Ma Phi Khó Tán Tỉnh


Đương nhiên Mặc Vấn Trần sẽ không để nắm đấm mạnh mẽ của Tá Dịch đấm vào mặt mình.

Vừa thấy nắm đấm của hắn ta sắp hạ xuống, Mạc Vấn Trần liền nhanh chóng né sang một bên, tránh được một đòn của Tá Dịch, lại bước một bước sang bên trái, ngửa lòng bàn tay, vỗ vào sau gáy Tá Dịch một cái!
Thằng chó này! Nhìn thân thể của Phong nhi nhà hắn, còn dám chạy đến trước mặt hắn ngạo mạn, ngứa đòn thật đó! Muốn bị dạy dỗ đây mà!
Phản ứng của Tá Dịch cũng rất nhanh nhảu, nghe thấy tiếng gió rít sau gáy, biết rằng người này không phải dạng vừa, liền thu nắm đấm lại, di chuyển, cánh tay nghiêng về phía sau, giữ chặt lấy lòng bàn tay của Mạc Vấn Trần.

Khoảnh khắc ấy cơ thể hai người họ chạm vào nhau, cả hai đều bị chấn động đến nỗi mỗi người đều lùi lại ba bước.
Tá Dịch nhìn Mạc Vấn Trần, trong mắt bừng bừng lửa giận.

Mạc Vấn Trần nhìn chằm chằm Tá Dịch, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng u ám.

Sau khi hai người nhìn nhau được một lúc, Tá Dịch đột nhiên đưa tay ra sau lưng nắm lấy cự kiếm “vút” ra một cái, Mạc Vấn Trần đồng thời cũng lấy giáp đấu khí ra, trên tay ngưng tụ đấu khí, hai người không nói lời nào, đồng loạt ra tay, đấu thêm một trận nữa.

Trong Học viện Thanh Kiều Linh Vũ có không ít học sinh nhìn thấy Mạc Vấn Trần và Tá Dịch cùng nhau đi vào rừng phong đỏ.

Có một số học sinh rất tò mò, cũng có những nữ sinh ngưỡng mộ hai người vừa đẹp trai lại còn mạnh mẽ ấy, họ âm thầm quan sát động tĩnh trong rừng, còn Mạc Vấn Trần và Tá Dịch vừa vào rừng cách đấy không lâu, lại phát ra âm thanh đánh nhau “bụp bụp” từ trong rừng, khiến ai nấy đều hết sức kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Trong đó, trong đó hình như đánh nhau rồi hả??” Một võ sĩ trẻ tuổi kiễng chân nhìn về hướng rừng phong đỏ, có chút vô định nói.
“Nghe âm thanh này, chắc là tiếng đánh nhau thật rồi…”
“Sao đột nhiên lại đánh nhau vậy? Thầy Thương Ngô và hoàng tử Tá Dịch chẳng phải là bằng hữu sao? Nghe nói sinh nhật của tiểu thư phủ Thành Chủ, họ còn ngồi cùng nhau cơ mà…”
“Chắc là đang học hỏi lẫn nhau đấy…” Có người đoán: “Những cao thủ trẻ tuổi như thầy Thương Ngô và hoàng tử Tá Dịch có thể sẽ không tìm ra được người thứ ba trên đại lục.

Bây giờ bọn họ lại hiếm khi chạm mặt, đương nhiên là phải so tài một trận rồi.”
“Ta cảm thấy không đơn giản như vậy đâu, sắc mặt hoàng tử Tá Dịch trước khi vào rừng khi nãy trông ảm đảm lắm, biểu cảm lạnh muốn chết người, ta hình như còn cảm nhận được sự tức giận sâu thẳm trong lòng huynh ấy…” Vừa nói đấy là một cô nương có hảo cảm với Tá Dịch, cô vừa rồi đã nghiên cứu kỹ càng biểu cảm trên khuôn mặt của Tá Dịch.
“Chúng ta có nên báo cho các giáo viên khác biết không? Phải nghĩ cách kéo bọn họ ra mới được…” Một cô nương khác nhìn về hướng của rừng phong đỏ, lo lắng nói.
“Trong trường, ngoại trừ hiệu trưởng với thầy Thương Ngô ra, còn có cao thủ nào khác nữa sao?” Nam sinh như nhìn một kẻ ngốc, trợn mắt với cô nương ấy, khóe miệng cong lên, nói: “Cao thủ xuất chiêu, không đủ sức mà xông vào, chẳng khác nào nộp mạng! Chẳng lẽ ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không biết?”
“Vậy…vậy thì tìm hiệu trưởng đến đi!” Cô nương giẫm chân nói.
“Hiệu trưởng là cao thủ, làm sao có thể kéo hai cao thủ đang đánh nhau kia được!” Nam sinh như nhìn một kẻ ngốc, nhếch môi với cô gái lần nữa.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ nhìn bọn họ đánh nhau như thế này mãi á?” Lại một cô nương khác xen vào nói.
“Các ngươi yên tâm đi, sẽ không sao đâu.

Ta không biết về hoàng tử Tá Dịch của nước Ninh Viễn kia là người như thế nào, nhưng thầy Thương Ngô là một người rất có chừng mực, chuyện này ai cũng rõ.” Khi nam sinh đó nói về Mạc Vấn Trần, giọng điệu rất sùng bái.
Bùi Ngọc Khiết đứng ở cửa sổ hành lang phòng đọc sách lầu ba, nơi này rất vắng vẻ, vừa hay cũng có thể nhìn theo hướng của rừng phong đỏ.

Tự nhiên nàng cũng nghe thấy tiếng đánh nhau trong rừng, nàng ngướng cổ nhìn về phía rừng thông.
Thầy Thương Ngô và cái vị tam hoàng tử nước Ninh Viễn kia động thủ rồi hả? Sao bọn họ lại đột nhiên đánh nhau vậy nhỉ? Chẳng lẽ là vì tiểu thư Tô Linh Phong của phủ Thành Chủ ở Lăng Vân Thành sao? Vừa nghĩ đến Tô Linh Phong, Bùi Ngọc Khiết lại cau mày, đôi môi hồng hào xinh đẹp bất giác mím lại, tay nắm trên khung cửa sổ cũng càng lúc càng siết chặt.


Tại sao mỗi lần nghĩ đến hoặc nhìn thấy cô nương đó, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác bất an khó tả như vậy…
Tiếng bịch bịch trong rừng kéo dài hơn một tiếng đồng hồ không dứt.

Trong khoảng thời gian này, không một ai dám vào rừng xem họ đánh nhau, ngay cả thầy cô đi qua nghe ngóng tình hình cũng đều lắc đầu bỏ đi, hoàn toàn không có ý định vào ngăn cản.
Tất nhiên cũng có người nói với hiệu trưởng Trịnh Ân về những gì đang xảy ra ở đây, có điều Trịnh Ân chỉ vuốt râu rồi “ừm” một tiếng, tỏ ý biết rồi và cũng không có ý định can thiệp.
Cho đến khi mặt trời dần lặn về phía tây, Tá Dịch đang đánh nhau với Mạc Trác Vân trong rừng đột nhiên nhảy ra ngoài vòng đấu, dùng cự kiếm của mình chỉ vào Mạc Trác Vân, hét lên một tiếng: “Dừng!”
Mạc Trác Vân thu lại chiêu thức, ôm lấy vai, nheo mắt nói: “Sao? Tá Dịch, ngươi định nhận thua à?”
Học viện Thanh Kiều Linh Vũ vô cùng lớn, diện tích có thể theo kịp quy mô của các khu đô thị tầm trung ở một số quốc gia.

Khu rừng phong lá đỏ này nằm ở rìa tây bắc của khuôn viên trường học, và cũng là một khu rừng không hề nhỏ.

Lúc này, cây cối xung quanh Mạc Vấn Trần và Tá Dịch đã đổ xuống, lá cây, thân cỏ bay loạn xạ, một khung cảnh cực kì hỗn loạn.
“Hừ!” Tá Dịch hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Mạc Vấn Trần, nói: “Chưa phân thắng bại, ta làm sao có thể nhận thua với ngươi!”
“Nếu đã không chịu nhận thua, sao lại bảo dừng” Mạc Vấn Trần cau mày hỏi.
“Hôm nay thời gian đã không còn sớm nữa, Thương Ngô, ngày khác ta lại đến tìm ngươi đánh nhau!” Tá Dịch lạnh lùng trả lời.


Thật ra hắn là vì sắp đến giờ ăn tối, hắn bây giờ là khách ở phủ Thành Chủ, đi về muộn, để Tư Đồ Tiêu Sơn và Tô Linh Phong đợi hắn như vậy, sợ rằng quá thất lễ.
“Ta sẽ chiến với ngươi đến cùng.” Mạc Vấn Trần từ tốn nói: “Nhưng tốt nhất là ngươi đừng đến tìm ta khi ta đang dạy học sinh.

Thời gian của học sinh là rất quý giá.

Cản trở thời gian học của chúng, là một hành vi rất ích kỷ, rất xấu xa, rất vô học.”
“Không cần ngươi đến giáo huấn ta, có thời gian thì nên tự suy ngẫm về những việc làm vô liêm sỉ của mình đi! Học viện Thanh Kiều có một giáo viên cặn bã như ngươi, thực khiến ta lo lắng dùm cho tương lai của các học sinh trong học viện quá!” Đây có thể xem là những lời sắc bén nhất, cay nghiệt nhất mà Tá Dịch lớn như vậy rồi mới dám thốt ra.
“Tá Dịch, ngươi thì tốt hơn ta chỗ nào? Vết tích trên người Phong nhi, chắc là muội ấy chủ động cho ngươi xem nhỉ? Ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì với Phong nhi rồi?!”
“…” Tá Dịch nghe những lời này, không thể không nghĩ đến chuyện mình cưỡng hôn Tô Lăng Phong, cả khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng, nhất thời không theo kịp lời của Mạc Vấn Trần.
Đúng vậy, tất cả những chuyện mà hắn đã làm với Tô Linh Phong lúc trưa, cũng không phải là đang ép buộc nàng làm những chuyện mà nàng không muốn đó sao? Vậy thì hắn cao thượng hơn Mạc Vấn Trần chỗ nào chứ? Cũng không phải bẩn thỉu như nhau sao! Mặc dù những gì hắn làm với Tô Linh Phong vẫn chưa đến mức độ quá ghê gớm, nhưng bản chất thực ra cũng chẳng khác là bao nhiêu….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui