Ma Phi Khó Theo Đuổi

Đêm khuya, Tô Linh Phong và rồng con vụng trộm ra khỏi vườn Lê, đi về phía Bách Hương cư ở phía đông Tô Phủ.
Bách Hương cư cũng không yên ắng như Lê viên ban đêm không ai tuần tra, đây là chỗ ở của Tô nhị tiểu thư Tô Dục Mẫn được Tô Hành thương yêu nhất, trong nội viện có hộ vệ cố định và hộ vệ tuần tra, tính ra cũng không ít người.
Tô Linh Phong dùng ánh mắt ra hiệu cho rồng con: "Giao cho ngươi."
Rồng con ngẩng cái đầu nhỏ lên, dùng vuốt nhỏ vỗ ngực nhỏ, anh tuấn vẫy đuôi một cái, sau đó vọt về phía đội tuần tra như một ngôi sao băng, mãnh liệt phun ra một hơi thở của rồng!
Tuy hơi thở của hồn rồng bé con con này không có uy hiếp gì quá lớn nhưng cũng làm cho không khí giảm xuống mấy độ, mấy hộ vệ này bị phun một cái, không tự chủ được mà rùng mình.
Hộ vệ Giáp nghi hoặc: "Gió lạnh từ đâu vậy ta?"
Hộ vệ Ất nối lời: "Đúng vậy, có chuyện gì vậy?"
Hộ vệ Bính nhíu mày: "Gió lạnh này tà tính quá, làm da đầu ta run lên luôn nè..."
"..."

Rồng con lúc này đã bay xa mấy trượng, mở cái miệng không răng ra, phát ra một tiếng động vừa giống tiếng nổ, vừa giống tiếng gọi lanh lảnh: "A!~"
"Cái gì vậy?"
"Đi xem!"
Mấy hộ vệ tuần tra vội vàng chạy tới nơi phát ra tiếng kêu.
Rồng con lại thổi qua hướng khác, lại dùng cái miệng không răng gào lên tiếp: "A!~ A!~"
Có hộ vệ trong viện nghe được động tĩnh cũng chạy theo tới.
Rồng con láo nháo một hồi, hộ vệ lân cận đều bị nó dẫn đi, Tô Linh Phong chớp lấy thời cơ, thân hình như quỷ hư vô bay vào sân nhỏ, ẩn vào gian phòng của Tô Dục Mẫn.
Trong phòng, Tô Dục Mẫn nằm trên giường lớn màu hồng phấn, đang ngủ say. "Băng Nguyên chi trượng" tinh mỹ cao hơn một mét để trên đầu giường.
Tô Linh Phong lắc đầu, không biết tiền tài không được để lộ ra ngoài hả? Thích khoa cỡ vầy, không trộm của ngươi thì có lỗi với nhân dân quá!

Tô Linh Phong không khách khí chụp lấy "Băng Nguyên Chi trượng", chạy tới cửa sổ, nghĩ gì đó lại lộn trở lại, lấy ra ít kim tệ và mấy viên bảo thạch từ trong một hộp nhỏ nhét vào trong áo, sau đó mới thỏa mãn nhảy ra khỏi cửa sổ...
Tuy Tô Hành đưa cho nàng không ít tài vậy nhưng đâu có ai sợ tiền nhiều quá đâu, đồ của nha đầu đáng ghét kia, ngu sao mà không lấy chứ!
Rời khỏi phạm vi Bách Hương cư, Tô Linh Phong dùng kết nối chủ sủng thông báo cho Rồng con, rất nhanh sau đó, thân thể trong suốt của rồng con đã đảo qua đảo lại xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
"Bảo Thạch, cho ta Bảo thạch đi... Chủ nhân, Chủ nhân..." Ánh mắt rồng con mê ly, hai bàn tay ngửa ra cạnh nhau làm bộ dáng xin xỏ, lẽo đẽo theo Tô Linh Phong.
"Ngươi lấy được ta cho ngươi luôn." Tô Linh Phong rảnh rỗi đáp lời.
"..." Rồng con vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy như này ha, chủ nhân cứ giữ lại đó ha, chờ ta trở lại thân xác rồi cho ta ha?"
"Lúc đó chắc đổi ra tiền tiêu sạch rồi ha."
"..." Rồng con muốn khóc, nó gào cả nửa đêm đấy, mất công toi bận mất nửa đêm...
Vào Lê viên, bước chân của Tô Linh Phong chậm lại, đôi mắt lợi hại nhắm trúng một góc, thấp giọng quát: "Ai? Đi ra!"
Người bên trong nghe vậy hơi kinh ngạc, quả thật là cảm giác rất nhạy cảm!"
Người nọ sững sờ mất một lúc mới khôi phục lại bình tĩnh, thong dong đi ra ngoài, hành lễ với Tô Linh Phong: "Tá Dịch bái kiến đại tiểu thư."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận