Thực ra bản thân không phải người tuyệt đỉnh sáng suốt gì, nếu nói về tư tưởng, chẳng qua cũng rất giản đơn, bày mưu tính kế càng không cần phải nói tới.
Chưa bao giờ tự cho rằng mình thông minh định giữa đường bỏ trốn, một đường kính cẩn nghe lời chỉ để đổi lấy cơ hội đêm nay, chỉ vì muốn đi trước hồng hoa mỹ phụ một bước, một mình lên núi mà thôi.
Làm như vậy, thứ nhất là có thể tránh tiết lộ vị trí của Hoàng Long động, miễn phải lo lắng về sau, thứ hai cũng là vì không yên tâm, sợ rằng sự tình chẳng hề đơn giản như lời kể của mỹ phụ kia.
Mặc dù bà luôn miệng nói thương thảo võ thuật, quá trình xảy ra sự việc cũng nhịp nhàng ăn khớp, nhưng chưa cùng sư phụ xác minh trước, tận đáy lòng tôi thật không dám hoàn toàn tin tưởng, dù sao giang hồ thị phi, nhân tâm khó dò.
Cho nên muốn đi trước cùng sư phụ chứng thực.
Giả như sự tình là thật, sư phụ không ngại, tôi liền lập tức quay lại tìm bà, kiếm địa điểm giao đấu khác, vậy thì tốt quá rồi, cũng như trong lòng mình mong muốn vẹn toàn đôi bên, tất cả đều vui vẻ.
Nhưng nếu như sự việc có khác, hoặc giả sư phụ cảm thấy quá nguy hiểm, vậy...!vậy nói không chừng, tôi chỉ đành làm kẻ tiểu nhân ích kỉ một lần.
Mặt khác, kỳ thực cũng còn may mắn.
Đi cùng một đoạn đường này, luôn cảm thấy hồng hoa mỹ phụ tuy tính tình cổ quái khó đoán, nhưng nghiêm túc mà nói bà làm việc vẫn xem như chính trực, dùng thôn dân kia uy hiếp tôi chẳng qua là ngoài miệng hù dọa, không hẳn sẽ hành động thật sự.
Đó chỉ là suy nghĩ của bản thân dùng để an ủi chính mình, hoặc có thể phán đoán này là sự thật, chung quy vẫn không che đậy được tâm tư ích kỉ.
Nếu như nhất định phải lựa chọn giữa thôn dân và người thân, tôi thừa nhận, e rằng phải làm người ác, vắt óc suy nghĩ vẫn không tìm ra biện pháp vẹn toàn cả đôi bên.
Hiện tại đáy lòng thật sự không yên ổn.
Tuy trước đó tiểu nhị thề thốt nói rằng thuốc mê này có thể khiến người ta ngủ một giấc tới trời sáng, nhưng dù sao hồng hoa mỹ phụ cũng là giang hồ lão làng, cảm giác bà thâm sâu khó lường.
Tiềm thức tôi cho rằng sự tình không thể đơn giản được như vậy, chỉ sợ bà đã sớm tỉnh lại, chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới, cho nên mới một đường mò mẫm, có đuốc cũng không dám thắp lên.
Ngay cả như thế, suốt dọc đường tâm thần vẫn không yên.
Đêm nay bóng tối dày đặc hắc ám nặng nề bao phủ gần như không nhìn thấy được cái gì, bầu không khí càng u ám quỷ dị.
Sau lưng thỉnh thoảng có gió thổi cỏ lay, tiếng côn trùng chim chóc kêu vang, cũng có thể khiến người căng thẳng nửa ngày giống như nghi ngờ có gì đó đang bám theo mình.
Bởi vì ý nghĩ này mà trong lòng lo lắng đến suýt ngất rồi, vừa muốn nhanh chóng đến được Hoàng Long động, lại vừa e sợ trong bóng tối có ai đang tiếp cận, phát hiện kịp thời thì còn được, chỉ sợ bị bám đuôi truy kích, dẫn sói vào nhà mà không biết, được một mất mười.
Lo nghĩ quá nhiều, cuối cùng thần kinh buộc quá chặt, quả thực chịu không nổi, dứt khoát dừng bước.
Giữa rừng hoang núi dã có một người đứng đó, bốn phía tối đen như mực, nghiêng tai lắng nghe chỉ có tiếng gió thổi qua lại như tiếng ai nức nở nghẹn ngào.
Sau khi đứng lại, hô hấp dần trở lại bình thường, tâm cũng dần dần lắng đọng.
Tôi yên tĩnh chốc lát, bỗng lắc đầu cười khẽ, giễu cợt chính mình sao lại sợ bóng sợ gió, trông gà hóa cuốc.
Nhưng mà, chỉ là trông gà hóa cuốc thôi sao? Nỗi lo này chưa được trừ bỏ thì không có cách nào tiếp tục tiến lên, hay là...!
Suy nghĩ trong chốc lát, lúc bắt đầu tiến bước, tôi đổi hướng.
Lần này một đường chạy thật nhanh, dù cho tầm nhìn nhỏ hẹp nhưng vẫn dùng kinh nghiệm phán đoán đại khái vị trí, nhận thấy gần được rồi, tôi thả chậm tốc độ, đẩy đám cỏ xung quanh mà tìm kiếm, miệng phát ra tiếng hú nhẹ nhàng vang dội.
Đó là một tiếng huýt sáo, cũng không phải dùng để gọi người, khi nhỏ Luyện nhi cứng rắn muốn dạy cho tôi, nói rằng nếu không học thì không thể làm bạn với nàng, tôi bất đắc dĩ phải học, không nghĩ tới hôm nay lại có tác dụng.
Quả nhiên, huýt được vài cái, trong mảnh hắc ám kia truyền đến âm thanh đáp lại, chỉ chốc lát sau, từ bụi cỏ chạy ra hai con sói lớn.
Ngay lúc đối diện với hai cặp mắt sâu thẳm hung dữ mà đề phòng, trong lòng vẫn có chút khẩn trương, dù sao mình cũng không phải Luyện nhi, bản lĩnh giao tiếp cùng bọn chúng không nhiều, huống hồ từ biệt hai năm liền, nếu bị đối xử như người lạ cũng không có gì kỳ quái.
May mà tôi đối với động vật coi như không hề sợ hãi nên có thể kềm lòng mặc bọn chúng quan sát đánh giá.
Sau mấy vòng lượn quanh ngửi ngửi, rốt cục, một con tiến lại, đưa mũi ngửi tay của tôi, rồi chạm một cái.
Tôi từ từ ngồi xổm xuống, dùng tay còn lại chậm rãi sờ nó, bị đầu lưỡi liếm mấy cái liền biết mình được chấp nhận rồi.
Trong lòng thầm ngạc nhiên, hai năm qua đi chúng nó vẫn nhớ mùi của tôi, tuy cảm thấy vui mừng thậm chí là cảm động, nhưng vẫn không lý giải được vì sao.
Bất luận như thế nào, điều này đúng như tôi mong đợi.
Chờ đến khi làm yên lòng hai con sói này, để chúng nó ngoan ngoãn yên lặng nằm sấp, tôi lùi ra xa ba bước, từ trong ngực lấy ra hộp diêm châm lửa, mượn ánh sáng yếu ớt xé vạt áo trải ra, sau đó đưa ngón trỏ đến bên miệng dùng sức cắn xuống.
Nhìn động tác như tiêu sái tự nhiên thực chất đau như kim châm, tôi hít một ngụm khí, âm thầm tổng kết nói thà rằng dùng vật nhọn cắt còn thoải mái hơn, tay cũng không dám dừng lại, vội dùng máu tươi viết thật nhanh, đem chuyện hồng hoa mỹ phụ cố gắng ghi giản lược lại, cũng không dám nói mình bị uy hiếp, cuối dòng viết người này hiện đang ở khách điếm trong thôn trấn, sư phụ không cần lo lắng, đến hay không đều do người quyết định.
Viết xong, thở phào nhẹ nhõm, tôi tắt đuốc, qua loa xử lý vết thương trên tay, lần nữa cầm lấy mảnh vải nhẹ thổi làm cho vết máu nhanh chóng khô lại.
Nếu sớm có thể nghĩ ra chủ ý này* thì đã không cần phải chịu nỗi đau da thịt rồi.
Đáng tiếc, tôi đã lên núi cùng với đủ loại lo lắng áp lực nặng nề, mới phải gặp thời ứng biến nghĩ đến phương án như vậy, cũng đáng bị giày vò.
*Chủ ý sẽ nhờ bầy sói gửi lời nhắn tới Luyện nhi.
Mười năm làm việc và nghỉ ngơi, biết rõ thói quen của Luyện nhi, cách một hai ngày sẽ đến thăm bầy sói một chuyến, nếu thấy mảnh vải này nhất định sẽ chuyển cho sư phụ.
Đã như thế, tôi cũng không cần đến đó, trước mắt có thể vòng quanh khách điếm, nếu vận tốt hồng hoa mỹ phụ vẫn không biết gì, nếu không may ít nhất cũng bớt nỗi lo bị bám đuôi, so với kế hoạch trước thì tốt hơn mấy lần.
Buồn cười con người đúng là bị bức ép mới nghĩ ra.
Cả một đoạn đường trước đó, có lẽ do tư tưởng quấy nhiễu đi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết làm cách nào để gặp được hai người, thế mà giờ khắc này lại nhanh trí a...!Tôi từ tận đáy lòng chế giễu chính mình.
Mắt thấy miếng vải gần như khô rồi, liền dùng lá cây bao kỹ, bước tới một con sói lớn để buộc lên nó.
Mới đi được hai bước đã thấy hai con sói gần như cùng lúc đứng lên, lông mao dựng thẳng, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp! Tôi kinh ngạc, tưởng nhằm vào chính mình, vừa mới hòa hợp đây mà, thật không có đạo lý, nghĩ có phải do tay mình dùng lực vô tình gọi dậy thú tính của chúng.
Nhưng trong khoảnh khắc phát hiện, chúng nó không phải gầm tôi, mà là phía sau tôi! Trong đầu mãnh liệt báo động, vội vã xoay người, quan sát bốn phía xung quanh làm tư thế đề phòng.
Thế nhưng, vùng hoang núi dã vẫn tĩnh lặng không hề có một tiếng động, có lẽ bởi vì có thú hoang ở đây nên ngay cả tiếng côn trùng chim chóc cũng biến mất từ khi nào không biết, chỉ còn một màu đen tối bao phủ, như vật hữu hình, càng dày đặc hơn.
Giống như cái gì đều không có, chỉ có tiếng sói gầm không ngừng, lại liên tục đổi hướng, bới đất, càng thêm lo lắng.
Thấy bọn chúng như vậy, tôi cân nhắc một lúc, đứng thẳng người, hướng vị trí sói đang nhìn cất cao giọng nói:
- Tiền bối, nếu bị phát hiện rồi, hay là cứ đi ra đi.
Ngài giấu được ta, nhưng người lạ không giấu được hai con vật này, tiếp tục ẩn nấp cũng không còn thú vị bao nhiêu, không phải sao?
Vừa dứt lời, trong bóng tối liền truyền đến một tiếng "hừ" lạnh, cách đó xa xa chỉ thấy lờ mờ một thân ảnh từ trên cây nhảy xuống, tiếp đó chính là giọng nói thâm trầm quen thuộc đáp lại:
- Hừ, gì mà người lạ chớ nên lại gần, nếu không phải hướng gió đột ngột thay đổi, hai con súc sinh này làm sao có khả năng phát giác được sự tồn tại của ta?
Nói rồi bà chậm rãi đến gần hai bước, lúc này tôi mới mơ hồ nhìn thấy đóa hoa hồng nổi lên giữa mảnh hắc ám, tim đập "thình thịch" cảm giác không tốt lắm.
Dù là dáng vẻ hay lời nói đều quá mức ung dung, cái này thật sự quá điềm nhiên rồi, không phải là...!Đè xuống linh cảm này, tôi thành thật ôm quyền, nói thẳng vào điểm chính:
- Thỉnh giáo tiền bối...!Không biết là lúc nào phát hiện vãn bối rời khỏi? Khi nào đuổi theo?
Sau đó, tôi nhận được câu trả lời mà chính mình lại không muốn nghe nhất.
Bà cười nghiêm nghị, nói:
- Đuổi theo? Trò lừa bịp trẻ nhỏ, ngươi thật sự cho rằng có thể dùng với lão nhân gia ta à? Giở trò hèn hạ lúc ta đang ngủ ý đồ không muốn ta tỉnh dậy, ngươi nói, lão nhân gia ta phát hiện lúc nào? Còn phải dùng từ đuổi theo sao?
Câu này khiến tâm càng thêm nặng nề.
Tôi có nghĩ qua bà sớm sẽ tỉnh lại, sẽ lần theo dấu vết mà đến, có thể là vì tự mình nghiệm chứng mê hương nên chưa bao giờ nghĩ tới lúc ấy bà ta có ngủ mê hay không...!Một ý nghĩ dần dần hiện lên mang theo cảm xúc khó tả, tôi cắn chặt răng, tiếp tục hỏi:
- Đã như vậy, hai người của khách điếm kia, không biết tiền bối có làm khó họ không? Tiền bối xử trí như thế nào?
Tôi tạm thời thay đổi suy nghĩ, xem như bà ta đã theo dõi thành công, những cái khác cũng không quan trọng nữa, chỉ là hai người đã giúp đỡ tôi kia, chỉ mong...!Đang khó khăn chờ đợi, bên kia truyền đến một trận cười quái gở, cười xong, hồng hoa mỹ phụ châm chọc lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ bọn họ sẽ có kết cục gì? Dám cùng ta đối nghịch thì phải trả giá, chẳng qua chỉ là hai cái mạng người thôi.
Không khí xung quanh, đột nhiên rét lạnh.
Tôi không biết vào thời khắc này, mình đang cảm thấy thế nào, lại nên cảm thụ thế nào mới phải, chỉ biết sau một khoảng trầm lắng, phụ nhân kia bỗng nhiên ẩn mình trong bóng tối bắt đầu cười "hắc hắc".
Bà ta cười đến vui vẻ, dường như cảm thấy thích thú mười phần, nói:
- Hắc, không nghĩ tới a không nghĩ tới, vốn tưởng nha đầu ngươi tính tình ôn văn nhã nhặn không lạnh không nóng, không nghĩ tới cũng có lúc tỏa ra sát khí lạnh lẽo như thế.
Ha ha, thú vị, thực sự thú vị.
Sát khí sao? Có lẽ vậy.
Tôi không biết sát khí là cái gì, chỉ biết trong cơ thể có quá nhiều hàn ý chạy dọc theo tứ chi bách hài ngưng kết, ngay cả hô hấp đều giống như mang theo hơi lạnh, nhưng trong nội tâm lại có một loại cảm giác khô nóng bị cái lạnh bao phủ bên trên, nóng lòng muốn động, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra.
Vẫn luôn nghĩ chính mình lãnh đạm, không ác cũng không thiện, không chạm đến quyền lợi của bản thân đều có thể làm người tốt.
Tuy nhiên, cũng không phải là người tốt sống tình cảm, biết bản thân sinh thời loạn lạc, sinh tử bình thường, cũng sớm học được "minh triết bảo thân" (người khôn giữ mình) không chấp nhất nhiều lắm, lúc cần thiết, thậm chí chấp nhận hi sinh chút ngược lại không trọng yếu, chủ yếu bảo toàn bản thân tồn tại là được.
Nếu như là vậy, đáng lí sẽ không nên động sát khí mới phải, bởi vì đó là điều vô ích, trái lại sẽ rước họa vào thân.
Tôi hiểu, đều hiểu, ước chừng luồng khí nóng lạnh vẫn tiếp tục, lại kiềm nén cũng không giúp ích được gì.
Hai con sói tựa như cảm giác được gì đó, từ nôn nóng đề phòng biến thành hưng phấn dị thường, móng vuốt liên tục cào mặt đất, không ngừng phát ra tiếng "gầm gừ" trầm thấp, rốt cục nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, hung hăng nhảy lên tập kích!
- Dừng lại!
Bật thốt lên, đã không cách nào ngăn cản.
- Này, chủ tử của các ngươi còn không động, khi nào đến lượt các ngươi hả đám súc sinh này!
Trong bóng tối truyền đến tiếng mắng chửi, tôi thần kinh căng thẳng chạy nhanh tiến lên, vẫn là chậm một bước, chỉ nghe tiếng thú kêu gào, nhất thời mùi máu xông thẳng lên đầu! Xông lên, trong mắt chỉ còn bóng người kia mờ nhạt, bên eo một trận gió mạnh mẽ vụt qua, lý trí còn sót lại không nhiều khiến người cúi khom lưng tránh thoát, nhưng vẫn không thay đổi động tác, dựa theo quán tính cúi người mà tới, dốc toàn lực dù cho phải va chạm.
Không đầu không đuôi tấn công loạn xạ, bà ta dường như không ngờ tới, bị đâm một cái lùi vào khoảng không, hơi lảo đảo một chút, liền trách mắng:
- Tiểu nha đầu ngươi điên rồi phải không?
Tôi sợ là mình điên rồi, ngay cả mình đều bất ngờ.
Bên trong mảnh hắc ám kia, dáng dấp tiểu nhị như đang phảng phất trước mắt, thì ra trong lòng lại lưu tâm đến vậy, còn có hai con sói, nếu có chuyện không hay xảy ra với bọn chúng, tôi dùng mặt mũi nào đi gặp Luyện nhi đây? Bọn chúng giống như là người thân của Luyện nhi đấy!
Bóng đen trước mắt lay động, bên trong đồng tử chỉ cảm thấy hừng hực lửa, không bận tâm đã đâm vào người ta, bất chấp đưa hai tay ôm lấy thắt lưng bà ta, dốc hết sức đẩy bà ta.
Trong đầu như có một giọng nói thì thầm, phụ nhân này, bà lạm sát kẻ vô tội, giết người vô tội, giết sói vô tội, tương lai những người dân kia có thể sẽ tránh không được bị bà ta sát hại, là ta nhìn nhầm rồi, thì ra bà ta độc ác như vậy, ngoài miệng như thiết tha, biết đâu chừng là muốn giết sư phụ, thậm chí giết cả Luyện nhi, ta không cho phép bà làm như thế! Tuyệt không cho phép! Ta muốn giết bà!
Thời khắc này, lý trí chỉ có thể thờ ơ đứng ở phía xa, kiểm soát cơ thể dường như không phải của mình, tôi dùng toàn bộ khí lực đẩy bà ta lùi về sau, bởi vì trong đầu còn nhớ rõ địa hình nơi này.
Bà bất cẩn lảo đảo lùi lại mấy bước, quay đầu nhìn phía sau, lập tức phát hiện ý đồ của tôi, tức giận quát:
- Nha đầu! Ngươi định làm gì? Coi chừng ta không khách khí với ngươi!
Thấy tôi không phản ứng liền giơ cây trượng lên, la lớn hướng lưng tôi đánh xuống.
Một trượng này mang theo tiếng xé gió, tôi làm sao không nhận ra, nếu là ngày thường, tôi đã sớm thu tay lại lắc mình tránh né.
Nhưng lúc này giống như bị ma nhập, liều mạng gắng gượng nhận một gậy, rên lên một tiếng rồi lại tiếp tục đẩy tới.
Cách vách núi chỉ còn vài bước, bà nghĩ tới cũng cuống lên, không nói chuyện cùng tôi nữa, thay vào đó bà chống cây trượng xuống đất, hai chân mở ra lưng khom thấp xuống, cho nên bả vai đẩy không chỉ là một người, mà là nặng tựa ngàn cân, dùng toàn bộ lực chống đẩy cũng không cách nào xê dịch được nửa bước.
Giằng co trong khoảnh khắc, hai tay đột nhiên bị nắm chặt, vốn đang ôm hông bà ta lại bị một luồng sức mạnh mở ra, chỉ nghe bên tai một tiếng quát:
- Đi!
Thoáng chốc cơ thể không nghe theo chính mình nữa, nhất khinh nhất phiêu (nhẹ nhàng tung bay), té lăn thật xa.
Lăn vài vòng, cuối cùng ngừng lại ngẩng mặt lên trên, ngước nhìn bầu trời đen kịt một mảnh, tôi thở hổn hển, ho khan hai tiếng, đưa tay quẹt miệng một cái, thấy vài đường đỏ sẫm.
Thân thể hư hao đau đớn, lại không thể cử động, mùi tanh của máu dần rút đi, ngũ giác khôi phục liền nghe được âm thanh cao vút xa xa của con sói, quay đầu, ở chỗ cao cách đó không xa, hai con sói đang nằm rạp kề nhau dưới màn đêm, vươn cổ mà kêu gào.
Thì ra...!còn sống...!Nghĩ như vậy, tảng đá trong lòng liền ầm ầm rơi xuống.
Một bên mặt là cỏ, ẩn ẩn có tiếng côn trùng kêu vang.
Vô luận xảy ra trận đấu sinh tử kịch liệt như thế nào đi nữa, đối với thiên nhiên, tất cả đều là bình thường mà thôi.
Bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ này, liền cảm thấy buồn cười.
Đột nhiên, có một bóng ngưởi nhảy tới trước mặt, đóa hoa hồng nổi giữa đêm đen rất là bắt mắt.
- Ngươi nha đầu này, không nghĩ tới điên lên là bộ dạng như vậy, suýt chút nữa hại ta lật thuyền trong cống ngầm.
(té xuống vực sâu)
Giọng bà uy nghiêm đáng sợ, đầu trượng nhắm thẳng vào cổ tôi, chỉ cần hơi dùng sức liền có thể lấy mạng tôi.
Nên là không muốn chết, nhưng giờ khắc này trong lòng lại bình tĩnh, còn có mấy phần ung dung không bận tâm.
Mãi một lúc sau, một âm thanh băng lãnh, từng chữ từng chữ, truyền vào tai.
- Ngươi cho ta, cách xa nàng một chút!
Đầu vẫn nghiêng bên này, vì vậy chỉ cần chuyển động ánh mắt, là có thể dễ dàng nhìn thấy, nhìn thấy chỗ cao cách không xa, bên cạnh hai con sói đang nằm đó, xuất hiện thêm một bóng người.
Mặc dù chỉ là lờ mờ, vẫn khiến hai mắt không khỏi ẩm ướt, bởi vì mỗi một đêm, đều sẽ tưởng niệm,
Tôi tưởng nàng, nghĩ nàng, nhớ nàng, nhưng tuyệt nhiên không muốn vào lúc này, lại nhìn thấy nàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...