Ma Pháp Sư Thiên Tài

Lúc đầu Lâm Huyền Băng còn muốn lấy ra một trăm kim tệ đưa cho mẹ, nhưng bây giờ xem ra không được rồi, mất công lại sinh thêm nhiều chuyện.

“Đúng rồi mẹ, đây là số tiền còn lại mà con bán dược.” Lâm Huyền Băng lấy trong túi áo ra vài kim tệ đưa cho Hách Ngưng Chi, “Con đi tu luyện đây.”

“Ừ, con đi đi.” Hách Ngưng Chi nhìn vài kim tệ trong tay, lại nhìn Lâm Huyền Băng đã ra khỏi cửa, trong mắt bà có chút chua xót. Thiên Tông, con gái của chúng ta đã trưởng thành, mà chàng giờ này đang ở đâu? Ở đâu? Chàng rốt cuộc đang ở đâu? Chàng biết không, thiếp rất nhớ chàng.

Lâm Huyền Băng về tới phòng mình.

Địa ngục ma hoa vừa thấy nàng liền chui ra từ trong góc.

“Ngươi cuối cùng đã về rồi? Trong này nhàm chán làm ta muốn phát điên.” Địa ngục ma hoa dùng hai cành cây nắm lấy ống quần Lâm Huyền Băng.

“Đây, cho ngươi kẹo đường nè.” Lâm Huyền Băng lấy ra một bao kẹo đường từ trong dây chuyền hỏa tinh.

Địa ngục ma hoa ngây người một cái liền bị bao kẹo đường lớn đè xuống đất. .

“Này, lấy ra lấy ra, kẹo đường này sắp đè chết ta rồi.” Địa ngục ma hoa ở bên dưới kêu thảm thiết.


“Ha ha.” Nhìn địa ngục ma hoa bị kẹo đường đè lên, nàng không khỏi cười to ra tiếng.

Mà tiểu ngân hồ bỗng chạy ra khỏi lòng Lâm Huyền Băng, nhảy một phát lên bao kẹo đường.

“Ôi, tránh ra, tránh ra, ta sắp bị đè chết rồi, ngươi muốn nhìn ta chết à?” Lúc này bất chấp tiểu ngân hồ là thiên địch của nó, địa ngục ma hoa oán giận kêu to.

Tiểu ngân hồ đứng ở trên bao kẹo đường, cái miệng hồ ly nho nhỏ mở ra, trong mắt mang theo một tia giảo hoạt, cố ý nhảy vài cái trên bao kẹo.

“Này, này, này, sao ngươi không tốt bụng xíu nào vậy? Còn dám cưỡi trên mặt ta? Biết rõ bao kẹo này rất nặng, còn không ngừng nhảy tới nhảy lui, cố ý muốn đè chết ta sao! Sao ngươi xấu xa như thế!” Địa ngục ma hoa ủy khuất kêu to, sau đó nó quay ra hét với Lâm Huyền Băng, “Cứu mạng, ngươi coi vật cưng của ngươi kìa, nó muốn đè chết ta rồi!”

“Ha ha, ngươi có bản lĩnh thì đem tiểu ngân hồ đè ngược xuống dưới đi.” Lâm Huyền Băng xoay người ngồi xuống ghế tựa, vui vẻ xem địa ngục ma hoa và tiểu ngân hồ la hét ầm ĩ.

“Không phải chứ? Ngươi thật không để ý?” Địa ngục ma hoa ủy khuất nhìn Lâm Huyền Băng, ôi, số phận nó thật đáng thương.

“Khát quá, uống chén nước thôi.” Lâm Huyền Băng giả bộ như không nghe thấy.

“Ôi, đồ vô lương tâm, rất không có đạo đức.” Địa ngục ma hoa buồn bực lấy tay vỗ nụ hoa của mình.

Lâm Huyền Băng rót một chén nước, nhìn bộ dáng khôi hài của ma hoa thì muốn phì cười, nhưng nàng vẫn nhịn.

Tiểu ngân hồ nghiêng đầu, nó thấy Lâm Huyền Băng khoanh tay đứng nhìn, đôi mắt đảo qua đảo lại. Nó đi tới bên đầu của địa ngục ma hoa, dùng cái đuôi to của mình quét lên trên nụ hoa.

“Hắt xì.” Địa ngục ma hoa hắt xì một cái thật to, nó cảm thấy thật buồn bực. Tên vô lương tâm này không chỉ đè lên nó, lại còn dùng đuôi quấy rầy nó, sao nó lại bị thiên địch bắt nạt như vậy!

“Tốt lắm, tên nhóc kia lại đây nào.” Lâm Huyền Băng nhìn bộ dạng buồn bực của ma hoa liền vẫy tay kêu tiểu ngân hồ lại.

Tiểu ngân hồ nghe Lâm Huyền Băng gọi, nhanh nhẹn từ trên người địa ngục ma hoa nhảy xuống đi tới bên người Lâm Huyền Băng, dùng cái đầu hồ ly cọ vào mặt nàng.


“Ha ha, nhột quá.” Lâm Huyền Băng vuốt ve tiểu ngân hồ, sau đó nàng đi đến bên người địa ngục ma hoa, ngồi xổm xuống cầm bao kẹo đường lên.

Địa ngục ma hoa được tự do liền nhanh nhẹn dứng dậy, đá đá chân, miệng còn lải nhải : “Còn tốt, còn tốt, không tàn phế.”

Lâm Huyền Băng lấy tay gõ một cái lên đầu địa ngục ma hoa, “Mới như vậy mà đã hoảng sợ? Chẳng qua chỉ là chà xát chút thôi mà.”

“Ngươi thử bị đè như vậy đi rồi biết.” Địa ngục ma hoa không phục nói.

“Tốt lắm tốt lắm, ăn kẹo đường đi này.” Lâm Huyền Băng đem bao kẹo mở ra, lấy một viên kẹo đường đút cho tiểu ngân hồ, lại cầm một viên đưa cho địa ngục ma hoa.

Địa ngục ma hoa há to miệng nuốt viên kẹo đường Lâm Huyền Băng đưa tới, “Ừ, đúng là hương vị này.” Địa ngục ma hoa ôm bao kẹo đường bắt đầu ăn.

Lâm Huyền Băng không để ý địa ngục ma hoa nữa. Nàng lấy dược liệu từ dây chuyền hỏa tinh ra, nàng phải nỗ lực luyện ra nguyên khí đan sớm một chút, còn phải chăm chỉ tu luyện nữa.

Lúc Lâm Huyền Băng bế quan ở nhà một tháng, thời gian tổ chức luận võ của đại đệ tử các gia tộc ở Hiên Viên thành cũng đến.

Mà cuộc tuyển chọn ở Lâm gia cũng bắt đầu.

Đài thi đấu đã được dựng, Lâm Huyền Băng khoanh hai tay trước ngực đứng xem đệ tử Lâm gia đang thi đấu trên đó.


“A, phế vật mà cũng tới tham gia tuyển chọn à? Ngươi không sợ làm mất mặt Lâm gia chúng ta sao?” Một kẻ đứng bên cạnh cười nhạo Lâm Huyền Băng.

Lâm Huyền Băng quay đầu nhìn về phía người đang tới, thì ra là Lâm Mộng Âm tỷ tỷ của Lâm Mộng Tuyết, Lâm gia đại tiểu thư.

“Có gì tốt mà ta phải tham gia? Lãng phí thời gian.” Lâm Huyền Băng không để ý sự khiêu khích của Lâm Mộng Âm, dù sao nàng cũng biết, người trẻ tuổi ở Lâm gia này cũng chí đến thế mà thôi.

“Hừ, một phế vật đấu khí cấp 1 như ngươi mà cũng tự cao quá nhỉ.” Lâm Mộng Âm dựng thẳng mày liễu, vươn tay triệu hồi sức mạnh của gió rồi chém về phía Lâm Huyền Băng.

“Dã man thật.” Lâm Huyền Băng lắc mình tránh cú chém của Lâm Mộng Âm, trong miệng khẽ nói một câu.

“Chết đi.” Lâm Huyền Băng vừa nói xong, Lâm Mộng Âm liền thi triển thuật vòi rồng tạo ra một cơn lốc đánh về phía nàng.

Cơn lốc to mang theo bão cát gào thét bay về phía Lâm Huyền Băng.

Lâm Huyền Băng đứng nhìn, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng, xem ra nàng ta ra tay không chút lưu tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui