Đêm cuối thu, trong linh đường yên tĩnh, Hình Diệp đứng cạnh chiếc quan tài trong suốt.
Năm ngón tay anh vẫn luôn đặt bên mép quan tài, tay phải đã cóng đến tái xanh, nhưng anh vẫn không phát giác.
Anh chỉ chăm chú nhìn gương mặt trong quan tài gỗ.
Đó là một gương mặt khá giống Hình Diệp, nhưng nhiều thêm chút dịu dàng so với sự lạnh lùng cứng rắn của anh.
Tâm sinh tướng, Hình Thước cũng giống dung mạo của mình, là một người ôn hòa và khoan dung.
Cậu là em trai của Hình Diệp, nhỏ hơn anh năm tuổi.
Năm nay Hình Thước mới 24, thế mà giờ đã nằm trong chiếc quan tài gỗ lạnh lẽo này, còn trong linh đường trống trải, cũng chỉ có mình Hình Diệp gác đêm.
Kể từ khi cha mẹ mất chín năm trước, Hình Thước và Hình Diệp đã sống nương tựa lẫn nhau, là người nhà duy nhất của nhau.
Mà bây giờ Hình Thước cũng bỏ anh ra đi.
Lúc nghe được tin Hình Thước qua đời, Hình Diệp đang ở nước ngoài chẳng thể tin được người em trai trẻ tuổi khỏe mạnh của mình đã qua đời như vậy.
Anh lập tức giao công việc trong tay cho cấp dưới xử lí, sau khi về nước sử dụng thân phận người thân duy nhất của người chết để yêu cầu điều tra nguyên nhân cái chết của Hình Thước.
Nhưng dù là cảnh sát hay bệnh viện, đáp án đưa ra chỉ có một – Đột tử do tim.
Trước đó Hình Thước đang chuẩn bị bảo vệ luận văn thạc sĩ ở đại học Bắc Kinh, mỗi ngày đều ngâm mình trong thư viện, chưa hề kết thù với ai.
Mà báo cáo giải phẫu pháp y toàn diện cũng loại trừ nhân tố dược vật, nguyên chân cái chết thật sự là nhồi máu cơ tim cấp tính.
“Rất nhiều người đột ngột tử vong bình thường cũng có biểu hiện vô cùng khỏe mạnh, không hề có bất cứ tình huống khác thường nào.
Hình Diệp tiên sinh, tôi hiểu rất rõ cảm xúc của anh, nhưng nguyên nhân cái chết của Hình Thước đúng là vì bệnh, không tồn tại nhân tố con người.”
Câu trả lời của cảnh sát vẫn quanh quẩn trong đầu Hình Diệp.
Anh giơ bàn tay đã đông cứng chạm nhẹ vào mặt Hình Thước.
Dưới bàn tay khéo léo của người khâm liệm, Hình Thước vẫn nở một nụ cười nhẹ như lúc còn sống, giống như đang mơ một giấc mơ cực kỳ đẹp.
Hình Diệp ngẩng mặt lên nhìn sao ngoài cửa sổ, sợ nước mắt sẽ rơi trên thi hài em trai mình.
Từ nay về sau, anh chỉ còn một mình.
Ánh sao xưa nay không biết khổ đau nhân thế, cho dù nhân loại bi thương đến cỡ nào, chúng vẫn lấp lánh như cũ.
Hình Diệp ngắm sao chốc lát, bỗng cảm thấy hoa mắt.
Anh lấy chiếc áo khoác đắt tiền che lên người, đoạn ngồi xuống ghế trong linh đường.
Âm thanh sàn sạt khi gió thu cuốn lá rụng khiến thân thể Hình Diệp vốn ba ngày chưa chợp mắt cảm thấy nặng nề, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, anh trở về lần gặp mặt cuối cùng với Hình Thước.
Khi đó Hình Diệp đang chuẩn bị ra nước ngoài, Hình Thước cầm điện thoại gọi anh lại: “Anh…”
Hình Diệp đang đứng trước cửa quay đầu lại nhìn Hình Thước.
Màn hình điện thoại của Hình Thước lóe lên, còn em trai anh vẫn cười cười như cũ: “Thuận buồm xuôi gió nhé.”
“Hi vọng khi anh trở về, luận văn thạc sĩ của em đã được thông qua.” Hình Diệp vẫn duy trì hình tượng mạnh mẽ uy nghiêm trước mặt em trai như trước đây, sau khi dặn dò việc học hành thì rời đi.
Chuyến đi này, từ đây thiên nhân lưỡng cách.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hình Diệp bỗng mở mắt.
Đồng hồ đang chỉ 01:30.
Anh rất ít khi nằm mơ, mà dù có mơ cũng không nhớ được nội dung.
Nhưng giấc mơ vừa nãy hình như đang xuất hiện, mỗi động tác nhỏ của Hình Thước trong mộng đều rõ mồn một trước mắt.
Trong mơ, tay trái Hình Thước gãi nhẹ vào li quần.
Hình Diệp vội vàng ra ngoài không chú ý tới, nhưng bây giờ nó lại tái hiện trong mơ.
Từ nhỏ đến giờ, mỗi khi có việc muốn thương lượng với Hình Diệp nhưng không dám mở miệng, Hình Thước đều sẽ làm động tác nhỏ này.
Lúc ấy Hình Thước không muốn nói tạm biệt với mình, mà là có chuyện muốn nói.
Nhưng vì mình đi vội vã quá nên em ấy rất do dự, không đề cập tới.
Hình Diệp âm thầm suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại mỗi cảnh tượng.
Hình Thước mặc một chiếc áo len màu xám đậm, một chiếc quần ở nhà màu đen.
Tay trái gãi li quần, tay phải giơ điện thoại, màn hình điện thoại lóe lên, hình ảnh trên đó là…
Một mã QR trắng đen xen kẽ!
Hồi tưởng lại cảnh này, Hình Diệp mới ý thức được khi đó Hình Thước ấn mở hình ảnh mã QR trong điện thoại, muốn thương lượng chuyện gì đó với anh.
Anh lập tức cầm chiếc cặp tài liệu bị nhét bừa trong góc, lấy cuốn sổ ghi chép công việc quan trọng ngày thường ra, lại lấy bút thường dùng ký tên trên ngực, bắt đầu miêu tả mã QR theo trí nhớ.
Hình Diệp có cơ sở hội họa đơn giản, mà sổ ghi chép lại là kiểu kẻ ô vuông.
Chỉ cần bôi đen theo tỉ lệ ô vuông tương ứng là có thể vẽ lại mã QR.
Từ nhỏ trí nhớ của Hình Diệp đã rất tốt, lúc học đại học còn đăng kí một lớp tốc ký, gần như đã đạt được trình độ vừa gặp là không quên được.
Tỉ mỉ bôi đen ô cuối cùng xong, Hình Diệp nhắm mắt hồi tưởng.
Sau khi xác định mã QR mình vẽ hoàn toàn giống trong trí nhớ, anh bèn lấy điện thoại ra mở mục scan, nhắm mã QR để quét hình.
“Tít” một tiếng, trên màn hình điện thoại xuất hiện một giao điện trắng đen chưa từng thấy.
Bên trên giao diện có một khung chat: Người chơi Hình Thước mời bạn tham gia trò chơi khiêu chiến vận mệnh, có đồng ý không? Có/ Không.
Trong thời điểm mấu chốt chuẩn bị luận văn thạc sĩ, Hình Thước vẫn còn chơi game được ư? Không thể nào, mà em ấy cũng sẽ không thương lượng chuyện một trò chơi với mình.
Cái gọi là “Trò chơi khiêu chiến vận mệnh” nhất định không phải là trò chơi đơn giản, trong đó có thâm ý khác.
Nhưng không vào hang hổ sao bắt được hổ con, Hình Diệp không do dự, trực tiếp nhấn vào “Có”.
Trong nháy mắt ngón tay chạm vào màn hình, Hình Diệp kinh ngạc phát hiện cánh tay mình biến thành màu trắng đen, đã vậy lại không còn lập thể, không có cảm giác không gian, mà trở thành một hình vẽ phẳng.
Ngay sau đó, toàn thân Hình Diệp, thậm chí toàn bộ không gian đều biến thành hình ảnh phẳng.
Sau một cơn đất trời quay cuồng, anh bước từ trong linh đường vào một không gian chỉ có hai màu trắng đen.
Toàn bộ không gian hình như không có biên giới, lại hình như chỉ có khu vực hoạt động chưa đầy mười mét vuông.
Những khối lập phương đen trăng chen chúc chắp vá thành một không gian khiến mắt người vô cùng khó chịu.
Chúng không ngừng xoay chuyển, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Nhưng khu vực Hình Diệp có thể hoạt động rất nhỏ, anh thử đi tới điểm đen trắng cuối cùng, nhưng lại bị một bức bình phong vô hình ngăn trở.
“Hoan nghênh đi vào thế giới 2D, hỡi sinh vật 3D có trí khôn Hình Diệp.” Một chiếc rubik màu trắng đen không biết từ đâu bay ra trôi nổi giữa không trung.
Nó không có miệng, nhưng lại có thể phát ra âm thanh nói chuyện với Hình Diệp.
Âm thanh ấy rất giống giọng của Hình Thước, cứ quẩn quanh trong không gian.
Hình Diệp im lặng nhìn khối rubik đen trắng, không bối rối, không kinh ngạc, cũng không đặt câu hỏi.
“Tỉnh táo đấy.” Rubik đen trắng xoay tròn 90 độ về bên trái chín cái: “Huyết áp 116-78, nhịp tim 68, anh thật sự không sợ hãi, chứ không phải ra vẻ trấn định.”
“Đến đâu thì hay đến đó.” Hình Diệp chậm rãi mở miệng.
“Nhưng cũng đâu thể không tò mò chứ?” Khối rubik xoay tới xoay lui rất nhanh: “Rất nhiều người không có cảm giác sợ hãi, nhưng bọn họ vẫn tồn tại cảm xúc khác, hưng phấn, kinh hỉ, mong hão….
Rất nhiều rất nhiều, không giống anh.”
“Có lẽ giờ lòng tôi như tro nguội, chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Không gian này thật sự hoàn toàn vượt khỏi nhận biết của tôi về thế giới hiện thực, nhưng vậy thì sao?” Có thể khiến Hình Thước sống lại sao? Hình Diệp thầm nói trong lòng.
“Ồ? Thật ư?” Rubik đen trắng ngừng chuyển động, mặt vuông dừng lại trước mắt Hình Diệp nom như một cái miệng đang mỉm cười ác ý: “Tôi vẫn đo được, anh đang dùng hết sức để đè nén một cảm xúc tên là “Bi thương”, là bởi vì người này ư?”
Vách tường trắng đen bắt đầu biến hóa, chậm rãi biến thành một gương mặt, chính là Hình Thước được vẽ phác họa bằng nét vẽ màu đen.
Hình Diệp hít sâu một hơi, để giọng nói mình vẫn duy trì trấn định: “Tôi quét mã QR trong di động em ấy nên mới có thể tiến vào thế giới này.”
Anh không hỏi có phải nguyên nhân cái chết của Hình Thước có liên quan đến không gian đen trắng quỷ dị này không, vì anh hiểu lúc đàm phán phải tránh để lộ nhược điểm của mình, tránh bị đối phương nắm được sơ hở, điều khiển cảm xúc.
Khối rubik đen trắng xoay quanh Hình Diệp vài vòng, hình vẽ chính diện không ngừng hiện lên số liệu về cơ thể của Hình Diệp, gồm nhịp tim, huyết áp, hô hấp, cảm xúc chập chờn.
Hình Diệp mặt không thay đổi quan sát nó, không hề thay đổi vì năng lực kiểm tra của nó.
“Thật là một người kín kẽ.” Lúc nói ra câu này, rubik đen trắng không còn xoay nữa, giọng nói cũng thay đổi từ chất giọng nam tính rành mạch của sinh viên đại học sang chất giọng trầm thấp trưởng thành của Hình Diệp.
“Người chơi Hình Diệp, vì quét thông tin cá nhân của người chơi Hình Thước có số thứ tự S7903 mà tiến vào thế giới mã QR, xin hãy lựa chọn trận doanh theo quy định.”
Trong khi khối rubik nói chuyện, đằng trước nó cũng hiện lên hai lựa chọn:
A.
Người được vận mệnh chiếu cố
B.
Người chống lại vận mệnh
Hình Diệp không lựa chọn ngay lập tức.
Anh vẫn mơ hồ với cái này, bèn hỏi: “Lẽ nào mấy người không hề giải thích một câu về chỗ này cho người mới tiến vào ư? Người chơi không có chuyện được biết tình hình sao?”
“Sinh ra làm người, có quyền lựa chọn cha mẹ không? Sống trên đời, có quyền lựa chọn làm nam hay nữ sao? Đến cuối sinh mệnh, có quyền khống chế cái chết không?” Rubik đen trắng dùng giọng nói trầm trầm giống Hình Diệp nói: “Anh nhấn vào nút tham dự trò chơi trên điện thoại cũng giống như đứa trẻ chào đời, dù con đường phía trước có trải rộng bụi gai, cũng nhất định phải đi qua, đúng không?”
“Cũng đúng.” Hình Diệp gật đầu: “Khi tiến vào không gian này tôi vốn nên nghĩ đến, rằng đây là phạm trù vượt qua hiểu biết của nhân loại, không bị trói buộc bởi pháp luật hiện thời và đạo đức.”
Anh ngửa đầu nhìn hai lựa chọn này một lúc, nhưng vẫn không thể tìm ra manh mối từ nội dung.
Chỉ có thể hiểu ý nghĩa trên mặt chữ, như vậy hẳn là được vận mệnh chiếu cố sẽ khá nhẹ nhõm hơn một chút.
Đáng tiếc, từ khi sinh ra đến giờ, anh chưa hề được vận mệnh chiếu cố.
Trong đầu Hình Diệp hiện lên khuôn mặt an tĩnh của em trai trong quan tài gỗ: “Chọn B.”
“Một khi đã lựa chọn thì không thể hối hận, anh xác định chứ?” Khối rubik đen trắng hỏi.
“Xác định.” Hình Diệp nói không chút do dự.
Bên trên khối rubik đen xuất hiện một hàng chữ:
Người chơi X8205 gia nhập phe nghịch mệnh
Thuộc tính cố định của trận doanh: Giá trị may mắn 1%
Skill ban đầu: Mắt ấn tượng, Bút vẽ lại (Tạo ra căn cứ vào thuộc tính ban đầu của người chơi, chưa mở khóa)
Tích phân ban đầu: 1000
Thế giới đầu tiên: Sửa kết cục.
Hàng chữ này nhanh chóng biến thành mã QR trắng đen, cũng đồng thời xuất hiện trong di dộng của Hình Diệp.
Lúc này Hình Diệp mới phát hiện, chiếc điện thoại màu xám bạc của mình đã biến thánh nửa trắng nửa đen, rõ ràng giống như ranh giới Sở Hà.
“Nhắc nhở hữu nghị, giá trị may mắn của mục A là 99%,” rubik đen trắng nói: “Nếu như đổ xúc xắc so lớn nhỏ, người chơi phục mệnh đổ 100 lần thì sẽ có 99 lần ném được 6 điểm, mà người chơi nghịch mệnh chỉ có một lần cơ hội.
Vận mệnh sẽ vĩnh viễn quan tâm đến người nhà của anh ta.
Anh có hối hận không?”
“Không cần hối hận, nếu đã lựa chọn thì phải ôm lấy quyết tâm không đụng tường nam không quay đầu lại.” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...