu tâm lý mới tốt hơn.
Thế anh là nam à? Hay là chị em tốt của tôi?”
Còn có khả năng biến thành chó sao? Trò chơi này dành ác ý quá lớn cho phe nghịch mệnh nhỉ?
Hình Diệp nói mà không có cảm xúc gì: “Đương nhiên tôi là nam, có điều tôi thấy dùng thân phận nữ tiến vào ký túc nữ thì vẫn tốt hơn.
Nhưng không sao, vẫn còn cách.
Cô giả vờ ngất đi, tôi cõng cô về.”
Thế là Tào Thiến giả vờ ngất để Hình Diệp cõng về ký túc xá.
Dì quản lý dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hình Diệp, nhưng vẫn cho qua.
Chẳng được bao lâu, một nữ sinh gõ cửa phòng Tào Thiến, là Tằng Tĩnh Nhu lớp 11/3, hoa khôi trường.
Nam sinh C từng nói Hình Diệp từng theo đuổi hoa khôi nhưng bị đá, đây cũng là nguyên nhân Hình Diệp chắc chắn cậu ta là người bình thường chứ không phải người chơi.
Người chơi sẽ không biết nguyên chủ của thân thể này đã từng theo đuổi ai.
Tằng Tĩnh Nhu thật sự rất đẹp, vả lại cái đẹp của cô còn rất quen mắt.
Tào Thiến vẫn đang ngẫm xem rốt cuộc đã gặp gương mặt này ở đâu thì Hình Diệp đã mở lời một cách chắn chắn: “Cô gái có chiếc đồng hồ Patek Philippe trong ảnh kia có liên hệ máu mủ với cô.”
Tằng Tĩnh Nhu hơi sững sờ, đoạn cười khổ: “Patek Philippe? Quả nhiên là cậu có biết chuyện gì đó.
Tôi học ở đây hai năm, cho đến giờ vẫn không nói quan hệ của mình với chị ấy, mãi đến khi nhìn thấy ảnh chụp cậu gửi.
Có lẽ những người khác không chú ý, nhưng chỉ cần thoáng qua là tôi đã phát hiện đây là ảnh chụp trong phòng thay đồ, nói không chừng còn chính là căn phòng năm đó xảy ra chuyện.
Cậu lấy được ảnh từ đâu vậy?”
Đang khi nói chuyện, Hình Diệp lại cảm thấy có người vỗ vai mình, lại dường như có đôi tay ôm cổ anh.
Đôi tay ấy rất lạnh, đầu ngón tay sắc bén, giống như chỉ cần nói sai một câu sẽ bóp chết anh ngay lập tức.
“Nữ sinh kia tên là gì, có quan hệ như thế nào với cô?” Hình Diệp bình tĩnh hỏi thăm.
“Chị ấy là Lâm Tĩnh Tuyết, là chị gái của tôi.
Chị ấy theo họ cha, tôi theo họ mẹ.” Tằng Tĩnh Nhu nói: “Từ nhỏ đến giờ chị ấy vô cùng xuất sắc và kiêu hãnh, là người tôi sùng bái nhất.”
Cô đã in ảnh ra, đoạn đau xót nhìn ảnh chụp Lâm Tĩnh Tuyết trong tay, rơi nước mắt.
Hình Diệp cảm giác độ siết trên cổ giảm đi một chút: “Năm đó có chuyện gì xảy ra? Cô nói cho tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết tại sao mình có được những tấm hình này.”
Tằng Tĩnh Nhu bình tĩnh hơn một chút, cô lau nước mắt nói: “Từ nhỏ đến lớn, chị tôi đều đứng đầu ở bất cứ mặt nào, vô cùng hiếu thắng.
Mãi đến khi vào ngôi trường này, thi giữa kỳ của học kỳ I lớp mười chị ấy chỉ đứng thứ hai.
Người đứng đầu là một nữ sinh được tuyển đặc biệt và có học bổng, cô ấy tên Liễu Mộ Thanh.
Không chỉ trong học tập mà cô ấy cũng thắng chị Tuyết ở thể dục và hội họa.
Chỉ có piano, vì hoàn cảnh cô ấy không tốt nên không học, vì thế không biết đàn.
Đây là lĩnh vực duy nhất mà chị tôi thắng cô ấy.”
Hèn gì tất cả manh mối ở cây đàn piano kia đều là Lâm Tĩnh Tuyết, mà anh đàn ca khúc kia và hủy piano, đương nhiên Lâm Tĩnh Tuyết sẽ đuổi theo Hình Diệp.
Tằng Tĩnh Nhu tiếp tục kể: “Có một hôm vào sinh nhật của chị, cha đưa cho chị ấy một chiếc đồng hồ rất đắt tiền, còn nói đó là để khích lệ chị ấy, hi vọng lần thi sau chị ấy có thể lần nữa đứng thứ nhất.
Cha tôi vô cùng trọng nam khinh nữ, nhưng mẹ lại chỉ sinh hai cô con gái.
Cũng may chị tôi vô cùng ưu tú, cha cũng muốn để chị làm người nối nghiệp mình.
Chính vì thế, việc chị tôi chỉ xếp thứ hai khiến cha không chấp nhận được, ông ấy không cho phép chuyện như vậy xảy ra.”
Câu chuyện được bổ sung rất hoàn chỉnh, ngay cả bối cảnh cũng vô cùng toàn diện.
Nguyên nhân vì sao khi nhìn thấy đồng hồ của mình rơi ra từ ngăn tủ của Liễu Mộ Thanh Lâm Tĩnh Tuyết lại nóng nảy đánh người cũng khá đầy đủ.
“Khoảng thời gian ấy áp lực chị tôi chịu rất lớn, chị ấy mang đồng hồ đến trường là để nhắc nhở chính mình.
Ai ngờ hôm sau tôi đã nghe nói đồng hồ của chị ấy bị người khác đánh cắp, còn là Liễu Mộ Thanh.
Chị Tuyết nói đã tìm được đồng hồ, còn đánh Liễu Mộ Thanh nữa.
Chuyện này lẽ ra cứ vậy là được rồi, nhưng cha tôi không đồng ý.
Ông ấy nói làm người phải dùng mọi thủ đoạn, có một cơ hội chèn ép đối thủ như thế, dù là thật hay giả đi chăng nữa thì cũng phải lợi dụng.
Phải hủy cả đời của đối thủ, để cô ta không thể đứng dậy.
Ông ấy còn nói chị tôi quá nhu nhược, nếu là một đứa con trai chắc chắn sẽ không như vậy, nên cha đã dùng thân phận giám hộ để báo cảnh sát.”
“Liễu Mộ Thanh bị cảnh sát dẫn đi điều tra, còn gọi cho cha mẹ cô ấy.
Hôm đó tôi cũng ở đồn cảnh sát, thấy cha mẹ cô ấy quỳ trên đất cầu xin cha tôi tha cho con gái mình, nhưng cha tôi không nghe.”
“Có điều không đủ chứng cứ, lợi ích đáng ngờ quy về bị cáo.
Nhà trường cũng hi vọng dằn chuyện này xuống bèn lấy thành tích của Liễu Mộ Thanh để đảm bảo cô ấy không phải là người sẽ làm ra chuyện này.
Có nhà trường đảm bảo, Liễu Mộ Thanh được về trường.
Nhưng nhà trường cũng nói sẽ điều tra chuyện này, một khi phát hiện Liễu Mộ Thanh trộm đồng hồ sẽ đuổi học và xử lý.
Trường yêu cầu Liễu Mộ Thanh thu dọn đồ về nhà, trước khi vụ án được điều tra rõ cô ấy bị tạm đình chỉ học.”
“Liễu Mộ Thanh hoảng hốt về ký túc xá thu dọn hành lý.
Lúc kéo vali xuống cầu thang tầng ba cô ấy gặp chị tôi.
Hai người không nói gì cả, chỉ gặp thoáng qua, nhưng đúng lúc ấy chẳng hiểu sao khi xuống bậc thang Liễu Mộ Thanh lại bước hụt lăn từ bậc đầu xuống bậc cuối cùng, gãy cổ chết tại chỗ.
Khi đó cũng có học sinh xuống lầu dẫm lên thi thể Liễu Mộ Thanh, về sau có người nói Liễu Mộ Thanh là nữ sinh bậc thang thứ mười ba của ký túc xá.”
Thì ra là thế, Liễu Mộ Thanh, nữ sinh bị vu cáo trộm đồng hồ, chính là chị gái đầu người hôm gặp ở ký túc nữ.
Lúc Tằng Tĩnh Nhu kể lại việc này, hồn ma phía sau vô cùng kích động, nó bóp lấy cổ Hình Diệp không thả.
Trên cổ Hình Diệp nhanh chóng xuất hiện mười dấu ngón tay tím bầm.
“Anh bị làm sao thế?” Tào Thiến hỏi.
“Không sao.” Hình Diệp vẫn vững như bàn thạch nói với Tằng Tĩnh Nhu: “Kể tiếp đi, vậy sau đó Lâm Tĩnh Tuyết thế nào?”
“Rất nhiều người nói chị gái tôi đã đẩy Liễu Mộ Thanh xuống lầu lúc gặp thoáng qua.
Camera của tầng đó cũng đúng lúc hỏng nên không quay được cảnh ấy, chị tôi hết đường chối cãi.
Con người luôn đứng về phía kẻ yếu, mọi người nhao nhao chỉ trích chị, nói chị ấy kiện một người có gia cảnh nghèo khó như Liễu Mộ Thanh dưới tình huống không có chứng cứ, còn đẩy người ta xuống lầu, hại chết người ta.
Có người còn nói camera là do chị tôi làm hỏng để giết Liễu Mộ Thanh.”
“Chị tôi hiếu thắng, ngay cả vậy cũng không chịu chuyển trường, vẫn kiên trì ở lại trường học dù bị tẩy chay xa lánh.
Lúc nghỉ học không ai quan tâm đến chị, vì thế chị ấy đã đến phòng học nhạc đánh piano trút nỗi lòng.”
“Bởi vì đây là trường nội trú, không thể nào tiếp xúc gần gũi với chị, chúng tôi không biết khi đó bệnh trầm cảm của chị ấy đã vô cùng nghiêm trọng.
Có một ngày, trường học đột nhiên gọi điện tới nói lúc đánh đàn ở trong phòng học nhạc, chị tôi đột ngột phun một búng máu rồi chết.”
“Sau khi khám nghiệm tử thi, chúng tôi mới biết chị ấy đã dùng xyanua* để tự sát.”
*Xyanua là một hợp chất hoá học có chứa nhóm xyano (C≡N), bao gồm một nguyên tử cácbon liên kết ba với một nguyên tử nitơ.
Tiếp xúc với một lượng lớn xyanua có thể gây tổn thương cho não và tim mạch, nếu tiếp xúc ở liều lượng thấp có thể gây những hậu quả như khó thở, đau tim, nôn mửa, thay đổi máu, đau đầu, làm rộng tuyến giáp.
Chỉ cần 50mg – 200mg xyanua hoặc hít phải 0,2% khí xyanua, có thể giết chết ngay lập tức một người trưởng thành.
Nói xong câu cuối cùng, Tằng Tĩnh Nhu hết sức kích động.
Cô không kìm được siết chặt lấy tay mình, nước mắt tuôn rơi: “Tại, tại sao tôi không quan tâm đến chị ấy hơn chút cơ chứ, có lẽ chị ấy, chị ấy sẽ không…”
Cô nhỏ hơn Lâm Tĩnh Tuyết hai tuổi, hai năm trước chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, sao có thể nghĩ toàn vẹn đến vậy được.
Đôi tay đang bóp cổ Hình Diệp rốt cuộc cũng thả ra, lúc ấy Hình Diệp mới nhìn thấy một bóng mờ bay đến trước mặt Tằng Tĩnh Nhu dùng tay lau nước mắt cho cô, nhưng chỉ là hư ảnh không thể chạm vào mặt em gái được.
Bóng ma quay đầu lại hung ác lườm Hình Diệp.
Hình Diệp: “…”
Anh nói với Tào Thiến: “Lấy một chiếc khăn mặt sạch lau nước mắt cho Tằng Tĩnh Nhu đi.”
______________________ .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...