Khi đó che vết thương ra khỏi rừng trúc khiến người đang đợi ở ngoài một phen hết hồn.
Nữ binh thấp hơn tính tình ngay thẳng, thấy vạt áo tôi điểm một vết máu và máu đang chảy ra từ kẽ ngón tay của tôi, nàng lập tức kinh hãi kêu lên, mà nữ tử cao hơn mặc dù không đến nỗi thất thố như nàng, nhưng cũng ngây tại chỗ mặt biến sắc.
Ngược lại Đông Duẫn quản sự gặp biến không sợ hãi, mặt không chút biến sắc đi tới, chỉ nhìn tôi một chút, liền quay sang người bên cạnh cung kính nói:
- Xin hỏi trại chủ, là chữa thương trước hay là dùng cơm trước?
Luyện nhi giống như cái gì cũng chưa phát sinh, thản nhiên nói:
- Mang cơm nước đến phòng của ta.
Sau đó liền kéo tôi đi.
Khoảng thời gian sau đó thật bình lặng, phần lớn thời gian đều ngây ngốc ở trong phòng, dù sao vết thương trên cổ có chút bất tiện, vả lại bản thân cũng thích sự thanh tĩnh của biển rừng, Luyện nhi vẫn bận bịu làm Sơn Đại Vương năng nổ của nàng, bình thường sẽ không thấy bóng dáng.
Ngày đó nàng liền gọi thủ hạ mang thêm giường vào phòng, bày trí tương tự như lúc chúng tôi còn sống ở trên núi, buổi tối tắt đèn trò chuyện, có khi sẽ cho người ta cảm giác giống như đang trở về quãng thời gian ở Hoàng Long động.
Lúc nhàn rỗi nàng sẽ bồi tôi đi quanh sơn trại để làm quen, nói là bồi, cuối cùng lại biến thành bản thân nàng lôi kéo người đi theo, kiêu hãnh giới thiệu mọi người cùng của cải trong trại, bộ dạng đắc ý mà tự tại, phảng phất như một màn trong rừng trúc mấy ngày trước chưa từng tồn tại.
Có lẽ, sau khi nghiến răng cắn cho hả giận, thì sự tình đối với nàng mà nói, chân chính hoàn toàn bỏ qua, sau ngày ấy, chúng tôi không còn đề cập tới đề tài này nữa.
Chỉ có vết thương trên cổ, là chân thật.
Kỳ thực sau đó, đối với vết thương khiến người hơi cảm thấy lúng túng này, Luyện nhi không chỉ không cảm thấy khó xử, trái lại có vẻ khá là hài lòng.
Trước khi đi ngủ sẽ nhìn gương đổi thuốc, luôn có thể phát hiện ánh mắt của nàng đầu tiên giống như đang xem trò vui khiến tôi không được tự nhiên tay run lên, tiếp đó mới cong khóe môi tiến lại giúp đỡ, cũng không biết đang tự đắc cái gì, chắc là lấy tôi chật vật làm niềm vui.
Ban đầu bị nàng nhìn vậy cũng không để tâm, chỉ là nhiều lần rồi lại có chút vừa tức giận vừa buồn cười, lại nói trong lòng bàn tay một vết thương, cần cổ một vết thương, đều là do nàng ban tặng, tuy rằng cũng do chính mình gieo gió gặt bão, nhưng không cần phải suốt ngày nhìn trêu ghẹo chứ? Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên cắn, rõ ràng mỗi lần gặp lại là trên người xuất hiện thêm một dấu răng, thật sự là oan nghiệt.
- Nói nhảm cái gì đó?
Có một buổi tối buột miệng oán trách như vậy, nàng đứng bên cạnh nghe được rất là không phục, tay liên tục bôi thuốc, hung hăng trừng mắt nhìn tôi trong gương nói:
- Từ nhỏ đến lớn ta cũng không làm ngươi bị thương bao nhiêu lần, món nợ này ngươi tính kiểu gì vậy?
Vết thương hơi đau nhói, nhờ thuốc mà có chút mát lạnh, tôi cũng không lưu tâm, chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay ra vừa chỉ vừa nói:
- Sao lại không phải? Lần thứ nhất bởi vì gặp bầy sói tìm được ngươi, thương ở cánh tay; lần thứ hai bởi vì Hồng Hoa quỷ mẫu gặp ngươi, bị thương chính là ngón tay; lần này thật vất vả mới gặp lại được, lại đả thương chỗ khác, nhiều lần thấy máu, chẳng phải là mỗi một lần gặp lại trên người liền thêm một đạo vết thương sao?
- Hóa ra là gặp lại như vậy a.
Nàng dường như hiểu rõ, cũng không cãi lại, đầu tiên là gật đầu cong môi, lúm đồng tiền lộ ra, chợt đổi thành vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nếu cho là như vậy, này chính là nên gặp một lần cắn một cái, đến khi thấy máu mới thôi, để xem ngươi lần sau còn dám tùy tiện rời đi không!
Tôi dừng một chút, thu hồi tâm tình trêu đùa, nhìn gương mặt mờ nhạt trong gương, tim bỗng nhiên loạn nhịp một hồi, thở dài nói:
- Không dám....!
Không dám, thật sự không dám.
Trừ phi có một ngày số kiếp ngươi đã tận, không cần ta làm bạn nữa, chính miệng đuổi ta rời đi.
Ngày tháng tốt đẹp trôi qua, nhưng trong lòng không thể yên ổn, làm sao có khả năng yên lòng? Luyện nhi có lẽ thật sự đã buông xuống, cứ thản nhiên cùng tôi trò chuyện vui vẻ, bởi vì nàng không thẹn với lương tâm, còn tôi tuy rằng mỗi ngày vẫn nói chuyện với nàng bình thường, nhưng một khi bản thân ở một mình sẽ khó có thể thoát khỏi cảm xúc ngày hôm đó, trong lòng từ đầu đến cuối vẫn sầu não.
Mấy hôm nay đợi vết thương này miễn cưỡng đóng vảy, ý nghĩ rời đi càng ngày càng mãnh liệt.
Muốn đi Tây Nhạc, vẫn là muốn đi Tây Nhạc, vốn dĩ ở nơi đó có hai người đang chờ đợi được đoàn tụ, một người đã bên cạnh, mà người còn lại đã không có khả năng gặp lại lần nữa...!Ngay cả như vậy vẫn là muốn đi, dường như chưa hoàn thành tâm nguyện, chưa đi hết con đường khiến cho trong lòng khó chịu, huống chi, sư phụ qua đời ở nơi đó, tôi sao có thể không đến bái tế, cho dù đã trễ hai năm thì cũng nên đến thắp một nén hương, để dập đầu tạ tội mới phải.
Nhưng Luyện nhi hình như không nghĩ tới, đoán chừng nàng cũng không để mắt đến những quy củ này đi, đã chết chính là đã chết, quỷ hồn cái gì, hoàn toàn không tin, cho nên buổi tối sau khi tôi nói việc này với nàng, nàng lúc đó chỉ "ừ" một tiếng, thuận miệng trả lời chờ khi nào rảnh rỗi liền cùng tôi đi một chuyến, sau đó lại không có kết quả, cũng chậm chạp không có động tĩnh.
Đợi đến sốt ruột, lại thấy nàng bận bịu nên không tiện thúc giục.
Luyện nhi thật sự bận rộn, lúc đầu vẫn lo lắng nàng tùy tiện qua loa gây tai họa, hiện tại cảm thấy bản thân là lo xa, đối với những việc nhỏ trong sơn trại tự có người phụ trách quản lý, nàng không cần bận tâm nhiều; đối với các cường đạo thuộc địa phương khác thì vẫn cần nàng ra mặt tiếp đón, bất quá trên phương châm là bày mưu tính kế, trong lòng nàng có kế hoạch nên cũng không làm gì quá mức, lục lâm gây thù chuốc oán cũng không nhiều, trái lại kết giao không ít, đồng tâm hiệp lực, phát triển vững mạnh.
Những chuyện này, nàng chưa bao giờ kiêng kỵ kể cho tôi nghe, hôm nay lại giáo huấn ai kết giao ai, những cái tên rất xa lạ, cũng không đặt tâm truy hỏi, nhưng càng không thể hối thúc nàng cùng lên Hoa Sơn.
Nếu là trước đây, chỉ sợ sẽ thu xếp một mình một người đi rồi, vừa gỡ bỏ lo lắng trong lòng, vừa không trì hoãn Luyện nhi làm chính sự, nhưng mà...!tùy tiện rời đi, đã không dám.
Cứ như vậy tháng chín trong chớp mắt chuẩn bị trôi qua, ngày mùng một tháng mười chính là lễ Hàn Y, thật ra những ngày lễ ở thời xưa đối với tôi rất là xa lạ, cũng chưa bao giờ đặt ở trong lòng.
Ngày đó ngẫu nhiên nhìn thấy nữ tử trong trại được rảnh rỗi, tụm năm tụm ba đang cắt giấy ngũ sắc làm y phục nam nữ, mới bỗng dưng nhớ tới còn có ngày lễ truy điện người chết này, tâm tư không khỏi xúc động, nhất thời không thể kiềm chế được, xoay người liền hướng mặt trước trại mà đi.
Mặt trước trại là nơi tập huấn nghị sự, những ngày qua dĩ nhiên đã quen thuộc không ít, tôi biết hôm nay Luyện nhi sẽ ở đây tiếp khách, trực tiếp hướng chỗ phòng khách đi tới, dọc đường đi các nữ lính gác đều nhận ra tôi, vẫn không truy hỏi thêm gì, một đường đi không trở ngại.
Đi tới trước bậc thềm phòng nghị sự, loáng thoáng nghe được tiếng cười nói bên trong, lấy lại bình tĩnh, nghĩ kỹ lời giải thích, mới bước lên một bậc, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến âm thanh:
- Tỷ tỷ mạnh khỏe.
Không biết vội vội vàng vàng là vì chuyện gì?
Chớp mắt quay đầu lại, đã thấy một người dưới bậc thang đang ôm giấy tờ, không nhanh không chậm mà đến, không phải Đông Duẫn đại quản sự thì là ai.
Mấy ngày nay cũng đã ít nhiều nắm rõ tình huống trong trại, phần lớn người ở đây là do Luyện nhi cứu, huống hồ Luyện nhi một thân võ nghệ cao siêu như thần, tự nhiên là trại chủ thu được hết kính trọng, địa vị không người nào có thể kiến nghị.
Nhưng nếu nói riêng về chủ sự quyết định mọi việc ở phía sau, kỳ thực người này mới coi như là người đứng đầu chân chính, chí ít cũng là gia chủ.
Vui mừng chính là, nàng đối với Luyện nhi lại thật tâm phụ tá, dường như hoàn toàn không có bụng dạ gì, vì lẽ đó tôi đối với nàng vẫn lễ độ rất nhiều, lúc này thấy nàng hỏi liền trực tiếp nói thẳng:
- Ta tìm Luyện...!trại chủ các ngươi có việc, có chút không thể chờ đợi được nữa, chỉ nói mấy câu, nói xong liền đi, sẽ không trì hoãn quá lâu.
- À, thì ra là như vậy, ta nói vì sao tỷ tỷ đi vội vã như vậy, sắc mặt cũng sốt ruột đây.
Tôi hướng nàng trả lời, nàng đã đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng dừng chỗ cách ba bước chân, ngữ điệu chậm rãi xem nhẹ:
- Chỉ là lúc này trong phòng nghị sự, trại chủ lão nhân gia nàng đang gặp mặt các anh hùng hào kiệt đến từ Thiểm Xuyên xa xôi, sợ là có chút bất tiện.
Mấy câu nói của nàng vô cùng chân thành, tôi vừa rồi đầu óc có chút nóng nảy, nhất thời cấp bách chạy tới, nghe được tiếng náo nhiệt bên trong đã hơi do dự, lúc này nghe nàng nói chuyện, suy nghĩ một chút, thuận theo nói:
- Đã như vậy, lúc khác ta tìm nàng, quấy rầy.
Nói xong liền xoay người định đi, rồi lại nghe một tiếng nói theo sau:
- Khoan đã.
Quay đầu lần thứ hai, thấy người kia vẫn đứng thẳng tại chỗ, tay bưng giấy tờ, nghiêm mặt nói:
- Kỳ thực có một số việc, đã muốn nói với tỷ tỷ từ rất lâu rồi, không biết giờ khắc này tỷ tỷ có muốn nghe hay không?
Tôi thấy vẻ mặt nàng trịnh trọng, lập tức cũng nghiêm nghị ôm quyền:
- Thỉnh giáo.
- Không dám, sao lại thỉnh giáo, kỳ thực tỷ muội chúng ta có thể có ngày hôm nay, toàn bộ đều dựa vào lão nhân gia trại chủ ngài, trại chủ thực sự có thể đảm nhiệm được nữ trung hào kiệt, là nhân trung long phượng, tương lai sẽ làm nên kì tích, tỷ muội chúng ta thề chết sẽ theo ngài hầu hạ, không màng sống chết cũng sẽ không hối hận.
Nàng rũ mắt xuống, chậm rãi êm tai nói cực kỳ bình thản:
- Nếu tỷ tỷ được trại chủ xem là người chí thân, cũng nên tận chí tâm lực, không nên trì hoãn ngài Phượng minh kỳ sơn, nhất phi trùng thiên (hóa thành phượng hoàng một phát bay thẳng lên trời)...!
Lời nói này không coi là nhiều, nhưng ý tứ bên trong rõ ràng đến làm cho người ta kinh sợ, tôi nghe xong cúi đầu, im lặng một lát, đủ loại tâm tình thiên hồi bách chuyển, mãi đến khi nghe được tiếng bước chân gần hơn mới ngẩng đầu đưa tay ngăn cản người đang chuẩn bị đi ngang qua tôi, nhíu mày nhìn nàng nói:
- Đây là ý của nàng? Hay là ý của ngươi?
Nàng tựa hồ không ngờ tôi phản ứng nhanh như vậy, còn hỏi câu này, nhưng không cam lòng yếu thế:
- Đây là ý của người trong thiên hạ.
Không nói câu này còn tốt, lời vừa nói ra ngược lại có vẻ buồn cười, tôi không nhịn được cười khẽ, không cùng nàng tranh luận, chỉ lặp lại câu hỏi:
- Đây là ý của nàng? Là phải hay không phải?
- Ngươi không tin lòng dân ý trời?
Lần này nàng có chút xúc động, giống như không nghĩ tới tôi lại hồ đồ như vậy.
.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
- Lòng dân là tâm của người trong thiên hạ, không phải chỉ có mấy trăm người trong trại này, còn ý trời, không lường trước được, nói chi đến chuyện tin hay không?
Tôi cười lắc đầu, trả lời:
- Huống hồ, ta tin ý trời hay lòng dân gì đều không quan trọng, quan trọng là ta tin tưởng có một người không tin, chỉ cần nàng không muốn, cho dù vạn dân có quỳ lạy cầu xin ông trời có chỉ định đi nữa, nàng cũng là không muốn.
- Ngươi!
Nàng hiểu được tôi chỉ ai, rốt cục biến sắc, vội la lên:
- Chờ chút, ngươi muốn làm gì!
Trong trại võ công đều là Luyện nhi chỉ dạy, cũng coi như trải qua dày công khổ luyện, có điều chỉ là hai năm, nàng làm sao có khả năng ngăn cản tôi, tôi nhẹ nhàng lách người một cái dễ dàng tránh thoát, cười nói:
- Không có gì, chỉ là cái nào đúng cái nào sai, tranh luận làm gì, thử một lần liền biết.
Hai người bọn tôi nói chuyện nhỏ nhẹ cho nên vẫn chưa làm kinh động bên trong, nhưng cửa sảnh trước mắt, chợt bước chân qua, đẩy một cái liền mở ra, quang cảnh bên trong lập tức thu hết vào đáy mắt.
Này phòng nghị sự cũng không lớn lắm, bố trí xem như trang nhã, trái phải hai hàng ghế ngồi hoa cúc quả lê tròn trĩnh, trên đó hơn mười tên trang phục khác nhau ngồi ngay ngắn, mặc dù kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn chưa hết ý cười, mà ngồi trên ghế bành khắc chim trạm thú ở chính giữa, chính là nhân vật mà chúng ta vừa đàm luận.
Lúc này thấy cửa đột nhiên mở rộng, mấy chục đạo ánh mắt cùng nhau phòng tới đây, có kinh ngạc có tức giận, không rõ tình hình ra sao, chỉ có chính giữa một người, liếc mắt nhìn lại đây một chút, liền hiện ra ý cười.
- Mấy ngày nữa chính là lễ Hàn Y tháng mười, ta muốn xuất phát, tới chốn cũ bái tế sư phụ.
Dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn, tôi lúc này cũng không quan tâm những ánh mắt kia, chỉ tập trung nhìn một người trên đại sảnh, thẳng tắp hỏi:
- Nghê Thường, ngươi đi hay là không đi?
Nghe được tôi gọi nàng như vậy, dường như hơi ngạc nhiên, nhíu mày, cao giọng hỏi ngược lại:
- Hiện tại liền muốn xuất phát sao?
Thực ra cũng không cần gấp như vậy, sáng sớm mai lên đường cũng được, mà không biết vì sao, quỷ thần xui khiến, tôi gật đầu:
- Hiện tại liền muốn đi, được không?
Đã thấy bên kia bóng người loáng một cái, cái chớp mắt tiếp theo nàng đã đứng ở trước mặt tôi, lông mày cong cong, khóe môi mang ý cười, một tay dắt tay tôi:
- Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta liền đi thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...