Giang hồ đều truyền rằng Ngọc La Sát nóng nảy tà tích tùy hứng làm bậy, nhưng trên thực tế, Luyện trại chủ mặc dù không quá ưa thích nhẫn nại, chỉ là thật sự không phải là loại tùy hứng làm bừa.
Ít nhất trong chuyện đại sự đứng đắn, nàng vẫn xem như hiểu được nặng nhẹ, mà nếu như người khác kính nàng một thước, nàng hơn phân nửa cũng sẽ đáp lễ người khác một trượng.
Cho nên sau khi kinh hỉ lúc đầu gặp lại qua đi, dù không thể chờ đợi được đến thế nào, nàng cũng vốn định trước sẽ xử lý chính sự, chuyện riêng tư tất nhiên chờ đến khi riêng tư lại nói.
Nhưng mà chỉ một lát sau, tính toán này thiếu chút nữa đã bị Luyện trại chủ tự mình làm hỏng rồi —— đơn giản là vì tam chưởng trong lúc vô tình kia.
Vốn là có chút không cam lòng khi người kia đối với nhóm dị tộc nhìn như lưu luyến không rời lúc tiễn biệt, mới đến phía sau lưng nàng vỗ một cái, tuy có chút ý tứ kháng nghị ý, nhưng xác thực chỉ là thuận tay, cũng không có sử dụng chút khí lực nào ở trong đó.
Không ngờ thuận tay vỗ xuống ba cái như vậy, lại khiến cho nàng trong lúc bất ngờ mà rên lên một tiếng, đồng thời lảo đảo suýt chút nữa là té ngã xuống đất.
Càng đáng giận hơn chính là, phản ứng đã là rõ ràng như vậy, người này lại vẫn muốn che giấu, lại cậy mạnh nói cái gì mà chỉ là vết thương cũ khi sơn trại gặp chuyện không may, không quan trọng.
Làm sao có thể không quan trọng? Sơn trại gặp chuyện không may đều đã qua bao lâu? Nếu lúc đó bị thương đến nay còn chưa lành, vậy thương thế kia liền nhất định không thể chỉ như một câu hời hợt không quan trọng!Đã biết rõ người kia là muốn dỗ dành mình, Luyện nữ hiệp làm sao có thể tin theo? Gần như ngay lập tức đã đem cái gọi là chính sự ném đến sau đầu, cũng mặc kệ xung quanh có rất nhiều cường đạo, chỉ tập trung tinh thần lôi kéo người kia muốn đưa tay nghiệm thương.
Không biết vì sao, bệnh xấu hổ của đối phương lại tái phát, làm sao cũng không chịu phối hợp, bị ép buộc còn liên tục giải thích cho bản thân rõ ràng có bao nhiêu đau mới có thể khiến cho miệng vết thương kia mở ra, bị vỗ vài cái như vậy, sẽ không sao.
Cho nên! Đây xem như là kinh nghiệm đúc kết được sau khi bị thương sao? Giải thích không những không hiệu quả, ngược lại khiến cho trong lòng Luyện trại chủ càng là buồn bực.
Thôi thôi thôi, liền không cùng người bị thương so đo, dù sao chuyện nghiệm thương này là trốn được nhất thời, cũng tránh không được mười lăm!Luyện đại trại chủ trong lòng có chút buồn phiền, tiếp theo liền thuần thục mà đuổi xong người bên cạnh sự việc bên cạnh, cũng bất chấp kết giao với đại nhân vật đại anh hùng gì đó, chỉ không chút khách khí mà hỏi đối phương muốn mượn một con ngựa, liền vội vã chuẩn bị dẫn dắt người rời đi.
Không thể phủ nhận chính là, tuy có chút vội vàng xao động, tuy rằng trong lòng có chút buồn phiền, chỉ là khi trở mình lên ngựa, lại ôm lấy nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia, thiếu nữ vẫn không khỏi có chút cong khóe môi lên.
Ác khí quái đản thủy chung không đuổi đi được trên người nàng những ngày qua, bất tri bất giác, dần dần tiêu tán ở vào trong làn gió.
Luyện trại chủ ôm lấy người một đường giơ roi giục ngựa tâm tình dần dần chuyển biến tốt đẹp, đợi đến khi trở lại khách điếm ở Duyên An phủ, kỳ thật đã là có chút không tệ.
Đáng tiếc, phần tâm tình thật tốt này cũng không thể duy trì quá lâu, nàng nén không được liền lại phát tính khí.
Nói là nén không được, thật sự là bởi vì chính nàng cũng đã ít nhiều có dự liệu đến.
Tuy là đã liệu khi chuyện khoan y nghiệm thương sẽ nhịn không được mà phát giận, chỉ là khi tận mắt nhìn thấy vết thương kia, nhất là, khi phát hiện ra thương thế kia có một nội tình kỳ quặc khác ẩn sau, mức độ của loại căm tức cùng tức giận này, vẫn là vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Chỉ là dù vậy, mặc dù đã nhịn không được mà hướng người phát hỏa, nàng rốt cuộc vẫn là! Không có cường thế bức bách đối phương mở miệng nói ra.
Tuy rằng bản thân Luyện nữ hiệp cảm thấy nói ra mọi chuyện hẳn là điều nên làm, cũng không hiểu vì sao người này lại lắp bắp không muốn nói ra, nhưng thực sự là! Không nỡ bức bách nàng.
Dù sao, vết kiếm kia nhìn qua là thật sự rất nghiêm trọng, miệng vết thương đỏ tía dữ tợn mà nằm trên sống lưng thon gầy, đột ngột mà chói mắt, chỉ cần nhìn một lần, liền có thể nhìn đến lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm.
Cố tình Luyện nữ hiệp lại có trí nhớ vô cùng tốt, cho nên nhớ rõ ban đầu khi ở đại mạc, đêm hôm đó lúc phủi cát thay y phục, còn tự tay mơn trớn tấm lưng này, tuy rằng khi đó đã cảm thấy gầy yếu, nhưng tốt xấu gì lúc đó da thịt vẫn là trơn bóng không tỳ vết! Hôm nay làm sao liền biến thành bộ dạng như vậy? Mới qua mấy tháng? Rõ ràng lúc trước là lưu lại nàng ở sơn trại tĩnh dưỡng, cuối cùng lại thành bộ dạng như vậy, rất có thể là bị thủ hạ trong trại ám toán a! Cuối cùng, nổi giận cũng không phải là hướng nàng mà nổi giận, thậm chí cũng không phải chỉ là hướng những người thủ hạ kia, lửa giận này Luyện trại chủ thật ra càng là hướng về bản thân mình, đó là quyết định của mình, thuộc hạ của mình, tất nhiên! Cũng càng là trách nhiệm của mình.
Luyện nữ hiệp vốn tự tin vì vậy mà thập phần căm tức, ngoài căm tức còn có thực sự vui mừng, thậm chí có một chút nghĩ đến mà sợ, xét thấy bản tính của nàng, còn có một loại tâm tình mãnh liệt khác bao trùm lên toàn bộ những tâm tình hiện tại này, đó chính là —— quyết tâm sẽ không lại để mất đi.
Nếu như đã khẳng định vị trí của đối phương trong lòng, đáp án vừa nói ra không lâu, sau một khắc này, phần đáp án kia liền biến thành quyết ý chân chính.
Sau khi quyết ý, Luyện trại chủ ngược lại liền bình tĩnh lại, cũng không lại truy cứu phát giận, thậm chí sau khi xử lý tốt thương thế liền rất nhanh dời đi chủ đề, chỉ nói một chút chuyện lý thú khi vào kinh thành sau khi chia cách, thứ nhất là muốn chia sẻ những chuyện đã trải qua, thứ hai cũng coi như để bình ổn lại tâm tình.
Chỉ là phần chu đáo cùng bình tĩnh hiếm có này, vào ban đêm khi chuẩn bị đi ngủ, vẫn là một lần nữa bị thách thứcSau khi lại phát hiện ra một ẩn tình khác, sau khi lại nghe xong đối phương một lần tỉ mỉ bổ sung mọi chuyện, mặc dù có thể hiểu được, cũng tin tưởng đối phương, Luyện nữ hiệp cũng không quá thư thái, vẫn là không muốn lại chu đáo nữa.
Không muốn lại chu đáo nữa, muốn để cho tâm tình tìm một chút chuyện thư thái để làm, sau đó, xác thực cũng rất nhanh liền tìm được.
Dù là lúc trước cũng không cố ý nghĩ đến, chỉ là hương thơm cùng nhiệt độ cơ thể gần trong gang tấc kia chính là sự hướng dẫn tốt nhất! Vì vậy nàng đã cho ra đáp án liền vàng thật không sợ lửa, cũng mãn ý mà phát hiện ra đối phương thật lòng không còn phản đối như lúc trước, thậm chí, còn yên lặng phối hợp.
Người kia phối hợp, nàng cũng đáp lại bằng sự nhẹ nhàng, khi ngậm lấy nơi mềm mại kia nuốt vào hơi thở kia, thiếu nữ cũng không quên chiếu cố người bị thương, từ đầu đến cuối đều nhẹ chân nhẹ tay, cẩn thận từng li từng tí.
Cẩn thận từng li từng tí cũng đủ tuyệt vời, khi giao triền, khi khí tức dây dưa, đều là hương thơm ngào ngạt, làm cho người ta bất giác say sưa.
Lúc này liền triệt để vững tin, vững tin rằng đáp án cùng quyết ý của mình, quả là vô cùng chính xác.
Chỉ thuộc về nhau! Cũng không tệ, dù sao quãng đời còn lại nhất định phải một mực nắm chặt lấy, không thể lại để người này cô độc một mình, không thể lại để thân thể này có thêm thương tổn kinh người.
Một người tiêu diêu đến như thế nào cũng vậy, tự tại đến như thế nào cũng thế, nếu như trong lòng thiếu đi nhiệt độ quen thuộc này, quả nhiên liền không thể xem như viên mãn.
Sau khi phát hiện có thể đường đường chính chính mà nhấm nháp tư vị như vậy, rất nhiều ngày sau Luyện đại trại chủ đều là vẻ mặt hưng phấn, chuyện gì cũng không lại sốt ruột, bắt buộc người nào đó nhất định phải khỏe hơn mới có thể bỏ qua.
Cũng không phải là nàng chuyện bé xé ra to, tổn thương kia cũng xác thực cần hảo hảo trị liệu một phen, khi nhìn thấy nữ đại phu từng chút loại bỏ thịt thối ở miệng vết thương, Luyện nữ hiệp luôn ghi hận ngoài mặt bất lộ thanh sắc, nhưng trong lòng đã hảo hảo tính toán thật tốt, đem tên hung thủ kia ghi nhớ thật triệt để.
Cũng may lần này sau khi xử lý xong, miệng vết thương kia liền không còn phiền toái gì nữa, thuận lợi dần dần khép lại, lúc này trại chủ đại nhân mới thực hiện đứng lên chức trách đầu lĩnh của mình, mang người không nhanh không chậm giục ngựa đến Xuyên Tây, tìm đám thủ hạ kia của mình.
Cái gọi là nhất sự thuận vạn sự hưng*, từ sau khi tìn được người lo lắng nhất trong lòng, quả thực chính là mọi việc đều trôi chảy.
(*Một chuyện thuận lợi vạn sự thông suốt)Không bao lâu, hai người không chỉ thuận lợi tìm được một đám người còn sống sót, còn phát hiện ra mọi người đã khí thế ngất trời mà tự động xây dựng lên một vùng đất mới, mở ra cơ nghiệp mới, này khiến cho Luyện đại trại chủ cảm thấy vui mừng.
Về phần Mục Cửu Nương và Thiết San Hô trong khoảng thời gian này vẫn một mực cùng những người khác cùng tiến thoái, Luyện trại chủ cũng không chút khách khí mà sai bảo như thủ hạ.
Đương nhiên, cái gọi là sai bảo như thủ hạ này, kỳ thật cũng không phải là sai khiến đi đến nơi nào, phần nhiều là một loại biểu hiện càng thêm thân thiết.
Luyện nữ hiệp nói rộng lượng cũng liền rộng lượng, chỉ cần nhìn một cách đơn thuần xem đối phương là ai, Thiết Mục hai người vốn không phải là đại ác đồ, chuyện đã từng học trộm kiếm phổ phạt cũng đã phạt qua rồi, liền phải ném ra sau đầu.
Hôm nay nàng đã nhận Thiết Phi Long làm nghĩa phụ, nhóm người Thiết San Hô cũng coi như là người trong nhà, địa vị tất nhiên khác biệt.
Huống chi hai người các nàng thân thủ xác thực cũng không tệ rất có năng lực, lại thêm từng cộng phó nguy nan, cho nên dù các nàng tạm thời chỉ tự cho mình là khách nhân, mọi người trong sơn trại cũng là chịu phục, thời gian dài, dần dần thật sự trở thành phụ tá đắc của lực Luyện trại chủ.
Cứ như vậy, trong một thời gian thật dài sau đó, Luyện đại trại chủ trôi qua là tiêu dao tự tại.
Ban ngày nàng hiệu lệnh mọi người, nhìn thấy sơn trại mới đột ngột từ mặt đất mọc lên ngày càng hưng thịnh, là hưng phấn đến thế nào; mà vào ban đêm là nhuyễn hương ôn ngọc ở trong lòng, muốn dây dưa như thế nào liền dây dưa như vậy, lại là vừa lòng khoái ý đến thế nào.
Tựa hồ là sợ nàng lâu ngày sinh buồn bực, vài tháng sau, có một việc ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện, khiến cho Luyện đại trại chủ hai mắt tỏa sáng, cảm thấy hứng thú.
Dù sao cũng là thật sự không ngờ, còn có thể nhìn thấy người bên cạnh lập nên minh ước tương tự như mình và người nào đó, mà người bên cạnh này cũng lại không phải là người ngoài, mà chính là Thiết San Hô cùng Mục Cửu nương ngày ngày chung sống!Luyện nữ hiệp thừa nhận, dù sao nàng là không thể nhận thấy sớm hơn, nếu không phải trong lúc vô tình làm cho Thiết San Hô đứng ra chủ động thừa nhận, chỉ sợ không biết còn có thể bị mơ mơ màng màng bao lâu! Tuy rằng các nàng cũng không biết bản thân mình bên này cũng có loại minh ước tương tự là được.
Chỉ là lại nói, kia! Cũng chưa chắc chính là minh ước tương tự a?Ít nhất khi vừa biết rõ chuyện này, Luyện trại chủ đúng là từng hoài nghi, thứ bản thân trải qua rất nhiều vất vả mới có được, cùng cái gọi là ước hẹn của hai người này thật sự là một chuyện sao?Cũng không phải là nàng xem thường Thiết Mục hai người, nếu như thật sự xem thường nàng cũng sẽ không đối với các nàng như người trong nhà, chỉ là! Nếu như nhớ không sai, hai năm trước ở gia trang Thiết Long Môn, hai người này vẫn là quan hệ kế mẫu nữ nhi, có thể nhanh như vậy liền thay đổi sao?Nàng mới không tin, lần đầu gặp nhau Thiết nha đầu mở miệng một tiếng Kha di khi đó đã có dị tâm sao, Thiết San Hô là một người không biết giấu diếm, nếu như khi đó có dị tâm, hẳn là vạn vạn không thể nhìn đối phương hầu hạ bên cạnh lão phụ thân của mình đi.
Mà về phần Mục Cửu nương kia! Thẳng thắn mà nói, ấn tượng trong lòng Luyện trại chủ vẫn còn thua Thiết San Hô, dù sao người này từng học trộm kiếm phổ, tuy rằng sự việc là có nguyên nhân hợp tình hợp lý, nhưng mà xác thực tư tâm vẫn rất nhiều.
Cho nên, Thiết nha đầu luôn mở miệng một tiếng Kha di, làm sao có thể so sánh với mình liền từ nhỏ đã biết cự tuyệt danh xưng sư tỷ kia? Về phần Mục Cửu nương, vậy càng là kém nàng xa tít tắp.
Cho nên muốn được Luyện đại trại chủ tán thành, thậm chí là ủng hộ, vậy dĩ nhiên là phải ăn vị đắng của Luyện đại trại chủ trước mới được.
Ân, dù sao bản thân đường đường Luyện trại chủ lúc trước đều đã hao tổn đầu óc như vậy, nhất định không có đạo lý người khác lại dễ dàng như vậy!Ngoại trừ phần tính toán này, trên thực tế Luyện nữ hiệp còn có chút tiểu tâm tư muốn trêu cợt người, này chủ yếu là nhằm vào Thiết San Hô —— ai bảo lúc trước nha đầu kia luôn giận dỗi, làm hại người bên cạnh hiểu lầm nàng muốn gả cho Nhạc Minh Kha, bản thân làm mai mối không thành, lúc trước còn cảm thấy hảo hảo có lỗi với nàng, hôm nay thật sự là nghĩ lại đều sinh khí.
Cứ như vậy mà lên kế hoạch thăm dò Mục Cửu nương cùng trêu cợt Thiết San Hô, đối với Luyện đại trại chủ mọi chuyện đều trôi chảy lúc đó mà nói, bất quá là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi mà thôi, đợi sau khi Thiết Mục hai người ăn đủ đau khổ xác nhận tâm ý, nàng tất nhiên là sẽ đứng về phía hai người trong nhà các nàng.
Lúc đó thật sự không ai nghĩ đến, một đoạn ngắn chuyện xen giữa như vậy, lại khiến cho người có thiên phú dị bẩm từ nhỏ đã cách biệt bệnh tật, lần đầu tiên trong đời bị bệnh nằm liệt giường.
Cứ như vậy từ một vết thương nhỏ dẫn phát, chứng bệnh gọi là kim sang phong lại có khí thế hung hãn như vậy, Luyện trại chủ thật bất ngờ biết rõ bản thân không thể chống đỡ, gần như cảm thấy rât mất mặt trước mọi người.
Nhưng sau khi biết được tiền căn hậu quả, nàng lập tức liền thản nhiên mà tiếp nhận tình hình này, cũng không vì vậy mà giận chó đánh mèo người làm hại mình bị thương nửa phần.
Vốn dĩ, đánh nhau giao đấu bị thương chính là bình thường hơn hết.
Tuy rằng lúc đó là Thiết San Hô hại mình phân tâm trước, mà Mục Cửu nương là phóng tiêu sau, chỉ là suy ngẫm, nếu như người nào đó gặp nguy hiểm, bản thân chỉ sợ cũng sẽ sốt ruột phát hỏa mà không từ thủ đoạn.
Nếu không phải Thiết Mục hai người quan tâm lẫn nhau yểm hộ lẫn nhau như vậy, cũng sẽ không nhận được sự tán thành cuối cùng của Luyện đại trại chủ, cho nên việc này không trách ai, hoàn toàn là trời cao có mây gió bất ngờ mà thôi.
Trên thực tế, Luyện nữ hiệp chẳng những nhìn thấu, ai cũng không oán trách, thậm chí! Sau khi nghe xong tiền căn hậu quả, còn có chút kích động.
Dù sao cho dù là bất cứ chuyện gì, nếu như ngươi là từ nhỏ đến lớn, nhiều lần đứng ngoài quan sát nhưng chưa bao giờ tự mình trải qua, vậy hơn phân nửa là muốn thử một lần đi! Ân?Tóm lại, ban đầu chính là loại tâm tình này không sai, bất quá không bao lâu, Luyện đại trại chủ bắt đầu mơ hồ trở nên hối hận.
Hối hận, cũng không phải bởi vì phát bệnh khó chịu, cũng không phải là bởi vì phải uống thuốc đắng chát, thậm chí cũng không phải là bởi vì nhất định phải nằm trên giường không thể đứng lên! Bản thân những khó khăn đau bệnh này, cũng không tính là khó chịu đựng.
Nhưng vì sao sau khi sinh bệnh, lệ cũ tốt đẹp là vuốt ve thân mật một phen mỗi khi tắt đèn đi ngủ, nhất định liền phải bị hủy bỏ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...