Lúc đến nơi, xung quanh đã là một mảnh bề bộn, vài tên nam nhân cao lớn nằm ngổn ngang không ngốc dậy nổi, thôn dân vây thành một vòng tròn lớn, miệng không ngừng mắng chửi nhưng không một ai dám tiếp cận.
Giữa vòng vây là một nam tử, xem mặt mũi khoảng chừng hai mươi, ăn vận coi như nho nhã lịch sự, tướng mạo coi như nghiêm chỉnh, tiếc là trên mặt một bộ tự cao tự đại đã phá hủy tất cả, tay hắn nắm giữ một cô gái, kiêu ngạo nhìn người xung quanh khinh thường nói:
- Công Tôn Lôi ta muốn lấy nàng làm vợ là phúc của nàng, không phải muốn cợt nhả nàng, đám người các ngươi chẳng biết phân biệt gì cả.
Vừa rồi là ta thủ hạ lưu tình, nếu các ngươi còn dám ngăn cản, đừng trách ta không nể nang!
Tôi vừa chạy tới nơi cách đó không xa thì nghe được lời này, trong lòng khẽ động, chẳng lẽ còn có ẩn tình khác? Nhưng nhìn đến vẻ mặt cô gái bên cạnh hắn hổ thẹn đầy nước mắt, ánh mắt lúc nào cũng nhìn tên kia nằm trên mặt đất, liếc mắt một cái là nhìn ra vẻ lo lắng rõ mồn một, liền biết bản thân lại nghĩ nhiều nữa rồi.
Tâm tư xoay chuyển, đã chạy tới bên ngoài vòng người, chính mình còn chưa nói gì, tên Ngô Lục bên cạnh không đợi được nữa, kêu mọi người mở đường:
- Tránh ra tránh ra, nhường một chút a, ta mời Tam nhi cô nương tới rồi! Nhường một chút!
Nam nữ già trẻ các loại ánh mắt đều tập trung tại đây, tôi nhất thời cảm thấy lưng giống như mọc đầy gai vô cùng khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì một bộ trấn định tự nhiên, đẩy mọi người ra, từng bước đi vào vòng tròn, cùng nam tử kia đối diện thì đứng lại.
Tên nam tử tất nhiên không hiểu, thấy phản ứng của mọi người cũng đi đánh giá tôi một hồi, mở miệng hỏi:
- Thế nào? Cô nương có tiếng nói ở đây?
Tôi lắc đầu phủ nhận:
- Ở đây ta nói cũng không tính, chỉ có một người thôi.
- Ha? Là ai?
Hắn cười hỏi có chút xem thường:
- Chính là người bên cạnh ngươi.
Tôi nâng tay chỉ cô gái hắn đang bắt giữ, thấy vẻ mắt hắn mờ mịt, tiếp tục bổ sung:
- Nếu như ngươi thật tâm muốn cưới nàng làm vợ, cả đời đối xử tốt với nàng, vậy ngươi nên biết hỏi xin nàng cho phép mới đúng, chỉ cần đôi bên tình nguyện, dù cho người trong thiên hạ phản đối ta cũng sẽ không cản ngươi.
Cô gái kia nghe được lời này vẻ mặt càng hoang mang, mặc dù sợ hãi không dám mở miệng nói chuyện, nhưng lại liên tục hướng tôi xua tay lắc đầu, vừa lắc đầu vừa giãy dụa, giống như ước gì có thể lập tức thoát khỏi gông cùm này, người sáng suốt đều nhìn ra nàng không có bao nhiêu tình nguyện.
Nam tử kia tự nhiên đều thu vào tầm mắt, đoán chừng cũng biết để nàng chính miệng nói đồng ý là không có khả năng nên hắn cũng không hỏi, chỉ thách thức nói:
- Ta muốn cưới nàng, người nàng muốn gả chính là ta, tương lai đương nhiên sẽ rất tốt, hiện tại nàng há có thể hiểu.
Hừ!
Thấy thế, tôi âm thầm lắc đầu, cái này với cái gọi là trắng trợn cướp đoạt dân nữ cũng chẳng khác gì nhau.
Nếu như vậy, tên này xem như là một tên Nhị Lăng tử (chỉ những tên ngu ngốc) thông minh xuất chúng rồi.
- ...!Này không thể làm gì khác, thỉnh công tử thả cô nương kia.
Vấn đề trước mắt là làm thế nào để cứu người, nói lý không được thì đành thay đổi khẩu khí cứng rắn hơn.
Ai ngờ Nhị Lăng tử này đứng ở đó, nhìn chằm chằm mắt tôi, đột nhiên nhếch miệng cười "ha hả" nói:
- Nếu ta không thả thì sao? Thả nàng cũng được đi, ta thấy dung mạo của ngươi cũng được đấy, hay là ngươi lấy ta thế nàng đi, được không?
Lời này vừa thốt ra, xung quanh liền "ồ" lên, ánh mắt tôi tối sầm.
Còn chưa kịp nói cái gì, Ngô Lục ở bên ỷ có tôi liền không sợ gì, lập tức nhảy ra phỉ báng:
- Ta phi! Ngươi cóc thúi mà đòi ăn thịt thiên nga.
Nhìn trúng tiểu tức phụ của Thạch Đầu đã là hoa tươi cắm bãi phân trâu rồi, bây giờ còn dám nhìn đến Tam cô nương của chúng ta? Tam nhi cô nương ngươi há xứng sao? Chẳng biết chó từ mộ nào chui ra! Đồ con hoang mắt mù có mẹ sinh mà không có cha dạy!
Vốn dĩ người sống trên núi khi mắng người sẽ thô tục vô cùng, có lẽ Ngô Lục thấy huynh đệ mình bị đánh nên càng kích động hơn, thốt lên lời khó nghe không thôi.
Không biết trong đó có câu nào chọt trúng kiêng kị tên nam tử kia hay không, nhưng hắn sắc mặt đột biến, gầm một tiếng "Muốn chết!", nhảy lên giống như đại điểu bỗng dưng đánh tới.
Tôi đề phòng hắn làm khó dễ, từ đầu đã ở tư thế phòng thủ chờ đợi, giờ khắc này thấy hắn xông tới, cùng lúc đó tôi tung người lên đứng chắn trước Ngô Lục chặn đòn tấn công của hắn, phút chốc giao đấu đã qua mấy chiêu.
Trước đó hắn tự cao không sợ gì, lúc đánh tới vẫn nắm giữ cô gái kia, chỉ xuất kích bằng một tay, bị trúng mấy chưởng liên tiếp không nói, phút cuối còn bị tôi điểm huyệt cánh tay nhất thời cong lại, đành phải thả người.
Hiện tại vẫn đang lơ lửng trên không trung, tôi không dám sơ suất, nhanh chóng tiếp cô gái kia xoay người rơi xuống đất, vững vàng đặt bên cạnh mình.
Người trong thôn thấy thế lập tức xông tới, mồm năm miệng mười trầm trồ khen ngợi tán thưởng; cô gái kia cũng không ngoảnh lại nhìn, ríu rít hai tiếng cảm ơn liền tách khỏi đám người, vội vã chạy đến xem tiểu ca kia thương thế ra sao.
Cô nương kia được cứu, sự tình vẫn chưa giải quyết xong.
Tên nam tử bị thiệt thòi làm sao chịu để yên, sau khi tiếp đất liền quát lớn một tiếng, rút bội đao lần thứ hai xông tới.
Tôi tay không tấc sắc khó có thể đối phó, tránh thoát mấy chiêu, linh cơ vừa động, nhanh chóng chụp lấy vỏ đao mà hắn quăng một bên để nghênh đao, cũng không bị rơi xuống hạ phong.
Như vậy đi qua mười mấy chiêu, dần dần tìm ra đầu mối, đao pháp bộ cước của hắn khá tinh diệu, chắc là được cao thủ truyền thụ.
Tiếc thay bản thân mình không chịu thua kém, nền tảng hắn chưa vững, dịch chuyển chậm chạp, đối phó người bình thường thì dư sức, đụng độ cao thủ chính là tự rước lấy nhục.
Tôi không tự cho mình là cao thủ, nhưng bình thường cùng sư phụ và Luyện nhi giao thủ phá giải chiêu thức quen rồi, bây giờ cùng hắn đối đầu chỉ cảm thấy động tác thật yếu ớt, dù đao pháp có tinh diệu đi nữa cũng không tạo thành uy hiếp.
Trong lòng âm thầm phân tích xong xuôi, tự tin rất nhiều.
Qua thêm mấy chiêu nữa, thừa dịp hắn một chiêu đâm thẳng, tôi ngửa vỏ đao, miệng vỏ đao hướng lên nghênh đón, đạo hàn quang kia không nghiêng lệch đi thẳng vào vỏ đao, thật sự tra vừa khớp.
Hắn không ngờ tới một chiêu này, mắt thấy chính là sững sờ, tôi thừa cơ xoay tròn một vòng, kéo theo vỏ đao cùng thân đao đồng thời xoay một vòng, hắn tự nhiên không cầm được chuôi đao liền thả tay.
Hắn vẫn không cam lòng, bước lên muốn đoạt lại, tôi cũng không hề tránh thoát, ba ngón tay gập lại xoay một cái, cầm đao trên tay hướng đầu nhọn của vỏ đao về phái hắn đâm tới.
Đừng xem thường vì chỉ là vỏ đao, đâm mạnh thế này không chừng có thể làm gãy một cái xương sườn của hắn, tôi muốn giáo huấn hắn một bài học, dùng đao thay kiếm, dùng chính kiếm thuật do sư phụ dốc lòng sáng tác.
Đang lúc hiểm nghèo suýt thì xảy ra án mạng, chớp mắt, bên tai nghe được âm thanh vật sắc bén xé gió lao tới! Trong lòng rùng mình, trực giác nghĩ hỏng rồi, nhanh chóng thu hồi thế tấn công, thu tay tránh thoát.
Vẫn là chậm một bước, cổ tay cầm đao bỗng cảm giác tê lạnh, thân đao nhất thời "leng keng" rơi xuống đất.
Âm thanh xé gió liên tiếp ập đến, tôi vận toàn lực nhanh thân dịch bước, sử dụng thân pháp sư phụ truyền lại mới miễn cưỡng tránh thoát, lùi mấy bước bình ổn thân hình.
Sự việc phát sinh chỉ trong chớp mắt, các thôn dân không biết chuyện gì xảy ra, tôi lại biết chính mình chật vật cỡ nào.
Đang lúc ngạc nhiên thắc mắc, nghe được thanh âm cao hứng của tên nam tử kia:
- Mẹ, người đến rồi! Đúng lúc, đám người này bắt nạt hài nhi a!
Một đại nam nhân luôn miệng gọi "mẹ" đã đủ kỳ quái, càng quái hơn chính là, theo tiếng gọi của hắn, trong vòng vây nước chảy không lọt này bỗng nhiên xuất hiện thêm một người.
Đây là một mỹ phụ (người phụ nữ xinh đẹp), bên tóc mai cài một đáo hoa hồng, trong tay cầm một cây trượng, dung mạo thùy mị thướt tha không giống một người đã có tuổi, mái tóc dài dưới ánh mặt trời thoáng hiện ánh vàng, nếu không phải lạc vào thế giới này, tôi còn thật sự cho rằng đó là do nhuộm đi...!
Những đặc điểm này không ra ngô cũng chẳng ra khoai, mâu thuẫn lẫn nhau đều tập hợp trên người bà ấy, vậy mà lại dung hợp thành một thể, giống như trời sinh vốn dĩ đã như vậy, lúc này khí định thần nhàn (trấn tĩnh tự nhiên) đứng ở nơi đó, thật giống ma quỷ hiện hình.
Như vậy xuất thiện khiến đám người nhất thời loạn cả lên, thôn dân nào đã gặp cảnh này đâu, đều bàn luận sôi nổi cho là quỷ thần, lộ vẻ vừa kinh vừa sợ, ngập ngừng đưa mắt đợi phản ứng của tôi.
Mặc dù tôi hiểu này không phải quỷ thần quấy phá gì, nhưng biết người tới rõ ràng là một cao nhân xứng bậc cao thủ, hơn nữa cùng tên nam tử này quan hệ không tầm thường, e ngại không dám tùy tiện hành động, đơn giản lấy bất biến ứng vạn biến, lặng yên quan sát.
Tên nam tử kia thấy mỹ phụ xuất hiện, vui vẻ ra mặt, chạy tới mở miệng nói:
- Nương người tới thật tốt quá, chậm nửa bước nữa hài nhi sẽ bị ác phụ này....!A!!!
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy mỹ phụ kia vung tay cho hắn một bạt tai, tát đến một tiếng vang giòn tan! Thấy được bạt tai này, sau khi ngạc nhiên, tâm tôi thoáng thả lỏng.
Biến cố bất ngờ, nam tử kinh ngạc không ngớt, vẻ mặt rũ rượi còn tính nói gì đó, lại bị mỹ phụ kia thâm trầm hỏi:
- Nói, lần này trước khi ra cửa ngươi đã đáp ứng ta cái gì?
Âm thanh hơi sắc nhọn, mang theo một trận ớn lạnh.
- Không...!không gây sự, không gặp rắc rối...!
Nam tử này có vẻ rất sợ phụ nhân mà hắn gọi là mẫu thân, ôm mặt khúm núm trả lời, nói đến giữa chừng dường như không cam lòng, xoay đầu nói:
- ...!Nhưng mà, cha nói chưa nếm qua tư vị nữ nhân thì không phải là nam nhân.
Ngày thường nương không cho phép con rời nhà nửa bước, thật khó mới có thể ra ngoài, con tự tìm vợ cho mình, sao có thể gọi là gây sự rắc rối đây!
- Ngươi câm miệng! Còn dám nhắc đến người cha vô dụng của ngươi!
Mỹ phụ nghe vậy, lông mày dựng thẳng, có vẻ giận dữ:
- Hắn làm xằng bậy, ngươi cũng muốn học theo hắn làm xằng làm bậy sao? Đừng quên, ngươi họ Công Tôn, không phải họ Kim!
Nam tử bị hét một tiếng, cúi đầu đứng sang một bên không dám tranh luận, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Người là mẹ con, ngài là cha con, không nghe lời ai cũng đều là tên bất trung bất hiếu...!Con mới không phải loại người như vậy...!
Hắn nói câu này âm thanh cực nhỏ, ở đây trừ tôi ra, chắc là không có người nào nghe thấy, do đó mỹ phụ không quản hắn nữa, xoay đầu lại nhìn tôi, nói:
- Nha đầu kia, ngươi lại đây!
Một màn vừa rồi, tôi đối với thái độ làm người của đối phương cũng sáng tỏ mấy phần, lúc này nghe bà gọi một tiếng, trong lòng cũng không tồn tại bao nhiêu địch ý cùng phòng bị, chỉ cung kính nghe lời bước lên mấy bước, ôm quyền hành lễ nói:
- Tiền bối có gì phân phó?
Bà ấy móc ra một ít ngân lượng, hướng tôi nói:
- Chuyện này ta đã thấy cả, là con trai ta không đúng.
Số tiền này, đưa những người kia đi trị thương đi, chuyện này coi như xong.
Nói xong, mắt thấy tay kia run lên, vài đạo ánh bạc xé gió mà đến, tôi hăng hái hai tay múa vài đường, cuối cùng coi như nhận đầy đủ, sau đó khom người nói cảm ơn, quay trở lại dặn dò Ngô Lục đem mấy nén bạc phân phát cho mọi người.
Thôn dân thấy tình thế phát triển đến đây cũng đều thở phào nhẹ nhõm, đám người dần dần tản ra, một vài đi chăm sóc người bị thương, một ít đi an ủi cô nương kia, còn có một ít nhao nhao nói nhanh đi tìm đại phu.
Mắt thấy sự tình xem như được khắc phục, tôi đang định rời đi, đột nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng gọi:
- Khoan đã!
Quay đầu lại, chỉ thấy hồng hoa mỹ phụ kia, tay chống quải trượng đầu rồng đang chăm chú nhìn chính mình giống như đang nhìn con mồi, lại âm trầm "hề hề" cười lạnh nói:
- Nha đầu, khi nãy quan sát tài nghệ của ngươi, nếu đoán không lầm, sư phụ ngươi hẳn là ở Tây Nhạc Hoa Sơn phải không?
Đột nhiên, cả người nổi lên lãnh ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...