Hình Diệp chỉ nghỉ ngơi đến trưa rồi sau đó nhanh chóng lên máy bay ra nước ngoài.
Để xử lý hậu sự của em trai, anh đã giao toàn bộ công việc cho trợ lý, bây giờ đã đến lúc ký hợp đồng, anh không đi thì không được.
Anh đã qua lứa tuổi có thể bốc đồng, dù có đau thương và buồn bã đến nhường nào, dù ngày mai trời có sụp đi chăng nữa thì cũng nhất định phải hoàn thành việc hôm nay phải làm.
Công ty đa quốc gia có quá nhiều lợi ích liên quan, anh không có thời gian thở gấp.
Sau một giấc ngủ ngắn ngủi tầm mấy tiếng trên máy bay, Hình Diệp dùng bốn ngày xử lý chuyện ở nước ngoài, rồi trở về nước vào phút cuối của thời gian bảy ngày.
Về đến nhà, Hình Diệp nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cách rạng sáng còn hai tiếng nữa, anh cần phải chợp mắt một lúc.
1:29 phút, không cần đồng hồ báo thức, Hình Diệp mở mắt đúng giờ.
Điện thoại biến thành hai màu trắng đen, trên đó nhảy ra khung chat “Có muốn tiến vào trò chơi không?”, Hình Diệp nhấn “Có”.
Không gian đen trắng không có bất cứ thay đổi gì so với lúc anh rời khỏi, Hình Diệp cầm lấy gương ngay lập tức.
Mặt gương sáng lên, giọng nói trong đó không vui chút nào: “Tôi phải đợi một mình bảy ngày đấy.”
Hình Diệp không để ý đến nó, chỉ nói với khối rubik đen trắng: “Có phải thế giới kế tiếp sắp mở ra không?”
Khối rubik bay lòng vòng: “Số người tham gia thi đấu trong hình thức hỗn chiến là ngẫu nhiên từ sáu đến mười người, người thắng trận có thể là mười người, cũng có thể là không có ai.
Người chơi trong thế giới này có thể độc lập một mình, cũng có thể hợp team với người khác, nhưng team chỉ có thể lựa chọn người cùng phe.
Dưới đây là phần rút thăm số người dự thi.”
Rubik xoay tròn rất nhanh, chừng một phút sau thì nó dừng lại nói với Hình Diệp: “Chúc mừng người chơi! Lần này may mắn của anh không tệ lắm, số người tham dự là bảy người, phe phục mệnh bốn người, nghịch mệnh ba người, rốt cuộc người chơi X8205 cũng có thể lập team rồi!”
Nhưng Hình Diệp không vui vẻ như khối rubik đen trắng.
Dựa vào quy tắc hoàn toàn có thể đoán được hình thức hỗn chiến là kiểu thế giới mà trong đó số người còn tồn tại càng ít thì càng tốt.
Trong thế giới này không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào, cho dù là thời khắc cuối cùng, đồng đội cũng sẽ có thể đâm bạn một dao chỉ để đoạt được toàn bộ phần thưởng.
“Tại sao phải tiếp tục chơi?” Hình Diệp hỏi, “Nếu lúc tiến vào trò chơi chọn “Không” thì sẽ như thế nào?”
Để điều tra nguyên nhân cái chết của em trai, nhất định anh sẽ tiếp tục trò chơi này, nhưng những người chơi khác thì sao?
“Một khi đã gia nhập trò chơi, không qua cửa thì sẽ không thể rời đi.
Nếu chọn “Không”, hệ thống sẽ ngầm mặc định người chơi từ bỏ “khiêu chiến vận mệnh”.
Đã vứt bỏ “vận mệnh” của mình, “vận mệnh” của kẻ đó sẽ bị xóa bỏ.” Khối rubik đen trắng giải thích: “Có điều bình thường chúng tôi sẽ không nhắc nhở chuyện này với người chơi, dù sao ai cũng có quyền từ bỏ sinh mệnh mà.”
Hình vẽ trên rubik lại biến thành một khuôn mặt tươi cười, cảm giác ác ý quen thuộc kia lại ập tới.
Đây là cảm giác ác ý không chỉ nhằm vào mình Hình Diệp, mà là toàn thể người chơi.
Khối rubik đen trắng là người phát ngôn của hệ thống, nó sẽ không tổn thương người chơi, nhưng cũng sẽ không cung cấp trợ giúp.
Nó chỉ ngồi tít trên cao mang theo ác ý quan sát tất cả người chơi giãy giụa trong trò chơi.
“Thắng thì sao?” Hình Diệp lại hỏi.
Khối rubik nói: “Thắng chính là “Chiến thắng vận mệnh”, đương nhiên sẽ là người chiến thắng cuộc đời.
Người chơi đã hỏi đến chỗ này thì tôi sẽ cho anh một nhắc nhở hữu nghị nhé.
Sau khi tích phân cao hơn 50.000 và trở thành người chơi cao cấp, số điểm đó có thể đổi thành nhân dân tệ với tỉ giá hối đoái là 1:100.
Nói cách khác, nếu người chơi có 100.000 điểm, trừ đi 50.000 điểm cơ sở thì sẽ có 5.000.000 tệ.
Anh không thể nào tưởng tượng được mức độ hậu hĩnh của giải thưởng trao cho người chơi khi hoàn toàn qua cửa đâu, có điều phải chơi qua được cửa mới biết được.”
Thì ra là vậy, trò chơi này không bị pháp luật khống chế, người chơi lại có thể công kích lẫn nhau, tích phân tương đương với nhân dân tệ ở thế giới hiện thực….
Xem ra với hình thức hỗn chiến này, nếu làm không tốt sẽ còn kịch liệt hơn so với tưởng tượng.
“Người chơi còn vấn đề gì khác không? Đây chính là cơ hội giải thích rõ ràng duy nhất, lần giải thích kế tiếp phải chờ đến khi người chơi đạt được 50.000 điểm tiến vào thế giới cao cấp.” Lần này khối rubik đen trắng hỏi vô cùng khách sáo.
“Giữa những người chơi có thể phát hiện ra nhau không?” Đây là vấn đề mà Hình Diệp chú ý nhất.
Ở thế giới trước, ba người chơi bên đối phương không chỉ có thể thấy được vị trí của anh mà còn có thể chi phối suy nghĩ và hành động của người khác trong một trình độ nhất định.
Nhưng anh lại không có cách nào biết được thân phận của đối phương, thực sự rất phiền phức.
“Không.” Khối rubik đen trắng nói: “Nếu như trong thế giới có điện thoại thông minh, điện thoại sẽ thay đổi màu sắc; còn nếu là thời đại không có điện thoại thông minh, nó sẽ biến thành vòng tay trong suốt.
Có điều khi sử dụng điện thoại, tức là khi lưu giữ và sử dụng mã QR, điện thoại sẽ hiện hình.
Muốn tìm được người chơi khác thì đây là một cơ hội tốt.”
“Tôi hiểu rồi.
Giờ có thể bắt đầu thế giới mới được rồi đấy.”
Khối rubik biến ra một mã QR, Hình Diệp dùng điện thoại scan và nhận được thông tin về thế giới mới:
Nội dung trò chơi:Tìm đồ vật trong trường học
Nhân vật người chơi:Học sinh bình thường
Số người tham dự: 4 người phe phục mệnh, 3 người phe nghịch mệnh
Cách chiến thắng:Tìm được toàn bộ đồ vật nhiệm vụ đã chỉ định và giao cho NPC đặc biệt là có thể chiển thắng.
Người chơi chỉ cần tìm được một đồ vật và giao ra cũng sẽ là phe chiến thắng.
Người chơi tử vong giữa chừng hoặc nhận thua, không tìm được đồ vật hoặc sau khi tìm được lại không giao ra là phe thất bại.
Nội dung thưởng phạt: Mỗi người thắng nhận được 100 điểm, thất bại trừ 50% số điểm đang có.
Người thắng có thể rút ngẫu nhiên một mã QR đặc thù.
Người thắng chỉ nhận được 100 điểm, mà kẻ thất bại lại bị trừ 50% điểm tích lũy.
Điểm tích lũy càng nhiều thì người chơi càng thiệt thòi, Hình Diệp chỉ có 200 điểm lại không sợ thua.
Trước đó tấm gương đã từng nói trong hình thức hỗn chiến có thể đạt được điểm từ người chơi khác, nhưng hạn mức cao nhất chỉ có 1000, mà thất bại lại không bị hạn chế bởi con số 1000 đó.
Quả nhiên là số mệnh sao? Chiến thắng chưa hẳn đã nhận được nhiều thứ tốt, nhưng cái giá phải trả cho thất bại lại quá lớn, lớn đến mức không thể chịu đựng được.
Hình Diệp nhét gương vào ngực rồi gật đầu với khối rubik: “Tôi muốn vào thế giới trò chơi.”
Rubik đen trắng cười cười: “Chúc người chơi thuận lợi.”
Sau cảm giác chóng mặt quen thuộc, Hình Diệp phát hiện mình xuất hiện trong một ngôi trường và đang khoanh tay ngủ gục trên bàn.
Hình Diệp bình tĩnh ngồi dậy, đầu tiên là vô thức sờ sờ ngực.
Bằng phẳng, trên đùi là quần chứ không phải váy, có hầu kết.
Cơ thể nam tính quen thuộc khiến anh khẽ thở phào, sau đó anh lại lật lật sách trên mặt bàn, là sách giáo khoa lớp 11.
Một lớp học trong trường công lập bình thường có thể sẽ có bốn mươi năm mươi học sinh, nhưng lớp này chỉ có ba mươi chỗ ngồi, đồng phục của học sinh là áo sơ mi quần tây, nữ sinh là áo sơ mi và váy dài đến đầu gối.
Đang mùa hạ, ngôi trường này hẳn là trường tư, sách giáo khoa lớp mười một có độ khó không kém bao nhiêu so với trường cấp ba ở thế giới hiện thức, trên sách viết hai chữ “Hình Diệp”, cái tên này vẫn là chính mình.
Sau khi nhanh chóng thăm dò thông tin cơ bản, Hình Diệp không vội vàng xem xét nội dung trong điện thoại.
Trong ngăn bàn học của anh có giấu một chiếc smart phone màu đen, theo lời của khối rubik đen trắng, chỉ cần sử dụng điện thoại sẽ thay đổi màu sắc, sẽ bị người khác phát hiện.
Đương nhiên anh có thể dùng bàn học che giấu để xem điện thoại hoặc là ra nhà vệ sinh xem, nhưng Hình Diệp vẫn không nhúc nhích, anh chọn cách lập tức quan sát bạn học bên cạnh.
Người chơi có 7 người, trong lớp có 28 học sinh.
Chưa hẳn tất cả 7 người chơi sẽ nằm trong lớp này, cũng có thể là giáo viên trong trường hoặc là nhân viên công tác hậu cần, nhưng điều này không có nghĩa là trong lớp không có người chơi.
Hình Diệp nhìn xung quanh một vòng, có ba học sinh đang cúi đầu chơi điện thoại, anh nhanh chóng ghi nhớ mặt ba người này.
“Hình Diệp!” Cô giáo tức giận nói: “Đi học còn dám ngủ, tỉnh ngủ lại hết nhìn đông sang nhìn tây, anh học xong hết rồi hả? Mau đứng dậy trả lời câu hỏi này cho tôi!”
Hình Diệp đứng lên, đây là giờ tiếng Anh, vấn đề cô giáo hỏi rất đơn giản, anh chỉ cần nhìn lướt qua là biết đáp án.
Nhưng hình ảnh nhân vật trong sách đều bị vẽ một chòm râu thật bự, còn cả những dòng chữ nguyện vọng vĩ đại như “Nhất định lần sau thi tao phải đứng thứ nhất từ dưới lên”, đi học thì ngủ gật, thái độ của giáo viên không tốt…
Rất rõ ràng, đây là một học sinh kém.
“Không nghe, không biết.” Hình Diệp nói vô cùng dứt khoát.
“Nếu đã không nghe thì không cần nghe nữa, ra cửa đứng!” Cô giáo tiếng Anh tức giận nói.
Hình Diệp lười biếng cầm sách tiếng Anh đi ra ngoài, quang minh chính đại đảo mắt quan khuôn mặt của từng bạn học.
Đa số học sinh đều đang cười nhạo anh, mà ba học sinh trước đó xem điện thoại gồm một nam một nữ không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn điện thoại, người còn lại thì dùng ánh mắt dò xét nhìn anh chằm chằm.
Đều rất đáng nghi.
Hình Diệp cầm sách ra khỏi lớp.
Trong hành lang đúng lúc không có ai, Hình Diệp rút điện thoại kẹp trong sách giáo khoa ra.
Anh thấy trong hành lang không có camera bèn dùng sách che lại và mở điện thoại ra xem.
Lần này không có âm thanh nhắc nhở của lời thuyết minh, khi ấn mở bối cảnh câu chuyện, trên điện thoại xuất hiện mấy dòng chữ.
Bối cảnh câu chuyện: Trong trường trung học tư nhân Hoa Dương có bảy truyền thuyết rất khó tin: Vào lúc mười hai giờ đêm, cầu thang trong kí túc xá nữ sẽ từ 12 bậc biến thành 13 bậc; buổi tối đi trong trường sẽ luôn có cảm giác có người đang nhìn bạn; mỗi đêm trăng non sẽ có thiếu niên ôm đầu người chạy trong trường; chiếc piano bị vứt trong phòng học nhạc thi thoảng lại phát ra âm thanh; người trong ký túc xá 404 dậy sớm sẽ phát hiện móng tay mình dính đầy bùn đất; tranh Mona Lisa treo trong hành lang sẽ khóc; vì sao lại có người vỗ vai tôi?
Bạn, có biết tại sao không? Có người biết đấy.
Hãy cầm đô vật đặc biệt đi tìm anh/ cô/ nó là có thể biết được chân tướng.
Giới thiệu dừng lại ở đây không còn thêm thứ gì nữa.
Không biết phải tìm cái gì, không chỉ không biết NPC là nam hay nữ, già hay trẻ, mà thậm chí có phải là người hay không cũng không rõ.
Hình Diệp hít sâu một hơi rồi rút tấm gương nho nhỏ trong túi ra.
Anh giơ điện thoại lên cho gương nhìn nội dung trong đó, hỏi: “Cậu có đầu mối gì không?”
Gương sợ tiếng của mình sẽ bị người khác nghe được nên không nói chuyện mà hiện chữ trên mặt: Mỗi thế giới đều là một cuộc đời mới, không tồn tại hai thế giới giống nhau.
Có điều tôi cũng đã nhận nhiệm vụ tìm đồ rồi, lúc ấy tôi tùy ý hái một đóa hoa ven đường đưa cho một cô bé đang khóc, thế là nói tôi đã tìm được một vật phẩm rồi.
Hình Diệp: “….”
Gương lại viết: Cái lần chơi đó vô cùng đơn giản, thậm chí đến tuyến thế giới là gì tôi còn không biết mà đã nhận được 5000 điểm.
Hình Diệp: “…”
Vận may của phe phục mệnh quả thật là nghịch thiên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...