Nàng ấy cao cao tại thượng, ai ai cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Bình tĩnh nhìn phía bên kia, trên mặt chợt thấy hơi ngứa, đưa tay quệt qua, là máu đỏ tươi, là máu người, nhưng không phải máu của tôi.
Đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn, có lẽ là khó chịu với bộ dạng của bản thân lúc này.
Trong lòng biết hiện tại mình chắc chắn chật vật không ít, nhưng rốt cuộc nhếch nhác đến cỡ nào mà ngay cả nàng cũng không nhận ra tôi?
Phải, Luyện nhi không hề nhận ra tôi.
Nàng đứng trên cành cây, tầm mắt quét nhìn đoàn người chưa hề dừng lại, tựa như vị thần đang bễ nghễ liếc nhìn bá tánh.
- Tiểu huynh đệ, ngươi...!ngươi không sao chứ?
Đường Nỗ thở hổn hển dẫn tàn quân của cậu ta qua đây, có chút lo lắng hỏi tôi, có vẻ như tình trạng hiện tại của tôi rất cần người lo lắng.
Tôi miễn cưỡng cười đáp lại, lắc đầu với cậu ta, lui về đứng phía sau lực sĩ Nam Cương cao lớn, có chút ngập ngừng thu hồi ánh mắt.
Trái tim vẫn đang nhảy kịch liệt, nhưng mừng rỡ ban đầu đã bị chần chừ thay thế.
Tình huống thế này, bộ dạng như vậy, bất chấp gọi lên cái tên đó có ổn không? Tôi bắt đầu do dự.
May mà tình thế trước mắt phát triển cũng cho người ta có chút thời gian do dự.
Bên phía quan quân, nhóm binh sĩ cầm cung bị ăn thiệt hại nhiều, nhưng vẫn bao vây xung quanh, sau khi hỗn loạn thì định tổ chức phản công.
Thiếu nữ kia nhún người nhảy xuống, dùng một tay túm người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất lên, quát lớn:
- Các ngươi ai dám tiến lên, ta sẽ bổ chủ tướng các ngươi ngay tức khắc!
Không biết vì sao nàng biết tên đó là chủ tướng.
Thế nhưng hơn trăm binh sĩ kia có vẻ như là thân binh tâm phúc của người nọ, nghe tiếng quát này, quả nhiên toàn bộ đều lộ vẻ do dự, hai mặt nhìn nhau, không dám có hành động tiếp theo nữa.
Nhóm cường đạo thấy khủng hoảng được giải trừ, bắt đầu hoan hô reo hò.
Giữa lúc nháo nhào xôn xao, bỗng có người nói:
- Bắt người uy hiếp, vậy mà lại là anh hùng của đám lâu la sao?
Nhìn lại, người nói chuyện chính là lão đầu cầm tẩu thuốc bên phe quan quân.
Trước đó thấy lão liên tục đả thương hai tên cường đạo lục lâm, biết tên này cũng có chút năng lực.
Nhưng mà so ra, tôi không cho rằng lão có thể cao tay hơn Luyện nhi, cho nên thấy lão khích tướng tôi vẫn không nóng nảy, chỉ 'dù bận vẫn nhàn' mà ung dung quan sát.
Nào ngờ thiếu nữ kia lại không để người ta bớt lo, thấy có người mở miệng kích động thì lạnh lùng cười, đánh một phát cho tên đàn ông trung niên kia hôn mê, sau đó xoay tay kẹp dưới sườn, nhướng mày nói:
- Ta không dư thừa thời gian mà chơi đùa ở đây, nếu ngươi không phục, được, ta sẽ một tay đến hội hợp với tên anh hùng ngươi!
Lão đầu kia lộ vẻ giận dữ nói:
- Nói gì đó? Ngươi kẹp người làm lá chắn, làm ta 'ném chuột sợ vỡ bình', vậy dĩ nhiên là ngươi thắng!
Tôi thầm nghĩ không ổn.
Không ngoài dự đoán, nàng lập tức "hừ" một tiếng, cười gằn nói:
- Nếu ngươi lỡ tay đả thương con tin của ta, cũng xem như ngươi thắng, thế nào?
Một câu này, lập tức biến ưu thế vốn có thành bất lợi lớn, vô duyên vô cớ bị trói buộc một tay, còn phải cẩn thận không để con tin bị thương, thật sự là xằng bậy.
Tôi vừa định phun một ngụm hờn dỗi, lại nghe Đường Nỗ bên cạnh tấm tắc tán dương, tôi càng cảm thấy bực mình hơn.
Quả nhiên, lão đầu kia nghe được đề nghị như vậy, đoán là cảm thấy bị xem thường, đầu tiên là vừa tức vừa kích động, nhưng sau khi con mắt xoay chuyển thì bình tĩnh trở lại, nói:
- Đã như thế, chúng ta một lời đã định! Ngươi thắng thì toàn bộ trọng bảo sẽ do ngươi xử lý, tất cả quan binh cũng rút lui tức khắc.
Còn ta thắng ngươi thì sao? Ngươi làm chủ thay đám người lục lâm được hả?
Thiếu nữ nghe vậy, cười ngạo nghễ, liếc quanh nhóm đạo tặc giữa trận chiến, cao giọng hỏi:
- Ta làm chủ được không?
Một hô trăm dạ, nhóm cường đạo đồng thanh nói:
- Toàn bộ do Luyện nữ hiệp xử trí! Chỉ cần lão nhân gia ngài nói một câu, mặc kệ vàng bạc châu báu gì bọn ta tuyệt đối sẽ không tranh giành!
Từ đó hai bên ký kết, đoàn người vây thành một vòng tròn, nhóm đạo tặc vây quanh vòng chiến, quan quân bao vây vòng ngoài cùng.
Ở giữa vòng chiến, Luyện nhi một tay giữ con tin, đứng đối lập với lão đầu cầm tẩu thuốc.
Đường Nỗ vẫn chưa biết vận mạng mình sẽ thuộc về ai, ngồi ngoài vòng tròn quan sát tất cả, vẫn thảnh thơi nói với tôi:
- Tiểu huynh đệ, không ngờ ngươi tài nghệ thật tuyệt vời, chuyện hôm nay, cho dù kết quả cuối cùng ra sao, ngươi và vị cô nương bản lĩnh cao cường lại xinh đẹp tựa tiên nữ kia chính là ân nhân cứu mạng của ta, Đường Nỗ ta suốt đời sẽ không quên!
Lời này tuy rộng rãi, nhưng hơi có chút xem nhẹ sống chết.
Tuy nhiên nghe cậu ta hình dung Luyện nhi như vậy, thật làm cho người ta vừa bực mình mà vừa buồn cười.
Tôi cực nhanh liếc nhìn cậu ta, muốn nói cũng không tiện nói, cũng không có nhiều nhàn hạ thoải mái đi giải thích với cậu ta, cuối cùng rút ánh mắt về, bụng đầy tâm sự nhìn vào vòng chiến.
Lần trước, lần trước trước nữa, dường như đều là thế này.
Vì sao mỗi lần gặp lại nàng sau cách biệt, đều vướng vào ân oán giang hồ, đánh đánh giết giết vậy.
Có lẽ thật sự là người trong giang hồ thân bất do kỷ mà! Thiên hạ này là giang hồ của nàng, mà nàng lại là giang hồ của tôi.
Phía bên kia đã giao thủ.
Luyện nhi một tay cầm kiếm, kiếm chiêu vẫn rất nhanh nhẹn, không đến mấy hiệp, đã một chiêu dương đông kích tây hất trúng đầu vai đối phương.
"Xoẹt" một tiếng, xiêm áo rách nát máu tươi thấm ra.
Vì đang ôm một người bên hông nên thân pháp không nhanh bằng ngày thường, nếu không, một kiếm này chắc chắn đã có thể lấy mạng người ta! Lão đầu kia gắng sức phá giải hai chiêu, mắt thấy tình hình không ổn, đột nhiên thay đổi sách lược chiến đấu, không tấn công chính chủ nữa mà sử dụng đầu tẩu thuốc trong tay.
Đánh, bổ, ép, toàn bộ đều nhắm đánh đồng bọn mình đang bị bắt giữ!
Không quan tâm đ*o nghĩa, dùng đồng bọn làm bia sống, dẫn tới nhóm người lục lâm sôi nổi chửi ầm lên.
Nhưng trước đó đã giao ước nên đành chịu, Luyện nhi càng không thể tự hủy lời hứa, thanh kiếm lúc này đổi công thành thủ, bảo vệ bản thân cùng con tin trên tay từ trên xuống dưới, múa đến mưa gió cũng không lọt.
Tuy rằng an toàn không lo ngại, nhưng nhất thời cũng khó mà đánh bại địch giành chiến thắng.
Mặc dù đã đoán trước thế cục sẽ phát triển đến bước này, trong lòng vẫn lo lắng.
Hôm nay không giống ngày xưa, nếu có ngộ nhỡ, bản thân mình hiện tại chỉ sợ sẽ không giúp được gì.
Tôi nhìn chăm chú vào giữa sân, chợt nghe Đường Nỗ ở bên cạnh ca ngợi nói:
- Vị nữ anh hùng này nói một không hai, thật sự là kính phục!
Nhịn không được quay đầu hung hăng liếc cậu ta một cái.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng kèn lệnh ré dài ở xa xa, từ xa đến gần, nghe được âm thanh bước chân dồn dập hỗn loạn bên trong cánh rừng, không ngờ lại tuôn ra một đám binh lính!
Tôi âm thầm giật mình, theo bản năng tưởng là tiếp viện bên địch, Luyện nhi chắc cũng nghĩ giống vậy, kêu lên:
- Quan quân nghe đây, bọn ta ở đây đơn đả độc đấu (một đấu một), các ngươi nếu dám động đao động giáo thì đừng trách ta không giữ chữ tín!
Đã thấy đám thân binh của con tin đều căng thẳng xoay người, trong đó có một người trông như Phó tướng quát lớn:
- Dừng ngựa, các ngươi thuộc đoàn nào? - Dường như cũng không biết chuyện.
Nhóm quan quân kia dừng lại, có tướng quân thiếu niên cưỡi con ngựa cao lớn đi ra từ trong đám quan quân mới tới, uy phong lẫm liệt, quát lớn một tiếng:
- Phản binh sao còn ở đây? Mau theo ta về thành!
"Vút" một mũi tên, không nói hai lời bắn ngã tên trông như Phó tướng kia!
Phút chốc tình thế đại loạn, quan binh trước đó bị nhóm quan quân sau này bao vây lại, không đến mấy người xung phong liều chết, toàn bộ đều chạy trốn vào rừng cây um tùm! Lão đầu giao thủ với Luyện nhi thấy có biến, trong lòng hoảng hốt, mặc kệ tất cả, đánh dối mấy chiêu liền bứt ra muốn chạy trốn.
Thiếu nữ kia huýt dài một tiếng đuổi theo, ở giữa không trung chém xuống một kiếm, tẩu thuốc thiết lập tức bị đánh văng, đầu của lão đầu kia cũng bị bảo kiếm chém thành hai khúc!
Luyện nhi một chiêu đắc thủ, ngửa mặt lên trời cười dài, ném con tin trong tay xuống đất, nói:
- Ai đến xem xem, trên người hắn có vết thương nào không?
Nhóm đạo tặc khiếp sợ.
Riêng tôi hơi nhíu mày.
Đây tuyệt đối không phải ảo giác, nhiều ngày không gặp, quả nhiên nàng tăng thêm rất nhiều lệ khí, cũng là lấy mạng người ta, nhưng trước kia không hề ra tay khát máu vậy!
Sự việc kết thúc.
Sau khi thiếu nữ bên kia cười xong, cũng không quan tâm hai phe binh sĩ ở xa xa đánh giết thế nào, nàng xoay người đi về phía Đường Nỗ, mỉm cười thờ ơ gảy gảy trường kiếm trong tay, nhìn như vô hại, chỉ người quen thuộc mới nhìn ra khác thường.
Tôi đang cảm thấy không thể không đứng ra, chợt nghe vị tướng quân thiếu niên kia thúc ngựa chạy về đây, hô lớn:
- Ai cũng không được phép lộn xộn!
Nhóm đạo tặc lục lâm vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lệnh, buông tay đứng yên.
Bỗng nhiên Luyện nhi quay đầu lại, thấy cảnh đó hiển nhiên tức giận, rút kiếm nghênh tiếp, quát lên:
- Ngươi là ai?
Tướng quân thiếu niên kia không hề sợ nàng, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng Luyện nhi, điều này thật sự chọc giận Luyện nhi, nàng hơi mỉm cười, mũi kiếm hướng về trước nói:
- Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay quan binh đụng phải ta, chỉ có con đường chết!
Triều đình trắng trợn trừ phiến loạn, Định Quân Sơn bị diệt, tôi hiểu nàng có lửa trong lòng, làm như vậy cũng không đáng trách.
Thế nhưng nhóm cường đạo kia lại biến sắc, có vài người rút vũ khí ra muốn bảo vệ tướng quân kia, cũng có người kêu lên:
- Luyện nữ hiệp, từ từ, vị này chính là tiểu, tiểu...!
Tướng quân thiếu niên không để bụng phất phất tay, nói:
- Đều là người mình, mọi người giải tán.
Sau đó nhảy xuống ngựa, ghé tai Luyện nhi thầm thì gì đó, đã thấy nàng cũng ngẩn người, lộ vẻ kinh ngạc.
Thế gian này, việc có thể làm thiếu nữ kia lộ cảm xúc không nhiều lắm.
Lúc tôi đang nghi hoặc trong lòng, đã thấy tướng quân thiếu niên kia làm động tác mời, Luyện nhi liền thu kiếm sóng vai cùng hắn đi vào rừng.
Tôi lập tức từ nghi hoặc chuyển thành sốt ruột.
Trước đó lo ngại đủ điều nên không hiện thân, nhưng không có nghĩa là mình không nôn nóng muốn nhận thức nàng mà.
Ngàn dặm tìm kiếm nhau, làm sao để vụt mất như vậy được! Lập tức định tách ra khỏi đám người mà đuổi theo.
Tuy nhiên nhóm cường đạo cùng binh sĩ đều tản ra xung quanh nhìn chằm chằm, tùy tiện tiến lên sợ sẽ gặp sự cố.
Tôi nhìn lại, hai người vào trong rừng cũng không đi quá xa, vẫn còn nằm trong tầm mắt, lúc này mới đè nén tâm tình, chờ đợi một lần nữa.
Mặc dù đã đè nén tâm tình, nhưng vẫn bất an, chỉ sợ người nọ nói đi là đi, cho nên vẫn tập trung ánh mắt nhìn chăm chú.
Cũng may nói chuyện không lâu lắm, hai người lại sóng vai trở về, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tướng quân thiếu niên kia trở lại giữa sân, tự mình đi thương nghị gì đó cũng nhóm đạo tặc, còn Luyện nhi thì đi thẳng về phía bên này.
Tôi thấy nàng càng lúc càng gần, chợt cảm thấy thấp thỏm, quỷ thần xui khiến sao, đã không lên tiếng mà còn cúi đầu lui một bước vào trong đám người.
Đây là thế nào? Tự nhiên lại lùi bước, trong lòng mới buồn phiền hối hận làm sao, không biết rốt cuộc mình bị sao vậy.
Tất nhiên thiếu nữ kia không biết ở đây đang có người quen âm thầm rốt rít, nàng thản nhiên qua đây, gọi Đường Nỗ một tiếng.
Lúc đó Đường Nỗ đang dẫn người nhặt xác tùy tùng tử trận, trong mắt vẫn rưng rưng, thấy ân nhân tiến lại, nhanh chóng đi qua nghênh đón, chợt nghe Luyện nhi nói với cậu ta:
- Ta đã biết ngọn nguồn nhóm phiên bang các ngươi, cũng biết ngươi thân mang trọng bảo, có điều ngươi cứ yên tâm, người trong giang hồ lấy nghĩa khí làm đầu, hiện giờ ta đã cứu ngươi, cũng sẽ không hại ngươi nữa, chẳng những không hại ngươi, mà sẽ cho một nhóm người hộ tống các ngươi an toàn trở về Nam Cương, trên đường nhất định sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa, ngươi thấy thế nào?
Giọng nàng không lớn, cũng đã đủ cho đám người xung quanh nghe rõ ràng.
Những người còn lại nghĩ thế nào thì tôi không rõ lắm, nhưng tôi hiểu rõ bản tính của nàng, nên có chút ngạc nhiên.
Đúng lúc này, Đường Nỗ không nói hai lời, bỗng dưng quỳ xuống đất, cúi sát người hôn lên vùng đất bên chân thiếu nữ.
Cho dù không rõ nội tình đi nữa, cũng nên hiểu kiểu lễ tiết long trọng này, đương nhiên là bày tỏ lòng tôn kính với đối phương.
Vẫn chưa kịp cảm tưởng nhiều lắm, bên cạnh lại có động tĩnh.
Thì ra thấy Đường Nỗ tiến hành đại lễ như vậy, nhóm tùy tùng của cậu ta đương nhiên cũng đều đồng thời quỳ xuống dập đầu cảm tạ.
Mắt thấy người trước sau trái phải đều rối rít hạ thấp thân mình, tôi hít vào một hơi, im lặng ôm tay đứng yên, chỉ nhìn thẳng vào bóng dáng kia.
Cho dù không muốn gây chú ý, nhưng hiện giờ lại đứng trơ trọi giữa một đám người quỳ gối, sao không thu hút ánh mắt cho được? Đủ loại ánh mắt như vật hữu hình đặt trên người, mà bản thân tôi chỉ để ý một ánh mắt trong đó.
Bởi vì động tác của Đường Nỗ, nàng tựa hồ cảm thấy có chút mới lạ, nhẹ nhàng mỉm cười, dường như định nói gì đó, rồi dư quang vô tình quét tới tình huống bên này.
Sóng mắt lưu ly khí định thần nhàn quét quanh, lơ đãng chuyển mắt qua đây, trong mắt có chút hiếu kỳ, có chút coi nhẹ.
Một loáng sau, toàn bộ hiếu kỳ cùng coi nhẹ đều biến mất.
Nhưng mà, cũng không có mừng rỡ.
Tôi nhìn nàng.
Nếu không nhìn lầm, trong đôi mắt nàng lúc này tràn đầy nghi hoặc, thậm chí là khó hiểu, không rõ đến tột cùng là nàng nghi hoặc cùng khó hiểu cái gì.
Tôi nhẹ nhàng tiến về trước một bước, đang định nói chuyện, chợt nghe âm thanh trường kiếm "keng" ra khỏi vỏ, một đạo ngân quang xé không phả vào mặt mình, bên tai là tiếng ai đó kinh hô, nhưng bàn chân tựa như cắm rễ vẫn không hề di chuyển, ngay cả trái tim cũng không đập nhanh hơn nửa nhịp.
Kiếm phong lướt qua, chém đứt khăn lụa buộc đầu, tóc đen xõa xuống, lay động trước gió, phối hợp với bản thân chật vật lúc này, chỉ có thể làm cho người ta lúng túng biết bao.
- Luyện nhi...!- Không được tự nhiên gãi khuôn mặt, cũng không đoái hoài đến ánh mắt xung quanh là gì, tôi nhẹ giọng nói:
- Sao vậy? Không nhận ra à? Ta tự biết mình có chút chật vật, ngươi...!
Còn chưa nói xong, đã lập tức im bặt.
Cách đây không lâu, trong trận mưa bụi kia, lúc Thiết San Hô khóc thút thít lôi kéo Mục Cữu Nương, chính tôi đã từng nghĩ qua, nghĩ rằng bất kể chuyện gì xảy ra, Luyện nhi của tôi sợ là nhất định sẽ không giống như vậy.
Nếu quả thật như thế, vậy thứ mình thấy lúc này là cái gì?
Vì là khoảng cách mặt đối mặt, tôi có thể nhìn rất rõ ràng, đó là một giọt nước óng ánh trong suốt, tràn mi, chậm rãi trượt xuống gò má của nàng.
Xung quanh xôn xao, thấy Ngọc La Sát rơi lệ, có lẽ càng là chuyện khó tin hơn so với núi Thái Sơn sụp đổ, sông Hoàng Hà khô cạn.
- Luyện nhi!
Tôi quýnh lên, nào còn quan tâm được gì nữa, chật vật cái gì, nghị luận cái gì, toàn bộ đều không để tâm.
Tôi tiến lên hai bước, đưa tay muốn giúp nàng lau nước mắt, nhưng bởi vì vết máu trên tay mà do dự, cuối cùng, đổi thành thận trọng đón nhận giọt nước mắt kia.
Giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay, dường như vẫn còn nóng, rõ ràng nhẹ như không, vậy mà ở khoảnh khắc ấy, lại làm cho tôi chân chính hiểu được cảm thụ nặng tựa ngàn cân.
Nàng chỉ rơi lệ một lần này, chính xác mà nói, chỉ rơi một giọt lệ này đây.
Sau đó cười rạng rỡ, cười đến cực kỳ càn rỡ, cực kỳ vui sướng, lệ khí bức người quanh mình, đã tan biến không còn tăm hơi.
Tôi không thể cười cùng nàng, bởi vì lúc đó, đã bị nàng ôm đầu, đã bị nàng ôm vào trong lòng thật chặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...