Phong Trần Tuý Khách và Tư Đồ Không nghe tiếng thở dài cũng ngạc nhiên quay đầu lại và khi nhìn đến vẻ ưu tư trên nét mặt chàng, hai người dường như cảm thông qua trạng thái tâm tư, không hẹn đồng đưa mắt nhìn nhau và lầm lũi tiếp nối lộ trình.
Càng đi lên cao, sơn đạo càng quanh co hẹp dần khó đi, đá to bít lối, gai cỏ lấp đường…
Phong Trần tuý khách bất giác ngẩg đầu nhìn lên, đỉnh núi lờ mờ nửa ẩn nửa hiện trong ráng mây ngũ sắc lung linh, vô phương ước lượng chiều cao của phong đỉnh.
¤ng lắc dđầu thở phào một tiếng, đoạn tháo bầu rượu trên vai xuống, tu luôn mấy ngụm, khề khà cất lời :
- Núi cao khó dò, sơn đạo lại khúc khuỷu khó đi, không biết nội nhật trưa nay có thể đến kịp đỉnh núi hay không ?
Lời Phong Trần tuy` khahc` vừa dưt`, chợt một tiếng véo vang lên, dường như có một vậtchi doai đó ném tới.
Phong Trần tuý khách đón hơi theo gió, phất mạnh tay áo định cuốn lấy vật nọ, nhưng chỉ cuốn vào khoảng không…
Lao chưa kịp co một phản ứng tiếp nối, đã “cum” lên một tiếng, bầu rượu trên vai ông đã bị vật nọ khoét vỡ một lỗ to, rượu chứa trong bầu liền vọt ra như một vòi nước.
Phong Trần tuý khách vừa giận vừa tiếc của tru tréo lên :
- Hoa lão đệ mau tìm tên khốn phá đám kia cho lão để lão rảnh tay dùng miệng hứng lấy mớ rượu kẻo chảy hết xuống đất thì thật là toi của!
Dứt lời vội tụt ngay bầu rược vào tay, hả họng ngay vòi rượ đang bắn ra hớp lấy hớp để.
Hoa Sĩ Kiệt thoáng đổi sắc mặt, cảm thấy thủ pháp của kẻ bí mật cao hơn Phong Trần tuý khách khá nhiều.
Chàng lập tức rút kiếm cầm tay, đôi mắt sáng ngời như ánh điện, lục tìm khắp bốn phía.
Tư Đồ Không đứng cạnh đấy thấy tình cảnh của Phong Trần tuý khách thật đúng với câu cắt cổ hơn đổ rượu của mấy bọn thần men không khỏi bưng miệng cười khúc khích.
Đôi mắt sắc bén của Hoa Sĩ Kiệt sục sạo tìm tòi khá lâu vẫn không phát giác được người nọ núp nơi nào, lòng càng thêm hoài nghi, đăm chiêu lo nghĩ.
Phong Trần tuý khách chợtngẩng đầu lên phùng mang mắng to :
- Quân mấtdạy ởđâu đến đây làm lão say ta cơ hồ chết ngộp vì hơi men !
Bất thần, một giọng nói vo ve như muỗi vọng lại, nghe rõ ràng từng tiếng chui vào tai mọi người :
- Con quỷ say mở miệng là mắng người, coi chừng ta ném vỡ miệng mi ra !
Cùng theo đó một vật trắng xoá tròn trịa lao bắn đến hướng miệng Phong Trần tuý khách với một tốc độ phi thường.
Phong Trần túy khách qua kinh nghiệm lần trước, chẳng còn dám khinh thường vội giơ tay đón lấy…
Té ra vật nọ chỉ là một mảnh giấy trắng được vo tròn…
Đồng thời gian ấy, từ sau một mỏm đá to, một bóng vàng nhoáng động như tia chớp.
Hoa Sĩ Kiệt buột miệng khen ngợi :
- Thân pháp thật tuyệt !
Phong Trần túy khách mở banh cuộn giấy ra xem, buông tiếng cười ngất :
- Ta sớm biết là lão điên giở trò quỉ chứ chẳng ai, quả nhiên không ngoài sở liệu.
¤ng chợt ngưng ngang tiếng cười, trao mảnh giấy cho Hoa Sĩ Kiệt và tiếp lời :
- Hoa lão đệ hãy đọc xem, hôm nay ráng mà coi chừng chiếc sọ dừa của mình !
Hoa Sĩ Kiệt đón lấy mảnh giấy, thấy bên trên vỏn vẹn hai câu :
“Lạc Nhạn Phong giăng đầy cạm rồng bẫy cọp
Quyết bắt cho được Thất Độc Thần Kiếm Khách”
Bên dưới chỉ ký độc một chữ “Cuồng” thật tháo.
Hoa Sĩ Kiệt xem xong nhíu hẳn đôi mày kiếm, nhẹ cười :
- Thiên Nhai cuồng nhân lão tiền bối chịu khó đưa thơ cảnh cáo, vãn bối thật muôn vàn cảm tạ, nhưng Hoa Sĩ Kiệt này nếu đã sợ Xà hà Tiên Tử thì đâu dấn bước đến đây làm gì ?
Phong Trần túy khách bỗng biến mất vẻ khôi hài bình thương, nghiêm mặt nhìn chàng trịnh trọng :
- Lão đệ tất rõ câu cổ huấn “Kiêu tất bại” đấy chứ ? Hôm nay Xà hà tiên tử mời tất cả anh hào năm non bảy núi đến tham dự cuộc đại hội Lạc Nhạn Phong, trong số đó chẳng thiếu chi cao nhân dị sĩ lão đệ chớ khá khinh địch…
Oõng ngừng lại đôi chút rồi tiếp lời :
- Ta dọc đường nghe ngóng tin tức, được biết Xà Hà tiên tử trong kỳ đại hội này ngoài sự cấu kết với Nhị Cốc, Tam Bảo, Ngũ Cuồng, Nhị Sát, Tứ Quái ra còn mời thêm vô số cao thủ hải ngoại cùng đám ma đầu Tây Thuỳ biên ải đến trợ tay. Mụ quyết huỷ diệt các đại phái Trung Nguyên trên lạc Nhạn Phong này.
Tư Đồ Không chợt xen vào ngắt lời :
- Cho nên Thiên Nhai cuồng nhân lão tiền bối đi Lạc Nhạn Phong trước để dò thám hư thật phải chăng?
Phong Trần tuý khách gậtđầu :
- Đại khái là như thế, chẳng qua Phong lão Thiên Nhai cuồng nhân này hành động bí mật, ẩn hiện bất chợt như quỉ thần, đại sự trong thiên hạ, lão rõ tợ 10 ngón trên tay, được lão ngần giúp đỡ trong bóng tối, lợi ích cho chúng ta không phải nhỏ !
Tư Đồ Không nhíu mày hỏi tiếp :
- Như thế này chắc chúng ta không sao đến kịp Lạc Nhạn Phong nội trưa nay?
Phong Trần túy khách trầm ngâm khá lâu :
- Không chừng Xà Hà tiên tử cắt đặt người cản trở Hoa Sĩ Kiệt không đến được đỉnh núi giải cứu cao thủ các đại phái cũng nên !
Hoa Sĩ Kiệt cười rắn rỏi :
- Mặc cho mụ tìm cách cản trờ hay bắt sống, tại hạ nhất định phải đến cho kỳ được Lạc Nhạn Phong mới thôi !
Phong Trần tuý khách vội khuyên giải :
- Lão đệ nếu dọc đường gặp người cản trở, không nên mỗi chốc ra tay, tiên lễ hậu binh, để tiết kiệm thời gian và tránh đi những cuộc xô xát đổ máu không phải lúc !
Hoa Sĩ Kiệt cảm kích vòng tay :
- Đa tạ lời khuyên bảo của lão tiền bối, vãn bối xin ghi nhớ vào lòng.
Sau khi bàn tính xong xuôi, ba người vội gia tăng tốc độ thân pháp, phi nhanh lên hướng đỉnh.
Thế núi càng lúc càng cao dốc, đường đi lắm lúc cheo leo bên miệng vực, chỉ một chút sẩy chân là rơi xuống nát thây.
Đang lúc ba người cắm cổ lầm lũi trên lộ trình, bất thần bên vách đá chơi vơi phát ra một tiếng ré quái dị cực cùng.
Hoa Sĩ Kiệt và mọi người vội thu nhanh thân pháp đứng lại, ngẩng mặt nhìn lên.
Trên một mỏm vách cao vút độ 40 trượng hơn, dường như được công người đục đẽo thêm, trơn nh½n không một chỗ có thê bíu tay, từ trên mỏm vách thòng xuống một sợi thang dây, dường như dùng để cho người muốn trèo lên đấy.
Hoa Sĩ Kiệt, Phong Trần tuý khách và Tư Đồ Không còn đang ngẩng mặt quan sát, bỗng từ giữa lòng vách núi vọng ra những tiếng xè xè kỳ lạ và chiếc thang dây nọ tự dưng thụt vào trong vách đá một cách nhanh chóng.
Hoa Sĩ Kiệt chưa hết rúng động ngạc nhiên, từ trên mỏm cao bỗng xuất hiện một lão già quái dị một chân, râu tua tủa bao quanh hàm.
Vì khoảng cách quá cao, Hoa Sĩ Kiệt không sao trông rõ mặt mũi người nọ, chỉ mang máng nhìn thấy đối phương dường như tuổi tác rất lớn, cùng với dáng dấp hung tợn quái đản.
Đôi mắt của lão quái một chân ngời xanh leo lẻo như cú vọ cứ bắn thẳng và không ngớt quét khắp trên dưới người chàng hồi lâu chẳng thốt nên một tiếng.
Hoa Sĩ Kiệt nghe nhột nhạt không sao hịu được, nhìn tránh đôi mắt hung tợn của lão, vòng tay thi lễ :
- Dám hỏi lão trượng sơi thang dây ấy có thể thòng trở xuống cho nhóm người tại hạ mượn tạm để leo lên hay chăng?
Lão quái một chân vểnh bộ râu rìa đáp lại bằng câu hỏi khác:
- Bé con có phải là …
Hoa Sĩ Kiệt vội tiếp lời :
- Tại hạ là Hoa Sĩ Kiệt !
Lão quái nhân chợt “ồ” lên một tiếng kinh dị :
- Bé con chính thật là Thất Độc Thần Kiếm khách đấy à?
Đệm trong lời nói, chiếc gậy trên tay lão gõ lộc cộc lên mỏm đá, khiến toàn thể vách đá đều chấn động rung rinh.
Đột nhiên lão cười lên âm trầm, đôi mắt lại không ngớt xoay động khắp người Hoa Sĩ Kiệt.
- Bé con cũng chỉ hai mắt, hai tai, một mũi, một miệng, nào có khác chi với người thường đâu!
Lời lẽ lạ lùng của đối phương làm Hoa Sĩ Kiệt rất đổi ngơ ngác, vội hỏi :
- Tiền bối nói như thế có nghĩa chi?
Giọng của lão quái nhân vẫn âm trầm như băng khối :
- Lão phu từ miền Đông đến đây, suốt dọc đường chỉ nghe thiên hạ đồn rùm Thất ĐộcThần Kiếmkhách térachỉlàhạng lạmdụng hư danh!
Tư Đồ Không chen lời :
- Lão tiền bối định nói là…
Lão quái bỗng dừng lại lắc đầu thở dài một tiếng như tiếc rẻ :
- Giờ đây thấy mi chỉ là một tên học trò khó yếu như bún thiu, khiến lão phu hết sức thất vọng.
Hoa Sĩ Kiệt không sao dằn được, hừ mũi một tiếng rõ to :
- Nhưng không đến nổi lão trượng phải thất vọng đâu !
Lão quái một chân trợn to đôi mắt trắng dã, ngắm nghía chàng thêm một lúc, đoạn gật gù cất lời :
- Hay là các hạ vờ ra vẻ một kẻ đáng thương?
Hoa Sĩ Kiệt cười mỉa:
- Chuyện khôi hài ! Hoa Sĩ Kiệt này từ lúc dấn bước giang hồ đế giờ, trận to trận nhỏ đã xônng xáo có đến mấy chục, chưa hề biết sợ ai. Hà tất trước mặt ông lại ăn mày lòng thương xót?
Phong Trần tuý khách sợ hai người động thủ, vội lên tiếng :
- Thôi vậy, giữa hai người chưa từng quen biết, lời lẽ hà tất phải hiềm khích nhau, chúng ta đi thôi !
Lão quái một chân vụt hừ lên một tiếng, trầm giọng :
- Họ Hoa kia, ngươi đã tự phụ như thế, chắc hẳnthân đầy tuyệt học chân tài, lão phu rất muốn thưởng thức vài cao chiêu của Thất Độc Thần Kiếm khách !
Hoa Sĩ Kiệt đã hơi bực, to tiếng :
- Nếu như lão trượng nhất định bức tại hạ phải ra tay, giữa lúc giao tranh tất khó tránh khỏi sát cơ dậy động, e hối tiếc thì chuyện đã rồi !
Lão quái một chân buông tiếng cười âm trầm :
- Lão phu với chiếc chân này tung hoành một cõi Thanh Hải hơn mấy mươi năm, chưa hề biết hối tiếc việc mình đã làm !
Phong Trần tuý khách kinh nghi vọt miệng :
- Tôn giá phải chăng là Độc cước đại đế Nhứt Long, danh rền Thanh Hải mấy mươi năm?
Lão già một chân buông tiếng cười ha hả :
- Đúng vậy! Độc cước đại đế hay hoàng đế một chân chính là lão phu. Đã biết rõ đại danh ta, sao chẳng quì xuống khấu đầu tạ lỗi may ra sống sót?
Hoa Sĩ Kiệt nói :
-Nơi Thanh Hải, mặc tình ông xưng vương xưng đế, nhưng nơi đây không còn là địa phận Thanh Hải, xin lão trượng dẹp bớt khí ngông cuồng.
Độc cước đại đế hừm lên một tiếng giận dữ :
-Ranh con dám vô lễvớiđạiđếnhư thế,tộiđáng chết!
Tiếng “chết” vừa thoát ra cửa miệng, thanh gậy trên tay từ dưới hất lên trên và từ trên bổ vút xuống hướng chân vách …
Một luồng gậy kình với tốc độ dạt rừng tróc núi, mạnh dường sóng lũ từ trên cao chụp vút xuống phía dưới.
Hoa Sĩ Kiệt nghiễm nhiên đứng thẳng, tay hữu khẽ vạch trở ra, nhẹ nhàng hoá giải tất cảkình lực của ngọn gậy phong vừa bắn tới.
Độc Cước đại đế đã hơi chột dạ, trợn mắt nhìn sững Hoa Sĩ Kiệt quên thôi!
Vì rằng ngọn gậy vừa rồi, lão đã dốc hết năm thành công lực, đinh ninh Hoa Sĩ Kiệt nếu chẳng chết cũng trọng thương, ngờ đâu đối phương chỉ nhẹ nhàng vạch ra một chưởng đã hoá giải tất cả kình lực vừa phóng tới.
Đối phương đã ra tay kích trước, Hoa Sĩ Kiệt còn đâu nhẫn nhịn thêm, giữa lúc đối phương đang hoang mang sửng sốt, chàng lập tức hú lên một tiếng hào hùng. Lắc mình phóng lên mỏm vách.
Với một thế “Cô hạc ma vân”, người chàng vèo đi như một cánh hạc tung mây bắn nhanh lên ngọn đỉnh.
Tay cũng đồng thời vói tréo ra sau, rút phăng ngọn Thất độc thần kiếm nơi sau lưng giật mạnh.
Thanh kiếm lập tức bung xoè như cánh quạt bảy lá hào quang ngập trời xanh biếc khắp một vùng.
Người chàng uy nghi như một thần nhân đứng sững trên mỏm cao giữa vùng hào quang xanh lục.
Độc Cước đại đế tuy võ công siêu việt, nhưng trước oai độ khiếp người của Hoa Sĩ Kiệt cũng phải chột dạ tròn mắt thối lui một bước !
Lão không ngờ một thư sinh như thế lại có một thân pháp cùng một vũ khí khiến người phải khiếp phục !
Hoa Sĩ Kiệt trừng đôi mắt cọp, giọng trầm sát khí :
- Các hạ muốn nhường đường hay muố hạ thấp oai phong của Đại đế?
Độc Cước đại đế dù sao cũng là vị bá chủ một cõi đất trời, võ công đâu phải kém, d6ẽ gì chịu nổi lời khinh miệt của hạng hậu sinh tiểu bối như Hoa Sĩ Kiệt?
Lão lập tức rống lên như cọp :
-Nếu ngươi thắng nổi chiếc gậy trong tay của lão phu thì cứ tự nhiên đi qua !
Hoa Sĩ Kiệt nét mặt nghiêm trầm :
- Tại hạ cùng tôn giá xưa nay chưa từng gặp, lẽ ra không nên dùng đao kiếm để quen biết nhau, nhưng tôn giá cứ ép nài tại hạ phải động thủ, đến lúc máu nhuộm sườn non, tôn giá đừng oán trách ai !
Độc Cước đại đế cười mỉa :
- Nếu lão phu buông tha mi, làm sao ăn nói cùng Xà Hà tiên tử, mi đành số vậy!
Hoa Sĩ Kiệt thoáng đổi sắc mặt, cười lạt :
- Té ra tôn giá đã cùng mụ yêu phụ cấu kết, tại hạ khó thể nương tình được nữa !
Sau một tiếng quát to, ngọn Thất Độc Thần Kiếm trong tay đã cuốn thẳng vào lão với một tốc độvượt ngoài ý tưởng.
Độc Cước đại đế vội vận công trút vào thế gậy loang mạnh trở ra đối kích.
Hai luồng sức mạnh tông nhau, tạo thành một tiếng nổ rung rinh cả sơn nhạc.
Tà áo trắng của Hoa Sĩ Kiệt không gió mà phất phơ bay, nhưng thân hình vẫn vững trơ như trụ thạch.
Độc cước đại đế thân hình rúng động, lắc lư mấy lượt mới ngừng, khí huyết trong người trào ngược trở lên.
Lão rất mực kinh mang, vội nhắm mắt vận công để trấn áp khí huyết đang dâng lên gần cổ họng.
Hoa Sĩ Kiệt lại quát lên một tiếng lanh lảnh, ngọn kiếm thứ hai đã như giòng suối biếc dốc ngược trở ra.
Độc Cước đại đế đã hết dám khinh lờn, thế gậy cuốn theo một luồng gió lốc vèo ra đón lại.
Bằng !… Bằng !…
Đùng !… Đùng !…
Gậy phong, kiếm khí đôi bên liên tiếp va chạm nhau, gây nên những loạt nổ đinh tai điếc óc, khoảnh khắc, đôi bên đã năm hiệp qua tay.
Sắc thái ngạo nghễ của Độc Cước đại đế đã dần dần lặn mất, thay vào đấy một vẻ mặt hãi hùng, kinh ngạc…
Lão không ngờ sau mấy mươi năm mải miết nơi miền Thanh Hải, Trung Nguyên đã mọc lên một tay thiếu niên cao thủ như thế, kiếm pháp chẳng những tinh kỳ mà nội lực cũng cực kỳ hùng hậu tiếp nối triền miên.
Tình hình trước mắt không khéo lão sẽthảm bại dưới tay chàng, thì chẳng những không mặt mũi nào trở về Thanh Hải mà còn không biết phải nói thế nào với Xà Hà tiên tử…
Trong phút chốc sát cơ bỗng phừng xông lên đỉnh óc…
Riêng phần Hoa Sĩ Kiệt sau 5 hiệp giao tranh cũng âm thầm khiếp hãi tài nghệ của đối phương.
Vì thế kiếm của chàng mỗi lúc công ra, đều bị ngọn gậy của lão lấp nẻo chặn đường, không sao thitriển cho hết công lực.
Đột nhiên từ trên cao vút xuống hai bóng người nhẹ nhàng như hai giải khói xanh.
Hoa Sĩ Kiệt thấy đối phương là Phong Trần tuý khách và Tư Đồ Không, tinh thần càng phấn chấn, lập tức vận công kên mũi kiếm, chuẩn bị ra tay đấu tiếp …
Phong Trần tuý khách đằng hắng trịnh trọng :
- Nếu hai người cứ liều lĩnh giao tranh, tất không khỏi tàn cuộc đôi bên đều thảm bại, tốt hơn hết là dừng tay bãi chiến ở đây !
Đôc Cước đại đế buông tiếng cười lạnh lạt :
- Trừ phi gã họ Hoa chịu vứt kiếm đầu hàng, theo lão phu đến gặp Xà hà tiên tử, lão phu mới có chỗ giao bàn …
Hoa Sĩ Kiệt ngửa mặt cười to :
- Tại hạ dù bỏ xác nơi đây cũng chẳng vứt kiếm đầu hàng!
Độc Cước đại đế sầm mặt cười hiểm ác :
- Đã thế làmi tận số rồi !
Lồng trong giọng cười ghê rợn, đầu gậy trên tay đã lia tròn một vòng và thình lìnhvới một tư thế lạ lùng xỉa thẳng vào người Hoa Sĩ Kiệt quát to :
-Ranh con,có biếtđượcchiêu này chăng?
Nhìn thấy ngọn gậy của đối phương rât khác thường, ánh gậy đang đi ngang bỗng chuyển hướng ngóc lên và trùng trùng chụp trở xuống.
Hoa Sĩ Kiệt rất đỗi kinh tâm, chàng vội nhấc người lên cao hơn ba trượng, vừa vặn tránh khỏi luồng gió gậy vưa quật tới.
Độc Cước đại đế rống lên :
-Mi chạy đâu !
Chiếc chân duy nhất nhún nhẹ trên mặt đất, thân ảnh tựa như một con ưng to lao bắn theo Hoa Sĩ Kiệt.
Chờ cho đối phương phi lên vừa đúng tầm, Hoa Sĩ Kiệt mới lia nhanh ngọn kiếm trên tay từ phía phải tréo sang hướng trái…
Soẹt…
Độc Cướ đại đế chợt cảm thấy cánh tay trái lành lạnh, nhìn lại té ra chiếc tay áo đã bị rọc xả một đường dài.
Hoa Sĩ Kiệt sau một thế phản kích vội trầm khí đáp ngườii trở xuống.
Độc Cước đại đế cũng vội xà người đáp xuống, xem xét kỷ lại cánh tay, tuy chỉ bị rách lớp áo bên ngoài hưng trên làn da đã hiện lên một vệt dài đen thẫm…
Tư Đồ Khôngnhãn quang sắc bén, thấy thế liền nói :
- Độc Cước đại đế ơi, ông hiện giờ sắp biến thành Hoàng đế một tay rồi đấy !
Độc Cước đại đế mặt liền biến sắc, trầm tiềng hỏi :
- Chẳng lẽ trên kiếm của y có độc?
Tư Đồ Không gật đầu cười cười :
- Kể ra tôn giá phản ứng rất nhanh, danh tiếng Thất độc thần kiếm như vậy, tôn giá thử nghĩ xem trên kiếm có độc hay không ?
Độc Cước đại đế nửa tin nửa ngờ, vội vận thử khí lên tay trái, sắc mặt liền tái hẳn, tay phải lập tức nhấc lê và phạt mạnh vào cánh tay trái…
Sau một tiếng rắc ngắn lạnh, cánh tay trái lập tức gẫy lìa, rơi phịch xuống đất.
Lão cấp tốc xé ngay một miếng vải nơi cánh tay áo rách và buộc nhanh vết thương đang xối máu.
Nhìn thấy Độc Cước đại đế tự chặt lấy cánh tay mà sắc mặt vẫn thản nhiên không chút cau mày, Hoa Sĩ Kiệt không khỏi rùng mình ơn ớn. .
Phong Trần tuý khách ha hả cười to :
- Với hào tình ấy, Độc cươc đại đế đáng cho chúng ta thứ dung, đi thôi Hoa lão đệ.
Miệng thốt tay đã kéo Hoa Sĩ Kiệt xoay mình cất bước. Nhưng Độc cước đại đế dễ đâu chịu thôi, quát lên một tiếngnhư sấm động :
- Đứng lại ! Đền cánh tay gãy cho lão phu đã!
Ngọn gậy trên tay lồng trong tiếng quát quét tủa ra như sét giật.
Trước sự tàn tật đáng thương của kẻ địch, Hoa Sĩ Kiệt không nỡ hạ thêm độc thủ, chỉ lắc mình tránh, trầm giọng thét :
- Khôn hồn cút ngay, liều lĩnh là toi mạng !
Độc cước đại đế lúc ấy như kẻ mất đi lí trí, sự giận dữ khiến lão trở nên điên cuồng quên hẳn sự sống,lăn xảvàoliều lĩnh tấn công…
Hoa Sĩ Kiệt trước tình thế chẳng đặng đừng, hét lên lanh lảnh :
- Ráng mà đỡ ngọn chỉ này !
Cùng theo tiếng quát,ngón giữa tay trái đãbúng ra một đường chỉ kình vèo vèo xé gió lướt tới.
Độc cước đại đế cả kinh, vội bật ngược người lăn tròn trên đất, vừa vặn ngọn chỉ kình lướt véo qua thân.
Hoa Sĩ Kiệt sát cơ đã ngùn ngụt đỉnh đầu, ngọn cước bay ra một đòn tiếp nối nhanh dường gió trút.
Vừa mới trỗi người lên, Độc cước đại đế đã phải lắc mình tránh sang cạnh tám thước.
Hoa Sĩ Kiệt thấy hai đòn tuyệt kỷ một cước một chỉ đều đánh vào khoảng không, chẳng khỏi thầm kính phục võ công của đối thủ, tuy bị trọng thương mà vẫn nhanh nhẹn tuyệt cùng.
Độc cước đại đế da lưng cũng lấm tấm mồ hôi, thầm kêu lên may mắn.
Sau phút định thần, lửa giận từ tâm tư ngút toả khó dằn, lão trèo trẹo nghiến răng :
- Tên khốn, trong vòng năm chiêu nếu lão phu chẳng giết được mi, quyết lao đầu tự tận tại vực thẳm này.
Phong Trần tuý khách vộithan dài :
- Độc cước đại đế hà tất phải thế? Oán thù nên giải chẳng nên buộc, huống chi hai người xưa nay chưa từng quen biết qua !
Hoa Sĩ Kiệt cũng trầm trầm cất tiếng:
- Chỉ cần tôn giá đừng cùng yêu phụ cấu kết, tức tốc quay về Thanh Hải, tại hạ sẽ...
Độc Cước đại đế gầm lên :
- Câm mồm ! Bổn đại đế là hạng người nào, há đi khuất tất dưới tay một tên ranh miệng còn hôi sữa à?
Hoa Sĩ Kiệt cười nhếch mép :
- Đã thế, xin tuỳ theo tôn ý !
Độ cước đại đế đôi mắt long lên đỏ ngầu, râu rồng từng sợi tua tủa dựng lên, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lớp áo cũng dần dần phồng căng…
Chiếc gậy màu xanh trên tay lão cũng bỗng dưng bừng lên xanh ngời …
Tư Đồ Không thấy thế kề tai Hoa Sĩ Kiệt thì thào :
- Kiệt huynh coi chừng tà môn của lão một chân ấy !
Hoa Sĩ Kiệt gật đầu, vội vận đầy Băng Hồn công lực s½n sàng chờ đợi.
Độc cước đại đế vụt quát lên một tiếng kinh thiên động địa, nhấc cao thân cả người lẫn gậy đều bay về phía Hoa Sĩ Kiệt.
Trận trường bỗng ngập toả ánh xanh, phủ kín cả thân hình đại đế cùng thanh gậy, kẹp theo tiếng kình phong vi veo, bốn bên không khí chừng như bị luồng kình lực hút hết, khiến người cảm thấy hơi thở khó khăn….
Đá cát trên mỏm núi cũng ào ào bốc dậy, cùng tuôn thẳng hướng về Hoa Sĩ Kiệt.
Trước thế công hung mãnh liều lĩnh của đối thủ, Hoa Sĩ Kiệt vội trầm khí cho đôi chân thụt sâu xuống mặt đất hơn hai tấc, ngọn Thất Độc thần kiếm trên tay phải nhắm ngay vào thân hình của Độc cước đại đế đang xông tới quất ngược ra, tay trái đồng thời bồi tiếp một quyền.
Cây cỏ bốn bên bỗng dưng bị bật cả gốc đổ xuống rầm rầm, mặt đất lung lay như đến hồi địa chấn.
Sau một tiếng thét hãi hùng, Độc cước đại đế như chiếc vụ quay tròn theo gió trốt rơi tuột xuống đáy vực.
Hoa Sĩ Kiệt cũng hự lên một tiếng nặng nề, té ngồi trở xuống miệng phún ramột tiamáu đỏ lòm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...