Sau khi xác định Nguyệt Tiểu Điệp thật sự đã rời đi, dưới sự giúp đỡ của Thánh Kỳ Lân Diệp Tuyết mới mang Tích Phong và Lôi Ngao về cung.
Trải qua mấy canh giờ được ngự y xử lý vết thương, trước khi bình minh, rốt cuộc thương thế của hai người đã được khống chế, chỉ cần điều dưỡng tốt, ba ngày là có thể xuống giường, năm ngày cơ bản là sẽ khôi phục lại bình thường.
Việc đó là do lão ngự y tóc bạc hoa râm nói cho nàng biết, thật may là pháp lực của Yêu Vương và Ưng Vương cao cường, đạo hạnh cao thâm, nếu là đổi nàng, nhất định là sẽ hồn phi phách tán.
Cái này khiến cho Diệp Tuyết quyết định thêm một lần nữa nhất định phải học pháp thuật và tu tập tâm pháp thật giỏi.
Đợi nàng trở lại ỷ Phượng Các, ngày mới vừa mới bắt đầu, những tia ánh sáng đầu tiên chiếu vào người, ấm áp, mang theo mệt mỏi của nàng. Mệt mỏi một buổi tối, cũng nên nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng không nghĩ tới, nàng đang tính sai Thần Lộ chuẩn bị nước rửa để mặt trước khi đi ngủ, Hỏa Linh lại đẫn theo rất nhiều người hầu, cũng không có một tiếng thông báo nào, trực tiếp đi đến.
"Tuyết phi muội rời giường sớm như vậy sao? Còn là giờ này, muội còn chưa ngủ sao?" Giọng nói ngạo mạn, nhưng mà đã bớt chút ngạo mạn so thường ngày, nhiều hơn một chút tìm tòi nghiên cứu.
"Hỏa Linh nương nương, hình như lúc nào Bổn cung đi ngủ, lúc nào thì rời giường, không cần báo cáo cho tỷ chứ?" Mệt mỏi một buổi tối, vừa xảy ra chuyện như vậy, giờ phút này trong lòng Diệp Tuyết vô cùng khó chịu. Người nào chọc giận nàng, người đó chính là tìm chết!
Đừng tưởng rằng nàng vẫn luôn là quả hồng mềm, ai cũng có thể tới khi dễ.
Hôm nay, nếu như nữ nhân trước mặt này còn không biết phân biệt tốt xấu, mình không ngại dạy nàng hai chữ "Hối hận" viết như thế nào!
"Ngươi...... Lớn mật." Hỏa Linh vừa nghe, hỏa khí đã vọt lên. Nữ nhân này, hôm nay ăn gan hùm mật gấu hay sao? Lại còn dám nói chuyện với mình như vậy. Hay là nói...... Dáng vẻ hèm yếu vô dụng trước kia của nàng đều là giả vờ?
Ngày đó sai ma ma hạ cổ trùng xuống người nàng, đúng ra là ngày thứ hai sẽ phát tác, toàn thân đau đớn khó chịu, cổ trùng sẽ gặm nuốt cơ thể và da của nàng từ trong ra ngoài. Bình thường yêu quái một hai ngàn năm tuổi, chỉ cần trúng cổ độc này thường sẽ chết trong vòng bảy ngày, hơn nữa thi thể vô cùng kinh khủng. Thế nhưng đã mấy ngày trôi qua rồi, không hề có một chút tin tức nào của nàng.
Thật sự đợi không nổi ở Hỏa Vân Điện nữa rồi, nàng tự mình sang đây xem kết quả, lại không ngờ rằng một chút dấu hiệu trúng độc nàng cũng không có, chẳng những đi khắp nơi bày ra khuôn mặt dụ dỗ này, hơn nữa cũng thấy tinh thần của nàng còn sáng láng hơn so với vài ngày trước đó, tinh thần phấn chấn!
Việc này khiến cho nàng khó hiểu.
"Bổn cung là từ mà loại người như ngươi cũng có thể tùy tiện tự xưng sao? Cũng không nhìn lại mình một chút xem có bao nhiêu phân lượng." Nha hoàn ở bên cạnh Hỏa Linh cười lạnh đùa cợt, nghĩ thay chủ nhân báo thù.
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng, cũng bởi vì một câu nói này, nàng sẽ đưa tới một tai nạn không nhỏ.
Trên mặt Diệp Tuyết hiện ra một nụ cười thản nhiên, kiến cho nàng nhìn qua càng thêm quyến rũ xinh đẹp: "Ta không có bao nhiêu phân lượng? Nói như vậy thì ngươi nói chuyện có phân lượng sao? Ta chính là Tuyết phi mà Yêu Vương tự mình sắc phong, ngươi có bản lãnh cũng kiến hắn sắc phong cho ngươi để ta nhìn một chút?"
"Ta......" Nha hoàn kia vừa bị Diệp Tuyết nói như thế, lập tức sợ đến không nói được câu nào. Kêu Yêu Vương sắc phong nàng làm phi, có thể dễ vậy sao?
Trước kia Tuyết phi rất dễ khi dễ, cho nên nha hoàn này mới có thể to gan không phân biệt lớn nhỏ với nàng. Không ngờ hôm nay Tuyết phi như biến thành người khác, giơ tay nhấc chân, đều hiện ra phong thái cao quý khí phách!
"Sương Mai, ngươi nói cho Bổn cung biết, cung nữ phạm thượng, nên chịu tội gì."
"Vâng" Sương Mai cố ý lớn tiếng nói đồng ý. Rốt cuộc nương nương nhà mình cũng muốn phát uy sao? Yên lặng lâu như vậy, rốt cuộc thông suốt sao? Ô ô, thật kích động a.
"Dĩ Hạ Phạm Thượng, phạt một ngàn roi, và tước năm trăm năm đạo hạnh."
"Tốt." Diệp Tuyết gật đầu, bày tỏ mình đã nghe rõ: "Có ai không, mang người này xuống cho ta, xử trí theo quy củ trong cung."
Thị vệ Ỷ Phượng Các lập tức đi lên, một phải một trái muốn dẫn nha hoàn của Hỏa Linh đi.
"Nương nương, cứu nô tỳ, nương nương......" Nha hoàn gào khóc về phía Hỏa Linh nhờ giúp đỡ. Hình phạt một ngàn roi, lấy đạo hạnh bây giờ của nàng, còn không phải là đánh đến chết sao??!
"Dừng tay." Hỏa Linh tiến lên vài bước, một tay đoạt lấy người của mình từ trong tay thị vệ, "Trước mặt Bổn cung, chớ có càn rỡ. Diệp Tuyết, người cố ý muốn khiêu chiến với Bổn cung sao? Ngươi cho rằng dựa một chút sắc đẹp này của mình, tạm thời dụ dỗ được Yêu Vương, thì cả đời sẽ được cưng chiều sao? Muốn đấu với Bổn cung, ngươi còn kém lắm."
"Muội lại không cảm thấy như vậy." Diệp Tuyết tiến lên hai bước, đi về phía đối phương.
Kiến cho Hỏa Linh không kềm chế được lui về sau hai bước: "Ngươi muốn làm gì?"
"Muội? Đương nhiên là muốn thử xem sự khác biệt giữa tỷ và muội." Diệp Tuyết xem thường, nghiêng đầu không chút kiêng kỵ xem xét kỹ lưỡng mặt của đối phương: "Tỷ nói muội không bằng tỷ, là thế này phải không?"
"Đúng."
"Ha ha, Hỏa Linh nương nương, xem ra tỷ thật sự là già rồi."
"Ngươi nói cái gì?"
"Tỷ còn không tin, vậy muội có thể nói cho tỷ nghe." Diệp Tuyết tránh ra từ trước mặt nàng, tìm một chỗ ở bên cạnh bồn hoa ngồi xuống: "Thứ nhất, tỷ vào cung trước muội mấy ngàn năm, lại vẫn mãi chỉ là một nương nương, muội mới vào cung hơn một tháng, nhưng mà đã ngồi ở vị trí giống như tỷ vậy."
"Thứ hai, cùng là nương nương, tỷ lại ở bên bờ sự chán ghét của Yêu Vương, mà muội, vừa vặn lại đang được sủng ái, gần đây Yêu Vương ngày ngày ở bên cạnh muội, tỷ cảm thấy tỷ có tư cách gì trước mặt muội mà quát tháo? Nam nhân đều là loại người có mới nới cũ, đạo lý này tỷ nên biết."
"Thứ ba, muội rất không khách khí nói với tỷ một tiếng, muội chẳng những trẻ tuổi hơn tỷ, mà còn xinh đẹp hơn tỷ."
"Ba điều muội nói ở trên, kể cả phẩm mềm (Software) hay phần cứng (hardware), tỷ đều không bằng muội, tỷ lại có thể nói muội đấu không lại tỷ? Xem ra đầu óc của tỷ tỷ đã bắt đầu không dùng được nữa rồi."
"...... Ngươi...... Ngươi......" Hỏa Linh bị nàng nói một trận tức đến mức không nói lên lời. Người nào lại không khen mình xinh đẹp? Nhưng Diệp Tuyết này lại có thể...... Lại có thể......Lại có thể bỡn cợt mình không đáng giá một đồng như vậy!!
"Tỷ tỷ, nói như vậy, muội không hay cho người khác lời khuyên, nhưng hôm nay muội cũng muốn nhắc nhở tỷ một câu: không có ai là không phải già đi, trên mặt tỷ đã có nếp nhăn, tỷ là cành vàng lá ngọc, về sau khi ra cửa, tốt nhất nên mang theo một cái khăn che mặt, tránh việc ra đường hù dọa người khác." Diệp Tuyết nói xong, nhìn về phía những thị vệ kia: "Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Phạt một ngàn roi, các ngươi muốn để lại cho chính mình sao?"
"Thuộc hạ không dám." Bọn thị vệ vừa nghe, lập tức kéo người từ sau lưng Hoả Linh ra.
"Nương nương...... Nương nương không cần...... Nương nương cứu nô tỳ......"
"Diệp Tuyết......" Hỏa Linh cũng không phải là người có thể tùy tiện nói hai ba câu là đã tin. Không sai, mới vừa rồi nghe lời nàng nói, nàng là rất tức giận, nhưng sau khi tức giận, chỉ biết càng phải cứng rắn hơn: "Nghe nói Đại Vương bị thương, chuyện trong cung này do ta quyết định, ngươi có tin hay không Bổn cung có thể tùy tiện tìm chứng cứ định ngươi tội chết? Trảm trước tấu sau, đến lúc đó cho dù Đại Vương muốn truy cứu, nhưng mà chết không có đối chứng."
"Hả?" Đối mặt với việc đe dọa trắng trợn của đối phương, nụ cười của Diệp Tuyết sâu hơn: "Tỷ tỷ, tỷ có thể định cho muội tội danh như vậy, chẳng lẽ muội lại không thể sao?" Nhưng nương nương trong cung này, trừ Hỏa Linh, còn lại ba người không thể coi là quan hệ rất tốt, nhưng nếu xin cứ họ giúp đỡ, họ sẽ không cự tuyệt đâu.
"Ha ha, chỉ bằng ngươi?" Hỏa Linh giống như là nghe thấy chuyện gì cực kỳ buồn cười. Lại có người dám mang chứng cứ buộc tội nàng, đúng là người không biết thì không tội: "Ngươi có phải không biết hay không, trong tam cung lục viện này, trừ Vương Hậu đã mất tích, người và thế lực của ta là rộng nhất không?"
"Muội không nói dựa vào lực lượng của một mình muội." Diệp Tuyết đưa ra ngón tay nhỏ nhắn, bắt đầu từng cái một số: "Hoa Cơ tỷ tỷ, Ngu Cát nương nương, Yên Yên nương nương, nếu muội có thể mời ba người họ trợ giúp muội, tỷ vẫn cảm thấy người của tỷ nhiều sao?"
"Chuyện cười, ngươi cho là ngươi là ai hả? Họ làm sao có thể trợ giúp ngươi?" Hoa Cơ từ trước đến giờ luôn lạnh lùng, mặc dù biết trước đó vài ngày hai người khá là thân thiết, nhưng nàng cũng không tin, một khi có chuyện lớn xảy ra, nàng lại có thể giúp nàng? Về phần Yên Yên đó, từ khi vào cung đến bây giờ đã trôi qua ba ngàn năm rồi, mình cũng chỉ gặp mặt nàng được vài lần, hay bởi vì thân phận đặc thù, từ trước đến giờ luôn bị thất sủng, cho nên từ trước đến giờ mình đều không để nàng trong mắt. Ngược lại Ngu Cát này, lần trước lại có thể mang theo Diệp Tuyết trực tiếp chui ra từ trong thùng tắm của mình, tuyệt đối không phải kẻ dễ bị bắt nạt, nhưng nàng cũng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, để tìm được Ngu Cát, không phải ai cũng có thể tùy tiện làm được.
Nhưng sau khi ba người đó xuất hiện, Hỏa Linh giận đến đen mặt.
"Ai nói chúng ta sẽ không giúp Tuyết Nhi!" Ba âm thanh đồng thời được truyền đến từ nơi xa, sau đó ba tia sáng màu trắng thoáng qua, ba vị nương nương đã đáp xuống bên cạnh nàng.
"Chuyện này...... Làm sao có thể!!" Thị nữ bên cạnh Hỏa Linh choáng váng. Năm vị nương nương trong cung cùng nhau xuất hiện chung một chỗ, cảnh tượng long trọng như thế, chưa bao giờ xuất hiện. Cho dù là những bữa tiệc do Đại Vương tổ chức, mấy vị nương nương này cũng sẽ không cùng nhau xuất hiện. Không phải từ chối do thân thể khó chịu hay là do quá bận rộn, không có thời gian, cho nên đến sau này, Đại Vương không mời nữa.
Nhưng hôm nay, trong tình huống không hề có bất kỳ lời mời nào, mấy vị nương nương này đột nhiên xuất hiện.
"Tuyết Nhi, ngươi muốn định tội gì, nói cho chúng ta biết." Ngu Cát nương nương là người đầu tiên mở miệng.
Hoa Cơ cũng lập tức đi lên tham gia náo nhiệt: "Đúng vậy Tuyết Nhi muội muội, mặc kệ muội nói cái gì, cuối cùng chúng ta đều ủng hộ muội."
"Đúng, Tuyết nhi ngươi nói đi." Yên Yên cũng đồng ý.
"Mấy người các ngươi......" Hỏa Linh sợ hãi, nhưng mà cho dù thế nào cũng không thể biểu hiện ra. Bốn người đối phó một mình nàng, cho dù ca ca mình che chở mình thế nào, cũng là khó thoát việc này.
Đúng là không nghĩ tới."Đa tạ các tỷ tỷ đã giúp đỡ muội, thật ra thì tội gì không quan trọng, quan trọng là phạt cái gì." Trong mắt Diệp Tuyết hiện lên ý xấu. Trong lúc bất chợt, trong đầu nàng chợt hiện lên những hình phạt mà Tô Đát Kỷ đã phát minh ra trong Phong Thần bảng.
"Muội muội nói không sai, vậy muội muốn hình phạt gì?"
"Bào cách*!"
"Bào cách?"
"Vâng Vâng." Một cái tên kỳ lạ mà hiếm thấy như vậy, người ở nơi này đương nhiên là chưa từng nghe qua rồi..., nhưng mà không biết phải làm sao đây, nàng có thể nói cho kinh khủng hơn một chút, dọa cho cái người ngạo mạn này một chút, nữ nhân xấu xa này năm lần bảy lượt gây phiền toái cho mình: "Nếu nói bào cách, chính là dùng đồng làm một cái thanh hình trụ rỗng ruột, ở bên ngoài đóng đinh bằng kim loại dày đặc, đặt thanh này trong lửa, sau khi nung đỏ đồng, buộc phạm nhân cho lên cây. Sau khi có âm thanh xích xích, ngân châm bị nung đỏ đâm vào trong cơ thể, trong lúc nhất thời phạm nhân không chết được, nhưng mà sống còn thống khổ gấp vạn lần so với chết.?
(Bào cách: đây là một kiểu tra tấn từ thời xưa. Đơn giản là dùng thanh sắt nung đỏ rồi ấn vào người phạm nhân)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...