“Từ từ tóc con sẽ thay đổi, mất dần màu tóc đen như hiện tại. Nó sẽ có màu như tóc của ta bây giờ nhưng sẽ sáng hơn một chút!”
Dao Sơ Ảnh đưa tay rút chiếc trâm cài bằng vàng đính đá quý lấp lánh, mái tóc của bà xõa tung ra bồng bềnh như những con sóng biển màu xanh biếc ánh bạc kì lạ. Tư Thời Vũ há hốc miệng kinh ngạc, cô chưa từng thấy màu tóc nào đẹp đến thế trước đây, tựa như không có thực. Bất giác cô đưa tay lên chạm vào, nó mềm mại và trơn mướt tựa như sóng nước mùa thu.
Dao Sơ Ảnh mỉm cười.
“Con đừng kinh ngạc, sau này tóc con cũng sẽ trở nên như ta, đó là đặc điểm của Dao Ngư tộc nhân chúng ta rồi. Lúc mẹ con bỏ đi mẹ con muốn che giấu nên đã nhuộm tóc để nó có màu đen, tránh cho người xung quanh chú ý!”
“Mẹ con vì Tư Hàn San nên mới bỏ đi ạ?”
Tư Thời Vũ cũng đoán được phần nào sự việc năm đó xảy ra như thế nào.
Dao Sơ Ảnh gật đầu, dù sao Tư Thời Vũ cũng đã trở về rồi, không cần phải giấu diếm nữa, sự khốn nạn tột cùng của Tư Hàn San cũng nên nói ra thôi.
“Năm đó mẹ con được giao cho nhiệm vụ đến Thủy Vân Đàm coi sóc mỏ đá quý đang đưa vào khai thác kia của Dao Ngư tộc, không ngờ lại vô tình gặp được Tư Hàn San. Năm đó ông ta là một chàng trai trẻ tuổi tài giỏi, anh tuấn lại còn là người thừa kế Tư gia sáng giá cũng đang đưa người đi khảo sát khoáng sản, mẹ con nhanh chóng bị ông ta hớp hồn, nghe theo những lời hứa hẹn hão huyền của ông ta. Sau một thời gian dài yêu nhau thì sinh con ra, lúc đó mẹ con không thể nào quay trở về Dao Ngư tộc nữa vì sợ bị trách phạt, nên cùng với vú nuôi ẩn nhẫn ở lại Thủy Vân Đàm, không hề liên lạc với ai, kể cả ta. Còn Tư Hàn San năm đó nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con con để cưới Nhị Tiểu thư Hạ gia – Hạ Hồng Yến vì ham mớ của hồi môn khổng lồ mà bà ta mang theo lúc kết hôn. Nhưng ông ta đâu biết Dao Tộc chúng ta giàu có hơn Hạ gia đó gấp trăm ngàn lần, chúng ta sở hữu hầu như tất cả các mỏ đá quý có trữ lượng cao trong thành phố Trữ Châu này, còn rất nhiều công ty giải trí nữa. Tinh Quang Dao Mộng cũng là một trong số những công ty của chúng ta, những ca sĩ nổi tiếng được đào tạo hầu như đều là người Dao Ngư tộc chúng ta bồi dưỡng nên, họ đều là nhân ngư, vừa xinh đẹp xuất chúng vừa giỏi giang nghệ thuật. Con nghe nói tới giọng hát mê hoặc của nhân ngư rồi chứ, đó chính là thế mạnh của chúng ta đấy. Chính nhờ lực lượng này mà Tinh Quang Dao Mộng mới lớn mạnh như ngày hôm nay!”
Tư Thời Vũ kinh ngạc tròn xoe mắt.
Cô không ngờ gia thế của mình lại hiển hách đến như vậy, như vậy chắc chắc Hạ Hồng Yến sẽ tức điên lên mất. Chỉ nghĩ đến người đã coi thường mẹ con cô bao năm qua được khai thị thì cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
“Thật ạ, con không ngờ gia đình chúng ta lại có thân thế lớn đến như vậy. Nhưng làm thế nào mà mỏ đá Thủy Vân Đàm lại lọt vào tay của Tư Hàn San được mẹ?”
Dao Sơ Ảnh cười buồn.
“Mẹ con tuy khờ dại trong tình yêu nhưng lại rất tỉnh táo trong việc quản lý tài sản, có thể mẹ con đã phát hiện ra Tư Hàn San đã lừa dối mẹ con từ lâu nên Dao Sơ Nguyệt đã âm thầm trao quyền thừa kế mỏ đá Thủy Vân Đàm lại cho con. Ngay khi mẹ con mất Tư Hàn San mới biết điều đó, ông ta liền vội vàng trở về lại Thủy Vân Đàm đón con về Tư gia sau bấy nhiêu năm bỏ rơi mẹ con con. Nếu bây giờ con không trở về đó thì tờ giấy ông ta nắm trong ta cũng mất hết giá trị thôi, dù sao ông ta cũng không có quyền sở hữu mỏ đá Thủy Vân Đàm! Người chủ thật sự của Thủy Vân Đàm chính là con.”
Tư Thời Vũ mỉm cười chua chát.
Cô đã biết vì sao chính Tư Hàn San là cha ruột của cô nhưng cũng năm lần bảy lượt “nhắm mắt làm ngơ” cho mẹ con Hạ Hồng Yến hãm hại cô, còn đẩy cô vào chỗ chết. Hóa ra máu mủ ruột rà cũng không bằng một tờ giấy! Nếu cô thật sự chết đi thì chẳng phải ông ta sẽ trở thành người sở hữu hợp pháp của mỏ đá Thủy Vân Đàm hay sao? Người sở hữu thật sự như cô đây thì bao năm qua phải sống trong nghèo khổ còn ai kia lại sung sướng “ngồi mát ăn bát vàng”.
“Con có sao không Tư Thời Vũ, còn mệt phải không? Ta đã nói quá nhiều rồi!”
Tư Thời Vũ nắm lấy tay của Dao Sơ Ảnh, ánh mắt căm phẫn.
“Không, con không mệt! Mẹ, con thật sự đã trải qua rất nhiều phen sống mái với mẹ con Hạ Hồng Yến. Lần này cũng chính là họ đã gài bẫy hãm hại con nên con mới trở nên thê thảm như thế này. Nhưng từ trước đến giờ Tư Hàn San đều bỏ mặc con cho họ muốn hành hạ thế nào cũng được, bây giờ con có thể đổi sang họ Dao hay không? Con không muốn dính dáng gì đến họ Tư đó nữa!”
Dao Sơ Ảnh thoáng ngạc nhiên.
“Con thật sự muốn từ bỏ họ Tư?”
Tư Thời Vũ gật đầu, cô đã chết tâm với Tư gia rồi. Từ ngày bước chân vào Tư gia cô không có một ngày được sống yên ổn. Bây giờ cô đã có mái nhà thứ hai, đã có một chỗ dựa vững chắc, cô biết mình không cần trở về đó nữa.
“Được, ta sẽ cho người nhanh chóng làm thủ tục đổi tên họ cho con. Dao Ngư tộc chúng ta không dễ dàng để cho con người bắt nạt được. Con thấy cái tên Dao Tinh Vũ thế nào?”
Tư Thời Vũ nhoẻn miệng cười.
“Con thấy cái tên này thật sự rất đẹp. Kể từ ngày hôm nay, Tư Thời Vũ đã chết rồi, chỉ còn Dao Tinh Vũ mà thôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...