"......" Diệp Tuyết rốt cuộc hiểu rõ, Ngu Cát này có bao nhiêu thích sạch sẽ. Nếu như có thể, nàng thật không muốn phiền toái nàng ta, tốt nhất có thể giống như Yêu Vương, Ưng Vương gì đó, một cái xoay người, là có thể biến mất trước mặt nàng không thấy gì nữa. Nhưng...... Với tình huống trước mắt, người có thể giúp đỡ...... Chỉ có nàng Ta: "Cái này...... Ta không biết ngự phong......"
"Vậy thì độn thổ." Ngu Cát hình như có chút không tin, đường đường phi tử của Yêu Vương, ngat cả ngự phong cũng không biết?
Nhưng lời tiếp theo của Diệp Tuyết, khiến nàng có kích động muốn nhảy sông tự vẫn: "Độn thổ là gì?"
"...... Cùng ta tới đây." Nhìn trời sắc đã không còn sớm, lại kéo dài nữa, thủy quái thật sự sẽ xuất hiện. Được rồi được rồi, coi như mình làm chuyện tốt, đưa nàng trở về là được.
"Ngươi...... Ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Diệp Tuyết sợ hãi. Tại...... Tại sao lại kéo nàng vào trong nước? Không biết thủy tính của nàng không tốt sao?
"Im mồm, bình tĩnh."
"Nhưng Ngu Cát nương nương, ta...... Ta là hồ ly, không có mang cá......" Ngụ ý chính là, nếu như ngươi kéo ta xuống nước nữa, chết đuối sẽ dơ bẩn hồ nước của ngươi.
"Có biết hay không, ngươi rất ồn ào."
"Bởi vì ta không muốn chết......"
"Ngươi nói nữa, hiện tại ta liền giết chết ngươi."
"Nhưng Ngu Cát nương nương......" Diệp Tuyết sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Chết đuối rất khó chịu, sau khi so sánh, nàng tình nguyện bị đối phương giết chết.
"!!!" Ngu Cát hình như bị sự dài dòng của nàng cảm phục, nắm chặt tay của nàng, tung người một cái nhảy vào trong nước sâu, thuận tiện dẫn nàng vào trong nước......
"(⊙o⊙)..." Diệp Tuyết vừa nghĩ tới lần này chết chắc, lại phát hiện nước quanh người cũng không nuốt nàng, mà giống như có sinh mệnh, tự động tách ra phía trước hai người, nhường đường: "Ngu Cơ nương nương, ngươi thật lợi hại!"
"Im miệng."
"......"
Sau khi xuống nước không lâu, trước mặt xuất hiện một cột nước xoáy bảy màu, sắc màu như lưu ly. Đợi hai người tới gần, liền bị hút vào. Sau một hồi trời đất quay cuồng, Diệp Tuyết còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, thân thể đã rơi vào trong một cỗ nước ấm, một giây kế tiếp, đỉnh đầu vang lên thét chói tai: "Có ai không...... Có thích khách......"
Âm thanh này...... Như thế nào giống của Hỏa Linh vậy?
Diệp Tuyết đang suy nghĩ, đã bị Ngu Cát túm khỏi mặt nước: "Hỏa...... Hỏa Linh nương nương......"
"Ngươi...... Làm sao ngươi lại ở trong thùng tắm của ta?" Hỏa Linh tức giận quát, khi thấy Ngu Cát xuất hiện phía sau, toàn bộ tức giận trên mặt bất chợt biến mất, thay vào đó là thất sắc kinh hoảng, giọng nói chuyện đột nhiên trở nên cung kính: "Ngu Mỹ Nhân, ngươi...... Ngươi tới chỗ ta không biết có chuyện gì?"
Lôi Đình điện Ngu Cát, trông coi tất cả thủy hệ, bao gồm cả tứ hải Long Vương, đều phải nghe sự điều khiển của nàng.
Chỉ cần là hai nơi có nước, mặc kệ giữa hai nơi có liên thông hay không, nàng đều có thể trong nháy mắt từ một chỗ chuyển dời đến nơi còn lại.
Hơn nữa còn có truyền thuyết, thân phận của Ngu Cát vô cùng đặc biệt, cũng không phải tế nhị bình thường, đến nay cũng không người biết, nàng rốt cuộc thuộc về yêu, hay thuộc về ma, hoặc thuộc về thần?
Hỏa Linh chỉ biết, lúc trước Ngu Cát trở thành phi của Yêu Vương, là bởi vì thời khắc nàng nguy nan, Yêu Vương đã cứu nàng một mạng, vì báo ân, nàng mới ở lại bên cạnh Yêu Vương. Về phần giữa hai người có vợ chồng chi thực hay không, cũng chỉ có người trong cuộc biết.
Đối phương hỏi thành tâm thành ý, Ngu Cát lại trả lời vô cùng nhạt, từ trong bồn tắm ra ngoài, trên người không hề dính nước: "Đi ngang qua."
Cửa phòng tắm bị người vội vã đụng vỡ, mấy thị nữ nóng nảy đi vào, các nàng nghe được tiếng hét của nương nương: "Nương nương, thích khách ở đâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...