Ma Phi Khó Theo Đuổi

"Hả! Minh Thần! Khí tức của Cự Long, hử?" Người kia hơi ngạc nhiên, đứng lên lượn lờ bay đến, "Một con rồng con à? Ồ! Minh Thần đang ôm một hồn rồng con? Thế giới này không thiếu chuyện lạ nhỉ!"
"..." Lời này do một một hồn phách không bị Minh Chủ triệu hoán nói ra sao nghe thế nào cũng thấy quái dị thế nhỉ?
Tô Linh Phong dựa vào ánh sáng trên pháp trượng để nhìn thấy đây là hình dáng của một người đàn ông, nhưng đó cũng chỉ là hình dáng thôi.
Dù sao Tiểu Bạch cũng là một linh hồn, ngoại trừ thân thể trong suốt ra còn thần thái và hình dạng mà Tô Linh Phong còn có thể nhìn thấy, còn ông ta lại là một linh hồn đàn ông, thân người chỉ có thể nói như sương mù xám mà thôi, chỉ trừ đôi mắt kia ra...
Đó là một đôi mắt giống như đèn pha, tròng mắt mở to lúc sáng lúc tối, toát ra vẻ diêm dúa lẳng lơ, ánh nhìn quỷ dị vô cùng dọa người!
Quỷ Hồn vốn đang nghiêng đầu nhìn Tô Linh Phong, bỗng nhiên quay đầu tò mò nhìn nghiêng về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch gào ra tiếng lần nữa: "Cút đi, cút mau! NGAO NGAO
không, không được đến gần long gia ta!"

"..." Quỷ Hồn ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó nháy mắt lẩm bẩm: "Hả... Tính cách của con rồng nhỏ này... thật đúng là... À..." Quỷ Hồn ngừng lại như để kiếm từ ngữ thích hợp để mô tả, cuối cùng cũng thốt ra hai từ: "Khác loại!" Nói xong liền ôm bụng cười.
"..." Khóe miệng Tô Linh Phong bỗng nhiên co giật, âm hồn kia cười nhạo Tiểu Bạch là con rồng nhát gan, thật là quá sức mất mặt!
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi cười cái gì?" Tiểu Bạch phun khí, muốn chứng tỏ bản thân mình không nhát gan, sau khi phun ra mấy hơi khí thì thấy Quỷ Hồn kia trợn mắt, Tiểu Bạch liền sợ hãi, chưa nói được một câu thanh minh đã bay vèo đến núp sau lưng Tô Linh Phong, thở ra mấy hơi thở của rồng muốn kiên trì thể hiện sự ghét bỏ của mình với Quỷ Hồn.
"Hử! Hả ha ha ha!" Thấy Tiểu Bạch co người lên chạy trốn, Quỷ Hồn kia lại cười càng sảng khoái hơn, sau đó lớn tiếng nói: "Một con rồng nhát gan!"
Tiểu Bạch thò đầu ra, nhìn thấy Quỷ Hồn kia cười đến mức toàn thân run lẩy bẩy, nó cảm thấy mình vô dụng, tâm tình không tốt nên uể oải, dúng hai chi trước che mặt kêu lên ai oán...
Tô Linh Phong quay đầu lại, nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ của Tiểu Bạch thì nhíu mày, lên tiếng cắt ngang tiếng cười của Quỷ Hồn, "Tại sao các hạ lại cố ý hấp dẫn ta đến đây?"
"Minh Thần và cô cùng tồn tại!" Quỷ Hồn ngừng cười, lắc đầu nói: "Tiểu thư đáng yêu, cô nói vậy không đúng, rõ ràng là cô hấp dẫn ta đến mới đúng."
"Ta?" Tô Linh Phong nghi hoặc lặp lại.
"Đúng vậy, đúng là như thế, tiểu thư xinh đẹp, trước kia ta đã an nghỉ rồi..." Quỷ Hồn nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, đưa ngón tay mình lên nhẩm tính "Bảy trăm... tám trăm... Một ngàn... Ấy, không đúng, 2000... ?" Tính mất nửa ngày, Quỷ Hồn bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhún vai, "À! Ta không nhớ rõ ta ngủ say đã bao nhiêu năm, có lẽ hơn một nghìn năm, có lẽ hơn hai nghìn năm, có lẽ... lâu hơn!"
"Vậy ông tỉnh lại thì có quan hệ gì với ta?" Tô Linh Phong ngoài miệng hỏi như vậy nhưng trong lòng lại biết rõ đáp án, chắc hẳn là vì trên người nàng có sức mạnh gọi là "Sức mạnh u minh".
"Hả! Ta chỉ cảm thấy sâu trong linh hồn có cảm giác bị gọi dậy nên tỉnh lại." Quỷ Hồn nói xong liền đưa mắt dò xét Tô Linh Phong, dùng tai cẩn thận lắng nghe, sau đó nghi hoặc nói: "Trên người cô có một khí tức rất thân thiết với ta, kỳ lạ hơn nữa là cô cũng không phải Quỷ Hồn... Còn có một sức mạnh vô cùng cường đại chăng? Chẳng lẽ cô là Thuật sĩ Vong linh sao?"
Lúc nói mấy chữ "Thuật sĩ Vong linh" ra, cặp mắt của Quỷ Hồn bỗng nhiên mở to, sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tô Linh Phong.
Thuật sĩ Vong Linh? Tô Linh Phong nghe nói vậy thì giật mình, hình như trong trí nhớ nàng đã nghe đến cụm từ này nhưng bây giờ không thể nào nhớ ra.

Mặt Tô Linh Phong không thay đổi, nàng đưa pháp trượng hỏa diễm ra bình tĩnh nói: "Ông nhìn nhầm rồi, ta là linh thuật sĩ hệ hỏa."
Quỷ Hồn tiên sinh nghiêng đầu nhìn "bó đuốc" trong tay Tô Linh Phong, đôi mắt màu lục lóe lên, sờ lên cằm nói, "Ồ! Cô tu luyện hệ hỏa à, hình như ta đã gặp nguyên tố trong người cô ở đâu đó rồi thì phải..."
Quỷ Hồn suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra được là đã gặp loại nguyên tố hệ hỏa này ở nơi nào, nhưng loại nguyên tố hệ hỏa này rõ ràng khiến ông có cảm giác quen thuộc mà nhỉ...
Quen thuộc sao? Quỷ Hồn sửng sốt một chút, linh hồn đều không thích ánh sáng và lửa, tại sao ông lại có cảm giác vô cùng quen thuộc? Ồ! Sức mạnh Minh Thần, tại sao lại thế nhỉ?
Quỷ Hồn tiên sinh lại đưa mũi ngửi Tô Linh Phong, sau đó ông ta bỗng nhiên cất tiếng khóc...
Tô Linh Phong nhíu mày: "Ông khóc cái gì?"
"Hu hu
~~ ta không biết, khí tức trên người cô làm ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, lại đau lòng nữa, hu hu hu
~ ta muốn khóc..." Quỷ Hồn ngồi xổm xuống, che mặt khóc...

Tiếng khóc của ông ta kéo theo một trận cuồng phong, lá khô xung quanh bay mù mịt, tiếng khóc của ông ta hòa lẫn vào sương, theo gió bay đi nghe vô cùng thê lương...
Tiểu Bạch nghe tiếng khóc của ông ta thì vội vàng hạ tay đang che mặt xuống mà cắn, trợn mắt nhìn Quỷ Hồn vừa khóc vừa trả lời kia.
"À, thế ông cứ tiếp tục khóc đi, ta đi đây." Tô Linh Phong cảm thấy mình bị điên rồi, nửa đêm không ngủ được lại chạy đến nơi hoang vu vắng ve này này nghe âm hồn gào khóc.
"Ấy! Minh Thần! Không không không! Cô không thể đi!" Quỷ Hồn ngừng kêu khóc, đưa tay muốn giữ lấy váy nàng, nhưng khi tay ông ta vừa chạm vào váy Tô Linh Phong thì lại xuyên qua...
Tô Linh Phong dừng bước quay lại, hỏi: "Tại sao ta không thể đi?"
"À! Minh Thần! Tiểu thư xinh đẹp, đương nhiên là cô có thể đi, nhưng mà, xin cô cho ta đi cùng nhé, ta không muốn ở lại cái nơi kì lạ này nữa đâu..." Quỷ Hồn nói với Tô Linh Phong bằng giọng điệu đáng thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui