Bi kịch nhất của nữ nhân là gì?
Là quyết một lòng yêu một nam nhân, cộng thêm còn là đơn phương.
Cho nên kết cục là, nhận được chỉ có thể là thương tích đầy mình cùng một trái tim tan vỡ, hơn nữa bi kịch đến mức ngay cả khí lực liếm láp vết thương của mình cũng không có.
"Ý của ái phi là đang trách Bổn vương không có thời gian cùng ngươi sao?" Tích Phong di chuyển tức thời đến sau lưng Hoa Cơ, cũng không quản bên cạnh còn có nhiều người như vậy, cợt nhả nâng cằm của nàng lên: "Nói cho Bổn vương, có phải như vậy hay không?"
"Đại Vương, tất cả lấy đại sự làm trọng." Hoa Cơ quay đầu đi, muốn tránh khỏi sự trêu chọc của hắn.
Bất quá Yêu Vương đâu dễ nói chuyện như thế, bàn tay nắm cằm nàng dùng sức, mạnh mẽ để cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình: "Gần đây không có việc gì lớn, Bổn vương quyết định hôm nay liền lưu lại cùng ngươi, ái phi cảm thấy thế nào?"
"Không cần......" Nhìn thấy hắn lại gần người, Hoa Cơ không suy nghĩ liền đưa đôi tay chống đỡ ở ngực của hắn, trên mặt một mảnh ửng hồng. Không phải là bởi vì xấu hổ, chỉ bởi vì tức giận.
Nàng đã sớm không còn là Hoa Cơ tràn đầy ảo tưởng với hắn nữa, càng không phải là Hoa Cơ vì một câu quan tâm thuận miệng của hắn, mà vui mừng suốt mấy tháng trời, nàng hôm nay, chỉ cầu hắn có thể cách xa mình. Hắn là vương, nàng là phi, cũng rốt cuộc sẽ không cùng xuất hiện.
"Hả?" Ánh mắt Tích Phong lập tức sắc bén, hơi thở lạnh lùng phả trên mặt nàng: "Ngươi dám cự tuyệt Bổn vương?"
"Nô tì...... Chỉ là thân thể không thoải mái."
"......" Tích Phong ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, mới vung tay một cái, ném nàng ra, đứng chắp tay: "Ngươi đừng quên, ngươi còn có đồ ở trong tay ta."
Tim Hoa Cơ cứng lại, nhịn đau nói: "Nô tì thật sự là thân thể không thoải mái."
Nếu không phải bởi vì vật kia ở trong tay hắn, nàng như thế nào còn có thể ở lại chỗ này? Thâm cung này đối với nàng, đã sớm giống như nhà giam.
"Ngươi đến cửa kết bạn xong chưa? Có phải hay không cần phải trở về?" Tích Phong dời sự chú ý đến trên người Diệp Tuyết, trên mặt lạnh lẽo, Diệp Tuyết bị dọa sợ đến cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Bánh ngọt cầm trong tay đã bất tri bất giác bị nàng bóp thành không còn hình dáng.
Thấy nàng chỉ cúi đầu, không có ý muốn đứng dậy, Tích Phong càng giận: "Ngươi cũng muốn cãi lời Bổn vương hay sao?"
"Không có...... Không có......" Diệp Tuyết lắp ba lắp bắp biện bạch. Yêu Vương ngày thường đã đủ đáng sợ, nhưng hôm nay kinh khủng hơn rất nhiều, nàng có dự cảm mãnh liệt, mình cùng hắn trở về, tuyệt đối không có kết quả tốt.
Yêu Vương biến thái này, nói không chừng lại nghĩ ra cách gì tới hành hạ nàng.
"Hay là nói, ngươi cũng thân thể không thoải mái?"
"Ta......"
"Tuyết Nhi, ngươi hãy đi về trước đi, ngày khác trở lại Bách Hoa Các làm khách." Hoa Cơ cũng biết rất rõ, Diệp Tuyết lần này đi, Yêu Vương nhất định đem lửa giận bên này của mình phát tiết lên trên người Diệp Tuyết. Nếu như có thể, mình tuyệt không để cho nàng đi. Nhưng hắn là Yêu Vương, mình tự vệ còn khó, làm sao có thể bảo vệ được nàng! Diệp Tuyết giằng co, sẽ chỉ làm hắn hỏa khí lớn hơn.
Diệp Tuyết hình như cũng nghe hiểu ý của nàng, chậm rãi đứng lên......
"A......" Sau một khắc, thân thể đã bị hắn ôm ngang lên.
Sau một trận gió, bên người Diệp Tuyết đã là cảnh tượng quen thuộc.
"Đại Vương! Nương nương?" Thần Tịch đang bận rộn ở sân trong, liền thấy Yêu Vương ôm nương nương từ trên trời giáng xuống, vội cúi người thỉnh an.
Tích Phong chỉ là sải bước đi về phía trước, một cước đá văng cửa phòng: "Không có sự phân phó của ta, ai cũng không cho phép vào."
"Dạ....." Thần Tịch còn chưa nói xong, cửa phòng lần nữa bị một cước, nặng nề đóng vào.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...