Nhìn thấy sư thúc tổ của mình bị thảm hình quá ư độc ác của đối phương như thế, Hoa sĩ Kiệt trong cơn bi phẩn cực cùng quên cả lời dặn của lão già áo xanh, nhảy phóc xuống nền nhà.
Lão già áo xanh định kéo tay chàng ngăn lại nhưng không sao hành động kịp, lão rất mực kinh hoàng vội chong mắt nhìn xuống dưới, thấy Hoa sĩ Kiệt chân vừa chạm đất đã ôm chầm lấy ẩn Vân thượng nhân đang còn hăng máu lăng lộn với ba đồng bạn trên mặt đất.
Bất thần một giọng quát thật to nghe như muốn lung lay cả gian nhà tranh:
- Buông lão già ấy xuống!
Hoa sĩ Kiệt thoáng giật mình, xoay phắt lại xỉa tay vào hướng Xà Hà Tiên Tử, quát lại:
- Chờ tại hạ cứu xong người sẽ tìm đến yêu phụ mi báo phục mối huyết thù nầy!
Xà Hà Tiên Tử nhìn rõ ra là Hoa sĩ Kiệt, vừa giận vừa ngạc nhiên, nhủ thầm:
“Lại gã? Mới một thoáng thời gian, thuật khinh công của gã đã tiến bộ khá hiều, gã là ai? Phải chăng là…”
Xà Hà Tiên Tử giữa lúc đang hoang mang nghĩ ngợi, Hoa sĩ Kiệt đã bồng lấy ẩr Vân thượng nhân, với một tốc độ nhanh như làn sét giựt, bắn mình ra phía cửa.
Năm quái nhân đứng nơi thảo đường vì không có lệnh của Xà Hà Tiên Tử nên chẳng dám tiến lên ngăn trở, chỉ ngẩng người ra nhìn Hoa sĩ Kiệt xông ra cửa ngoài.
Xà Hà Tiên Tử thấh Hoa sĩ Kiệt đột ngột cắp lấy ẩr Vân thượng nhân tung mình ra khỏi cửa, liền giật mình cảnh giác, thét to:
- Đứng lại!
Giọng quát như sấm nổ từng không, chấn rung cả tâm não mọi người, Hoa sĩ Kiệt không ngăn được tự chủ. Khựng bước đứng lại, quay đầu dằn giọng:
- Yêu phụ! Mi muốn gì?
Xà Hà Tiên Tử buông ra một chuỗi cười lanh lảnh:
- Nhóc con quả lớn gan! Trước mặt Xà Hà Tiên Tử mi dáng hung hăng chẳng nể đến thế à?
Hoa sĩ Kiệt hừ lạnh nhạt: - Tiên Tử cái “cóc khô”! Có chi mà nể với chẳng nể, thiếu gia chẳng chút biết sợ
mi là gì!
Giọng cười của Xà Hà Tiên Tử càng lúc càng to, nàng cảm thấy tánh khí cuồng ngông của gã trẻ tuổi trước mắt rất đáng buồn cười, cả một lúc sâu nàng mới dứt được tiếng cười, tiếp lời:
- Bổn tiên tử không trách cứ được nhóc con mi, chỉ vì sợ hiểu biết mi quá nông cạn ngu dốt! Ráng vểnh tai lên mà nghe ta nói: “Từ lúc bổn tiên tử tái xuất giang hồ, cao thủ các đại môn phái, đừng nói chi là thấy mặt bổn tiên tử, mà chỉ cần nhìn thấy lịnh phù “Kim Hà Phiêu” của bổn tiên tử, cũng đã rụng rời hồn vía rồi!” Hoa sĩ Kiệt giọng khinh khỉnh:
- Khỏi cần yêu phụ mi giới thiệu, tất cả những hành động của mi ta rất rõ, song le thiếu gia chẳng hề biết sợ mi!
Xà Hà Tiên Tử cười đe doạ:
- Mi thật không sợ chăng? Tay chưởng nàng từ từ nhấc lên, giọng âm trầm tiếp lời:
- Bổn tiên tử chả cần lật ngược bàn tay, xương gân châu thân của mi sẽ nát nghiền chẳng còn!
Hoa sĩ Kiệt thần sắc rất mực trầm lặng, nhẹ nhàng đặt sư thúc tổ chàng xuống đất, đoạn ngầm vận công vào thế chưởng sÎn sàng đợi chờ…
Xà Hà Tiên Tử hét to:
- Ranh con! Nếu như mi còn có ý định kháng cự là tự mình chuốc lấy họa sát thân! Hoa sĩ Kiệt vẫn thản nhiên như chẳng hề nghe thấy, tiếp tục vận công lên song chưởng, miệng lẩm nhẩm đọc khẩu quyết “Băng hồn chưởng” đôi mắt rực ngời sát khí tủa thẳng vào mặt Xà Hà Tiên Tử…
Vừa chạm ánh mắt lạnh ngời của đối phương, Xà Hà Tiên Tử lòng nghe rúng động, một ý niệm lướt qua tâm khảm: “Gã tiểu tử trước mặt rất giống con người bội bạc ấy…”
Nàng vụt quát lên như sấm:
- Ranh con! Lần nữa ta cảnh cáo mi, nếu mi dại dột động thủ trước là máu của mi sẽ lập tức rưới thấm nơi đây!
Hoa sĩ Kiệt hừ lạnh:
- Không lẽ thiếu gia đứng nơi đây để chịu đòn sao?
Miệng nói song chưởng cũng đồng thời nhấc cao… nhấc cao… Bất thần!....
Một giọng nói nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve nhưng rất rõ ràng vang nhẹ vào tai:
- Nhóc con muôn ngàn lần không nên ra tay trước!
Nhận ra tiếng nói ấy là của lão già áo xanh, Hoa sĩ Kiệt vội thu ngay “Băng hồn chưởng” trở về.
Xà Hà Tiên Tử thoáng biến sắc mặt, ngẩng mặt, nhìn lên trần nhà, nạt to: - Ai? Mau chui ra ngay!
âm vang của tiếng quát, chấn rung cả mái là kèo cột vang lên răn rắc dữ dội, nhưng đợi mãi cả buổi sau, trên mái nhà vẫn lặng im không thấy bóng một ai nhảy xuống.
Nhãn lực của Xà Hà Tiên Tử lợi hại đâu phải vừa, nàng ngẩng mặt đưa đôi luồng nhãn tuyết sắc bén đảo sát khắp nơi khá lâu, vẫn không phát giác ra một điểm chi khác lạ!
Xà Hà Tiên Tử càng đùng đùng nổi giận, quay sang quái nhân áo xanh:
- Thanh nhi! Tóm cổ tên vừa trốn chạy kia về đây cho ta! Mau lên!
Quái nhân áo xanh từ nãy giờ xuôi tay đứng hầu bên cạnh vội vòng tay cung kính:
- Đệ tử xin tuân lệnh! Thân ảnh tiếp theo đó vạch dài vào không khí nhanh như một ánh sao băng, lao tuốt ra cửa mất dạng.
Xà Hà Tiên Tử mới chậm rải day lại phía Hoa sĩ Kiệt cười gằn:
- Ranh con! Không ngờ sau lưng mi còn có người đỡ đầu! Ai đấy? Khai ra mau!
Hoa sĩ Kiệt cười khẩy:
- Kẻ có tài rất nhiều! Yêu phụ mi muốn hỏi vị nào?
Xà Hà Tiên Tử thoáng lộ sắc kinh hãi, nhưng liền đấy dằn giọng quát:
- Ranh con, là ai? Nếu vẫn chẳng chịu nói, bổn tiên tử sẽ phóng chưởng giết mi tức khắc!
Hoa sĩ Kiệt da mặt xạm lại như sắt thép, không một chút hãi sợ. Nhưng kịp khi thấy rõ giữa lòng chưởng hữu đang nhấc cao của Xà Hà Tiên Tử, một luồng khí đỏ hồng như sắc lửa, lờ mờ bốc lên, từ từ lan dần khắp cả cánh tay, chàng không khỏi rùng mình khiếp hãi than thầm:
“Chưởng lực mà yêu phụ đang sử dụng kia, phải chăng là loại “Thần chưởng Nhật quang” mà trước kia sư phụ đã nói? Nếu quả thế thì yêu phụ nầy đúng là Xà Hà Tiên Tử rồi!”.
Nhưng vốn có tính dù gãy cớ không cong, Hoa sĩ Kiệt không chút tỏ vẻ sợ hãi trái lại còn hùng hổ quát to:
- Đại danh của thiếu gia, yêu phụ mi không xứng để hỏi!
Xà Hà Tiên Tử giận đến tái mặt nghiến răng ken két: - Ranh con tự chuốc lấy cái chết, đừng trách bổn tiên tử độc ác!
Tay phải nàng vừa sắp quật ra, một giọng hớt hãi chợt vang lên từ phía sau lưng:
- Sư phụ! Chẳng phải người có ý định bắt sống gã chăng? Sao sư phụ lại định giết gã bằng ngọn “Thần chưởng Nhật Quang” thế?
Xà Hà Tiên Tử giật mình vội thu ngay thế chưởng quay đầu nhìn lại, té ra kẻ vừa nhắc bà không ai khác hơn là quái nhân áo vàng.
Xà Hà Tiên Tử ngạc nhiên hỏi:
- Hoàng nhi! Con quen biết gã đấy à?
Quái nhân áo vàng lắc đầu:
- Đồ nhi theo sư phụ khổ tu nơi “Xà Yêu Hồ” suốt hai mươi năm, chẳng hề rời khỏi mặt hồ nửa bước, làm sao mà quen được gã, song lúc sư phụ truyền lịnh cho chúng con nơi Kim Đỉnh Nga Mi chẳng phải đã nói qua câu ấy sao?
Quái nhân áo vàng khéo dùng lời che đậy được nội tâm khủng hoảng của mình cùng sự việc nàng đã thả Hoa sĩ Kiệt nơi Nga mi sơn dạo nọ.
Xà Hà Tiên Tử “ồ” lên một tiếng, nhếch môi âm trầm:
- Chẳng quen biết càng hay! Đêm nay quyết chẳng cho tên ranh quỉ quái nầy sống còn!
Cùng thời gian ấy, một bóng người thoắt nhanh vào nhà, gập mình trước mặt Xà Hà Tiên Tử, cung kính lên tiếng: - Trong ngoài cốc núi đệ tử đều lục soát qua, nhưng chẳng thấy dạng ai, có lẻ tên gian tế đã chạy xa rồi!
Xà Hà Tiên Tử tức tối mắng to:
- Các ngươi toàn là đồ cơm hại, mới để cho bọn chúng tẩu thoát được! Ta ra hạn cho trong vòng ba ngày, chúng bây phải tìm bắt kẻ ấy cho được!
Quay sang Hoa sĩ Kiệt, Xà Hà Tiên Tử rắn giọng:
- Thời gian chẳng nhiều, nếu ranh con vẫn không chịu khai thật tên họ ra, bốn tiên tử kếu liÔu mạng chó của mi ngay!
Hoa sĩ Kiệt nhích lên một bước thách thức:
- Thiếu gia nhất định không nói, ngươi có giỏi cứ ra tay!... Tay chưởng đồng thời nhấc lên, một ngọn “Băng Hồn Chưởng” tủa ra như sấm
sét.
Xà Hà Tiên Tử có vẻ ngạc nhiên, tại sao gã thiếu niên nầy lại luyện được ngón chưởng danh trấn giang hồ ấy. Tuy nhiên Xà Hà Tiên Tử nhếch môi cười khinh miệt:
- Chỉ cậy vào một chiêu Băng Hồn Chưởng xoàng xỉnh với năm thành hỏa hầu mà cũng dám buông lung trước mặt bốn tiên tử, quả chẳng biết trời cao đất dày ra sao!
Cánh tay phải cùng lúc vươn lên và phất ra một luồng gió nóng đối công…
Chưởng lực “Băng Hồn” vừa công ra, cuống theo một luồng hơi lạ kỳ, cơ hồ có thể làm đông giá cả nồi nước đang đun sôi trên lò lửa, nhưng khi vừa chạm phải luồng nhiệt lưu của đối phương, hơi lạnh trong cấp thời biến mất. Hoa sĩ Kiệt kinh hãi, than thầm:
“Đối phương vẫn chưa dùng đến “Nhật quan thần chưởng” mà đã hóa giải dÔ dàng Băng Hồn Chưởng của ta, gẫm lại cuộc diện đêm nay ta khó mà thoát khỏi cái chết”.
Xà Hà Tiên Tử đắc ý cười ngất ngưởng:
- Ranh con, với mớ võ công ít ỏi của mi nào đáng chi mà quá ngông cuồng tự phụ đến thế? Giờ đây mi hẳn đã hiểu lợi hại thế nào rồi, khá ngoan ngoãn mà khai rõ lai lịch của mi ra!
Hoa sĩ Kiệt ánh mắt bừng sát khí, gầm lên:
- Đã bảo không nói là không nói! Loài yêu phụ đanh ác kia, mi hỏi để làm gì? Bàn tay tanh nồng mùi máu của mi mau cứ lật nhanh độc thủ ra!
Xà Hà Tiên Tử xạm mặt rít lên:
- Bổn tiên tử vốn ra có tiếc tài mi, không ngờ ranh con lại còn dám mở miệng mắng ta như thế, cho mi chết thảm nơi đây trong tức khắc cũng là đáng số lắm!
Lời vừa dứt, hữu chưởng đã nhấc cao và từ từ lật lại. Bất thần ngay lúc ấy, một giọng quát to vang lên như sấm sét: - Khoan lật chưởng đã!
Lồng trong tiếng quát từ trên xà nhà, lao bắn xuống thảo đường một người bịt mặc áo xanh và nhanh như một đường thoi băng ngan khung dệt vung lên một ngọn kình phong chạm cứng lấy thế chưởng của Xà Hà Tiên Tử không cho lật lại. Tất cả mọi người trong gian nhà tranh đều sững sốt bàng hoàng.
Bao nhiêu cặp mắt đều nhất tề đổ dồn vào kẻ vừa xuất hiện: người áo xanh bịt
mặt.
Xà Hà Tiên Tử cũng thoáng biến sắc mặt, nhấc mắt định thần nhìn lại… Trước mắt bà, quả là một con người dị dạng dị hình, bộ áo xanh rộng thùng thình, rách xơ vải chẳng còn hình, từ đôi mắt trở xuống bị che kín trong lớp vải xanh cáu bẩn, chỉ nhìn thấy được đôi mắt tròn lao láo, ẩn dưới đôi hàng mi đen rậm, hai làn nhãn tuyến tua tủa oai nghiêm, đầu cổ mình mẩy như bị lấp kín trong lớp tranh khô, hình dạng khôi hài như chú hề trên sân khấu.
Thấy Xà Hà Tiên Tử cứ trân trối nhìn vào mình, người bịt mặt áo xanh vụt cười lên hô hố: - Từ lâu nghe danh tiên tử phong tư tuyệt thế, hôm nay phúc duyên đưa đẩy mới hạnh hội được tiên tử của trần gian. Chỉ ngặt nổi không khí trong gian nhà quá oi bức, tiên tử có vui lòng buông cánh tay đang nhấc cao kia xuống không?
Xà Hà Tiên Tử trừng mắt lạnh lùng:
- Gã khùng kia từ đâu lạc vào đây thế? Có chi quý báu dấu người đến phải bao mặt trùm mày như thế?
Lời vừa dứt, tay trái lẹ như chớp chộp vút vào vuông vải bịt mặt của đối phương.
Người áo xanh bao mặt khẽ đảo người, khéo léo tránh khỏi thế công đột ngột của kẻ địch, cười lên hô hố:
- Tiên tử chậm động thủ đã chứ! Nếu như tiên tử chẳng thích vuông vải xanh trên mặt ta, thì tiên tử cứ rứt phăng mảnh lục trắng che mặt mình đi, chúng ta mỗi người cùng chường bộ mặt thật ra có tiện hơn không?
Xà Hà Tiên Tử thấy đối phương chỉ khẽ xoay mình, thế chộp của bà đã rơi vào khoảng trống, trong lòng rất mực khiếp phục khen thầm: “Tên khùng phải gió nầy thân pháp khá lợi hại đấy”.
Giữa lúc bà còn tần ngần nghĩ ngợi, người bịt mặt áo xanh đã lẹ làng xô mình đến trước mặt bà, và với thủ pháp cực kỳ thần tốc chộp véo vào mặt bà.
Xà Hà Tiên Tử vội lách người tránh thoát chiêu đột kích của địch thủ, giận dữ thét lớn: - ác đồ! Nếu mi còn nhích tới một bước, bổn tiên tử sẽ hạ chưởng ngay!
Người áo xanh bịt mặt khoác tay cười hô hố:
- Tục ngữ có câu rất hay “Không tát tai những kẻ tươi cười”, lão phu từ nãy giờ vẫn một mực giữ thái độ thân thiện với tiên tử, lý đâu tiên tử lại động thủ đánh người?
Xà Hà Tiên Tử ngạc nhiên:
- Thế thì ngươi là ai? Hãy nói thật ra cho bổn tiên tử biết!
Người áo xanh bịt mặt ngửa cổ cười ngất:
- Tiên tử muốn biết danh tính của lão phu, cứ nghe lão phu ngâm bài thơ thối này, nghe xong là tức khắc hiểu ngay và bàn tay phải của tiên tử cũng tự động mà buông xuôi xuống nữa đấy!
Xà Hà Tiên Tử càng thêm kinh ngạc, nhưng bên ngoài vẫn một mực giữ vẻ thản nhiên: - Hừ! Bài thơ của ngươi lại có một sức mạnh thần diệu đến thế à? Đâu, ngâm cho ta nghe thử!
Người áo xanh bịt mặt với tay tháo hai chiếc hồ lô sau lưng, hai tay nâng lên, ngửa cổ tu lần lượt bầu này hết bầu nọ, gật gù lẩm bẩm lấy mình:
- Rượu ngon thật! “Trần niên bá hoa lộ” mùi vị có khác thật, ngon hơn cả cô gái ngây thơ 17 tuổi, ngọt lịm từ trong ngọt ra, thơm thơ từ ngoài thơm vào, thơm ngọt…
Xà Hà Tiên Tử không sao dằn lòng đợi chờ được, nóng nảy thét to: - Lão khùng còn làm xàm gì thế, bài thơ chi mi có ngâm hay là không?
Người bịt mặt áo xanh tay áo quẹt lia khoé miệng: - Ngâm, ngâm, tiên tử nghe cho kỹ nhé! Dứt lời, lão rướn cao cổ, cất giọng khàn khàn như vịt đực ngâm vang:
Nghe đối phương ngâm xong bốn câu trước, Xà Hà Tiên Tử thoáng lộ vẻ nét kinh mang lẩm bẩm khe khẽ:
- Lão khùng quỉ quái nầy không lẽ lại là Phong Trần Tuý Khách mà hai mươi năm về trước đã đồng danh với ta?
Qua đến câu năm, câu sáu, sắc mặt của Xà Hà Tiên Tử càng biến đổi không ngừng và những câu kế tiếp sự kinh hoàng đã lộ đầy trên vẻ mặt, toàn thân bần bật run lên.
Và chẳng đợi người áo xanh chấm dứt, bà đã hùng hổ thét lên:
- Phong Trần Túy Khách, mi quả thật to gan, dám lén lút đến Xà Yêu Hồ của ta, trộm đi “Xà Tiên linh đơn” mà ta đã khổ luyện trên hai mươi năm trời.
Xà Hà Tiên Tử chưa kịp dứt lời, người bịt mặt áo xanh cười hì hì cướp lời:
- Sao tiên tử lại tiếc của đời lắm thế, lão phu vì lòng từ bi, mong cho hai người có ngày thuận thảo chung sống nhau mới chịu khó trộm thuốc về trị thương cho y, có chi là quấy đâu?
Xà Hà Tiên Tử càng nghe càng khí giận xung thiên, hét lên lanh lảnh:
- Phong Trần Túy Khách, mi trộm “Xà Tiên linh đơn” của ta đem giấu đi đâu, nói mau!
Phong Trần Túy Khách nheo mắt cười hì hì:
- Tiên tử làm gì mà hung hăng thế? Mấy viên linh đơn đáng giá là bao! Nếu quả
nhất định phải lấy trở về cho kỳ được, ta sẽ chỉ cho một chỗ đến đấy mà lấy.
Xà Hà Tiên Tử cơ hồ không dằn được lửa giận, dằn giọng rít lời:
- Nơi nào? Nếu mi nói dối trá, coi chừng “Nhật quang thần chưởng” sẽ đốt rụi lớp da già của mi và Yên Xà Chỉ cũng sẽ móc lấy quả tim của mi ra!
Phong Trần Túy Khách bật cười xòa:
- Lão “thần men” nầy nếu sợ Nhật quang thần chưởng cùng Yêu Xà Chỉ của bà thì không bao giờ đến đây. Theo lão thấy thì bà nên ngoan ngoãn buông tay phải xuống là hơn, bằng không lão “thần men” nầy đếch có thèm nói.
Xà Hà Tiên Tử cố dằn lòng, cười khẩy:
- Được rồi, bổn tiên tử chìu lòng mi bỏ tay xuống thử xem cái miệng móm lẻo lự bực nào.
Dứt lời, Xà Hà Tiên Tử chầm chậm nhấc chưởng xuống, luồng hồng quang tắt phụt ngay.
Phong Trần Túy Khách cố tạo ra vẻ trịnh trọng chậm rải ho khan lên mấy tiếng mới cất lời:
- Xà Tiên linh đơn của ngươi, ta cũng chẳng lấy chi nhiều, chỉ nhón có chín viên thôi và ta đã đem tất cả đến “vạn niên băng nhai” nơi Trường Bạch sơn, cốt ý là dùng để trị thương cho y, nói tới nói lui tóm tắt cũng chỉ vì nàng, thế mà chẳng một chút ơn nghĩa đối với lão phu, trái lại còn đem lòng oán hờn thì thật là…
Xà Hà Tiên Tử nghe chín hoàn linh dược “Xà Tiên linh đơn” đều bị cắp đi cả, để cho chồng của mình phục bịnh, không khỏi lửa giận bốc lên ngùn ngụt, mặt xạm lại như sắt thép, nhích người tới quát to: - Phong Trần Túy Khách, bổn tiên tử hẹn mi trong vòng một tháng phải đem chín viên linh đơn trả về chỗ cũ, bằng không, hừ hừ…
Phong Trần Túy Khách đâu phải là hạng người dÔ cho người dọa nạt, cười ngạo nghÔ cướp lời:
- Bằng không thì sao? Phải chăng sẽ dùng Nhật quang thần chưởng cùng Yêu xà chỉ để đốt da móc tim ta?
Xà Hà Tiên Tử cười âm trầm:
- Con quỷ rượu! Mi ngờ bổn tiên tử trừ hai môn tuyệt học ấy ra, chẳng còn tuyệt học nào lợi hại hơn để đối phó với lão quỉ mi sao?
Phong Trần Túy Khách cười ngất ngưỡng:
- Lão say ta rất muốn được thưởng thức tuyệt học chi chi càng lợi hại của tiên tử, xem nó ra sao cho biết.
Xà Hà Tiên Tử quay mặt sang năm ả đồ đệ: - Bày ngay trận pháp “Ngũ Tinh yêu xà trận”.
Năm ả đồ đệ vừa nghe lịnh sư phụ lập tức di động thân ảnh, mỗi người theo án ngữ một phương vị nhất định, vừa vặn bao vây, Phong Trần Túy Khách cùng Hoa sĩ Kiệt vào giữa hạt tâm.
Phong Trần Túy Khách thoáng biến sắc, vội quay sang Hoa sĩ Kiệt dặn dò:
- Nhóc con, tất cả đều tại mi gây ra còn chưa bước xích lại gần ta nữa à?
Hoa sĩ Kiệt không dám cãi lời, nhanh nhẹn xê bước đến sát bên cạnh Phong Trần Túy Khách, hỏi khẽ: - Mỗi khi “Yêu xà Ngũ Tinh trận” phát động, uy lực trận thế ra sao? Có cần vãn bối giúp một tay chăng?
Phong Trần Túy Khách nổi nóng nạt bừa:
- Láo! Đồ bé con không sợ cọp! Đừng nói chi một chút võ công “lá mít” của mi, mà dù chưởng môn nhân của các đại môn phái cũng chả giúp được cái đếch gì!
Giọng nói của ông bỗng đổi sang ôn tồn:
- Tốt hơn hết là ngoan ngoãn núp kín trong vạt áo ta, bất luận bên ngoài động tịnh ra sao, cũng không được thò đầu ra ngoài, bằng không, cái mạng chó của mi…
Phong Trần Túy Khách vụt thở dài một tiếng và chấm dứt câu nói nửa chừng.
Hoa sĩ Kiệt nhìn vào thần sắc của đối phương biết là sự việc rất nghiêm trọng, riu ríu để ẩr Vân thượng nhân trở xuống và ngoan ngoãn chui vào vạt áo của Phong Trần Túy Khách.
Lúc ấy năm ả quái nhân xấu xí vẫn phân nhau đứng yên nơi năm góc độ của trận thế, bất động im lìm như năm pho tượng đá hình cây.
Phong Trần Túy Khách đôi mắt khẽ nhắm, hai tay nâng lấy hồ rượu, không ngớt tu ồng ộc như nước đổ vào lỗ, đối với sự việc trước mắt, dường như chẳng chút bận tâm.
Hoa sĩ Kiệt tuy núp kín dưới vạt áo của Phong Trần Túy Khách, nhưng tình thế xảy ra bên ngoài đều trông thấy rõ ràng, vội dùng thuật truyền âm nhập mật khuyên can:
- Lão tiền bối đừng nên uống nữa, cuộc huyết chiến sắp bắt đầu, rủi say khướt làm sao đối phó được?
Phong Trần Túy Khách cười xòa:
- Ranh con lo chuyện bá láp, lão tử càng say càng tráng kiện đảm lược, tránh được…
Xà Hà Tiên Tử cười lạt cướp lời:
- Tránh được sự khó chịu vì đường xuống Diêm Vương thiếu rượu uống phải không?
Phong Trần Túy Khách sầm mặt:
- Cái ấy cũng chả mắc mới gì mi thế nào? Ngũ Tinh Xà Yêu trận vẫn chưa phát động à?
Xà Hà Tiên Tử lại cười khiêu khích:
- Con sâu rượu! Mi có biết uy lực của Ngũ Tinh Xà Yêu trận phát động uy lực của nó như thế nào chăng? Mi tự tin có thể ngăn được trận thế hay không?
Phong Trần Túy Khách nhếch mép lạnh lùng:
- Là phúc thì không hoạ đã là họa khó trốn được vào đâu, chuyện đã thế nầy dù không ngăn nổi cũng phải ngăn.
Xà Hà Tiên Tử cười nhạt:
- Nếu trên người lão say mi có mang theo chín viên “Xà Tiên linh đơn”, khôn hồn trao trả đây, bổn tiên tử sẽ niệm tình mở lưới rộng dung một phen, bằng trái lại ngọc đá đều tan, dù hối tiếc cũng đã muộn.
Phong Trần Túy Khách nghiêm mặt quát:
- Lão say nầy suốt nửa đời người lặn lội trên khắp giang hồ, chưa hề biết nói dối ai nửa tiếng. Nếu người muốn đòi cho được chín viên “Xà Tiên linh đơn” giờ đây mau lên đường ngay, may ra còn kịp.
Xà Hà Tiên Tử sắc mặt vụt xạm lại như sắt đá, dõng dạc cất tiếng:
- Ngũ phụng nghe lịnh: Lập tức phát động trận thế, diệt trừ trước hai tên ác đồ nầy rồi sẽ hay.
Năm quái nhân xấu xí liền di động bước chân, chạy vòng vòng theo phương vị của trận pháp, Hoa sĩ Kiệt khẽ hé mặt nhìn ra ngoài, thấy bộ pháp của năm người càng lúc càng nhanh, dần dần thoắt lướt qua trước mắt như những vết mờ không sao nhìn thấy được hình người.
Hoa sĩ Kiệt cũng đồng thời cảm thấy vạt áo của Phong Trần Túy Khách càng lúc càng dày, cuối cùng biến thành như một bức tường đá cứng. Hoa sĩ Kiệt thất sắc bảo thầm:
“Nội lực của Phong Trần Túy Khách này quả hùng hậu! Nhưng ông có thể đương đầu nổi Ngũ Tinh Xà trận của bọn họ chăng?”
Lúc bấy giờ, Phong Trần Túy Khách rượu đã thôi uống, nhắm mắt đứng im giữa trận bất động, sắc mặt nghiêm trọng như một lão tăng đang nhập định…
Bất thần!...
Sau một tiếng quát lớn, kình phong từ bốn phía bên ngoài đồng thời ập vào giữa trận, giữa những luồng cuồng phong sôi động, năm quái nhân lắc rung mái tóc xõa, bay ra vô số những con rắn nhỏ màu vàng ngo ngoe phóng thẳng về phía Phong Trần Túy Khách.
Phong Trần Túy Khách bỗng mở chòng mắt giận dữ thét to: - Xà Hà Tiên Tử, nếu như ngươi chẳng lập tức thu hồi lũ đồ tử đồ tôn của ngươi,
lão phu sẽ hủy diệt tất cả giống vật gớm ghiếc ấy chẳng còn một móng.
Xà Hà Tiên Tử đắc ý cười lanh lảnh:
- Xem tài nghệ bực nào mà hủy diệt được “Kim xà nô”, quyền chưởng chẳng hại đao kiếm chẳng thủng này!
Phong Trần Túy Khách cười gằn:
- Ngươi đừng hối hận!
Tiếng “hận” chưa kịp thoát khỏi bờ môi, đã có vài con Kim xà nô phóng tới.
Phong Trần Túy Khách vội há toang chiếc miệng rộng, phèo phèo phun vọt ra một luồng mưa đỏ hồng như máu.
Sau một loạt tiếng xèo xèo như than hồng rơi trong vũng nước, làn mưa đỏ ấy đã nuốt mất những con Kim xà nô vừa phóng đến.
Xà Hà Tiên Tử kinh hãi kêu lên:
- Tửu Vũ thần công!
Phong Trần Túy Khách cười lạt:
- Một chút “tửu lực” có chi đáng kể tiên tử hà tất phải kinh ngạc thế!
Xà Hà Tiên Tử trợn mắt giận dữ:
- Được lắm! Lão quỉ say nhớ lấy, hủy mất bao nhiêu rắn thần mà bổn tiên tử đã dày công luyện tập, bổn tiên tử sẽ gia bội bồi thường vào cái mạng già của mi!
Phong Trần Túy Khách hơi chột dạ, lão dư hiểu Xà Hà Tiên Tử lòng hung tay độc, võ công cũng rất cao cường, lại thêm năm ả đồ đệ, đều là những tay cao thủ tuyệt thế võ lâm, đêm nay khó mà thoát khỏi một phen ác chiến sống còn.
Lão đằng hắng khan vài tiếng đỡ lời:
- Lúc nãy, chả phải lão phu đã cảnh báo trước là người đừng hối hận chăng? Tiên tử cứ cậy thế hiếp người, sao trách trở lại ta?
Xà Hà Tiên Tử hừ lên một tiếng nặng nề, chẳng buồn đáp lời, khẽ khoác tay trái ra dấu, năm quái nhân được lịnh đồng quát lên thật to, mỗi người cùng chĩa thẳng mười ngón tay chân về phía Phong Trần Túy Khách.
Cùng thời gian ấy, Xà Hà Tiên Tử chầm chậm nhấc tay phải lên, lòng bàn tay hào quang đỏ ngời, tiếp đó một vầng hơi màu hồng lờ mờ bốc lên…
Phong Trần Túy Khách sắc mặt rắn lại như sắt đá. Hoa sĩ Kiệt nấp kín trong vạt áo ông, chợt cảm thấy từ vạn lỗ chân lông của lão toát ra một luồng cương khí, phân bố khắp bên ngoài châu thân của lão.
Xà Hà Tiên Tử vụt quát to: - Công!
Năm quái nhân với 50 ngón tay thon dài như bút ngọc đồng thời chộp thẳng vào người Phong Trần Túy Khách kẹp theo những luồng khí thể xanh lè như những con thanh xà nho nhỏ nhắm vào khắp châu thân tuyệt đạo đối phương phóng tới.
Xà Hà Tiên Tử cũng lật nhanh tay phải chưởng tâm hướng thẳng ra ngoài.
Liền đó một luồng hồng quanh sáng rực như chiếc móng dài từ chưởng tâm vèo vèo thoát ra với một tốc độ phi thường…
Trong khoảnh khắc, thân hình Phong Trần Túy Khách cơ hồ bị bao trùm giữa hai luồng hào quang rực rỡ xanh hồng.
Mặt đất cơ hồ như rung rinh chuyển động, gian nhà tranh không ngớt kẻo kẹt lắc lư…
Phong Trần Túy Khách xạm tái sắc mặt, vội hé miệng phun ra liên tiếp mấy luồng tửu khí màu đỏ thẫm, đẩy bật hai đạo hào quanh xanh hồng của đối phương giạt trở ra ngoài, hai tay đồng thời trút tất cả số rượu còn lại trong chiếc hồ lô vãi ra bốn phía.
Hơi rượu bay đến đâu, những tiếng xèo xèo vang theo đến đấy, và khói trắng bốc nghi ngút mịt tỏa cả trận trường.
Xà Hà Tiên Tử càng thêm giận dữ, thét vang:
- Các đồ nhi! Mau gia thêm hai thành uy lực vào Ngũ Tinh Xà Yêu trận!
Hai luồng hào quang xanh hồng liền đó vụt ngời lên rực rỡ, Xà Hà Tiên Tử cũng đồng thời gian ấy, nhấc cao tay trái phóng ra một chưởng.
Phong Trần Túy Khách vội mang hai chiếc hồ lô trở lên vai, song chưởng đột ngột đẩy ra đối kích.
Bằng!...
Sau một tiếng nổ, Phong Trần Túy Khách hự lên một tiếng nặng nề, té ngồi trên mặt đất, thân hình đồng thời rủ ra như hết cả sức hơi.
Hoa sĩ Kiệt kinh hoàng, vội cùng ngồi hụp ngay xuống. Người chàng dán sát vào thân hình Tuý Khách. Chàng cảm thấy thân hình đang run rẩy dữ dội, chứng tỏ là ông bị nội thương rất nặng.
Hoa sĩ Kiệt thở dài sườn sượt than thầm:
- Thế là hết! Ta đã hại mạng vị hiệp khách này rồi!
Phong Trần Túy Khách dần dần càng run lên dữ dội, thân hình lảo đảo như sắp ngã dụi xuống…
Cùng khi ấy, chàng lại nghe tiếng cười âm trầm đắc ý nhưng ngùn ngụt sát cơ của Xà Hà Tiên Tử vọng xói vào tai, chứng tỏ là mụ sắp sửa hạ độc thủ để kết liÔu mạng hai người.
Giữa lúc cái chết của chàng và Phong Trần Túy Khách chỉ còn cách nhau giữa khoảng tóc đường tơ, đột nhiên…
Một tiếng quát từ của miệng Xà Hà Tiên Tử vang lên, chàng chưa kịp hết ngạc nhiên, đã cảm thấy thân hình chàng cùng với Phong Trần Túy Khách như được ai nhấc bổng và bay đi vùn vụt giữa không trung…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...