Ma Phi Khó Tán Tỉnh


Linh thuật sĩ hệ sinh mệnh trong đội ngũ dùng thuật trị liệu cho Lâm An Chi, vết bầm tím trên cổ hắn ta do bị dây trầu bà quấn chặt đã nhanh chóng biến mất rồi.
Hạo Thiên thấy đám người Tô Linh Phong rời đi mới vội vàng dặn dò đồng đội: "Thu dọn chút đi, chúng ta cũng phải lên đường rồi."
Mọi người nghe theo lời dặn mà thu dọn đồ đạc mang theo bên người, Hạo Thiên dẫn đầu cả đám cùng đuổi theo hướng mà đám người Tô Linh Phong vừa rời đi.
Lâm An Chi đi theo sau Hạo Thiên, vẻ mặt rất không tình nguyện mà hỏi: "Hạo Thiên, tại sao chúng ta lại phải theo bọn họ?"
"Tinh linh khát máu Nguyệt Quang có sức mạnh rất ghê gớm, người trong đội ngũ của chúng ta không ai là đối thủ của hắn.

Còn cái tên hộ vệ đi theo kia cũng không phải là nhân vật tầm thường, chỗ này lại là rừng Lạc Nguyệt nguy hiểm trùng trùng, gặp gỡ được cao thủ thì dĩ nhiên chúng ta phải lôi kéo vào trong đội ngũ." Hạo Thiên thản nhiên nói.
"Hạo Thiên, ngươi cũng tự ti quá rồi đó! Nghề nghiệp của đội ngũ chúng ta cân bằng, thực lực lại ngang nhau, cả đám đã được bồi dưỡng sự ăn ý lẫn nhau từ rất lâu rồi, càng không phải là kiểu tiểu đội nhỏ nhặt trình độ chuyên môn chênh lệch không đồng đều.


Chúng ta hợp lực lại chẳng lẽ còn sợ không so kịp với ba người họ sao? Ả phế vật Tô gia đó vừa không biết đấu khí lại vừa không có linh cơ, ngươi không sợ ả ta sẽ liên lụy chúng ta à?"
"Đúng đó đội trưởng, thực lực của chúng ta không thua kém, tại sao lại còn phải đi theo bọn họ? Cái tên tinh linh ẻo lả như nữ nhân lại còn biến thái đó thật khiến người ta khó chịu, còn có tiểu thư kia nữa, tuy rằng tuổi tác không lớn nhưng nhìn cũng trông thật quái gở." Một thanh niên cường tráng, săn chắc đứng ra cất giọng ồm ồm nói.
Cả đám thay nhau gật gù.
Lâm An Chi thoáng cong môi, giương ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hạo Thiên: "Hạo Thiên, không phải là ngươi đã có ý gì với ả phế vật nham hiểm háo sắc kia rồi đó chứ?"
"Phế vật? Háo sắc?" Hạo Thiên vỗ vai Lâm An Chi nói: "An Chi à, ta không biết trước đây vị đại tiểu thư Tô gia đó đã làm gì ngươi lại khiến ngươi có cái nhìn tệ như thế với nàng ta.

Không nói tới chuyện trước đây, chỉ nói chuyện mới vừa xảy ra khi nãy, ngươi thật sự còn cho rằng nàng ta là một người háo sắc? Một kẻ phế vật sao?"
Nhắc tới chuyện vừa rồi lập tức khiến khuôn mặt vốn đang trắng nõn của Lâm An Chi bỗng chốc hóa đen.

Nữ nhân kia quả thực y hệt như người khác vậy, nhìn thấy hắn ta không những không bám dính như ruồi mà còn bán đi pháp trượng của Tô Dục Mẫn, vét được một số tiền lớn từ họ.

Thật sự là đáng ghét mà!
"Có thể là diễn trò lạt mềm buột chặt thôi!" Lâm An Chi nghiến răng nghiến lợi nói.
"Lạt mềm buột chặt? Ngươi là đang nói nàng ta đối với ngươi sao?" Hạo Thiên cười ha ha, không chút khách khí đả kích người kia: "Tiểu tử, có phải là ngươi tự đắc bản thân hơi thái quá rồi không vậy?"
"..." Lâm An Chi xấu hổ không biết để đi đâu, nhưng lại không thể phát tiết với Hạo Thiên được.

Gương mặt tuấn tú kia quay ngoắt sang một bên, chỉ dùng giọng mũi mà "hừm" lạnh một tiếng.

"Được rồi, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi."
Ba người nhóm của Tô Linh Phong đi cũng không quá nhanh, đám người của Hạo Thiên xuất phát không bao lâu đã có thể đuổi theo kịp.
"Các hạ Nguyệt Quang, Tô tiểu thư, tá hộ vệ." Hạo Thiên nở nụ cười chào hỏi: "Thật trùng hợp nhỉ, chúng ta lại chạm mặt rồi."
"Hừ, trùng hợp? Rõ ràng là các ngươi cố ý đi theo!" Nguyệt Quang cau mày hỏi: "Các ngươi đi theo bọn ta, rốt cuộc là có ý đồ gì?"
"E hèm...!Không có ý đồ gì cả, chỉ là muốn mời các người gia nhập vào đội ngũ của chúng ta mà thôi.

Tại hạ biết thực lực của ba vị đây không tầm thường, nhưng nhân số lại quá ít.

Đội ngũ của ta cũng có thực lực bình quân không tệ lắm, nếu ba vị không chê..."
"Chê, rất chê!" Hạo Thiên còn chưa nói xong đã bị lời nói không có tính kiên nhẫn nghe hết của Nguyệt Quang cắt ngang: "Tránh ra chút, đáng ghét! Tiểu Phong Phong nhà ta không muốn nhìn thấy các ngươi, còn quay lại làm phiền chúng ta nữa thì đừng trách sao ta lại không khách sáo với các ngươi."
"Chú ý lời nói! Tiểu thư không phải là của nhà ngươi." Tá Dịch ở bên cạnh chen vào nói một câu.
"Bây giờ không phải của nhà ta, nhưng sau này phải là được rồi, ngươi có ý kiến gì?"
Tô Linh Phong vốn không hề liếc mắt nhìn đám người của Hạo Thiên, cũng không thèm để ý tới Nguyệt Quang và Tá Dịch đang đấu võ mồm bên này.


Nàng ngưng thần nghe ngóng động tĩnh xung quanh, bỗng lại mở miệng nói: "Phía trước, bên trái, có vật đang tới đây."
Tá Dịch cũng nghiêng tai lắng nghe: "Hẳn là Ma Thú, khoảng chừng mười mấy con."
"Úi chà chà Tiểu Phong Phong, thính giác của muội thật là nhạy bén nha, lợi hại ghê lợi hại ghê!" Nguyệt Quang ninh hót.
Đội ngũ của Hạo Thiên nghe thế bèn gấp rút tiến vào trạng thái chiến đấu, Hạo Thiên lại kinh ngạc nhìn về phía Tô Linh Phong.

Người có thực lực cao hơn bọn họ đều sẽ phát hiện được phạm vi xuất hiện của Ma Thú là chuyện rất bình thường, nhưng mà đại tiểu thư của Tô gia dù nói không phải là kiểu phế vật như lời đồn đại của bá tánh, nhưng thực lực cũng không thể bỗng nhiên cao hơn bọn họ một đoạn dài được chứ?
Lâm An Chi cũng cau mày nhìn Tô Linh Phong, ánh mắt ngờ vực không thể nào tin được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui