Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

“Cha.... ...”. Đỉnh Phong kêu lên.

Ánh mắt Dương Đán trợn to, lúc ông quay đầu lại thấy Đỉnh Phong, thì ông
còn cảm thấy không tin được, nhào tới chỗ Đỉnh Phong nói. “Đỉnh Phong,
con đã trở lại rồi?”.

Đỉnh Phong gật mạnh đầu, ôm lấy Dương Đán nói. “Ba, con đã về!”.

Trong mắt Dương Đán vẫn còn nước mắt. “Trở lại là tốt rồi, ba sẽ không ở cũng một chỗ vơi SUN, con đừng lo lắng”.

Đỉnh Phong lắc đầu một cái, nói với Dương Đán. “Ba, không cần, con hiểu, ba không cần phải uất ức bản thân vì con”.

Dương Đán nói. “Không uất ức, Đỉnh Phong, con vẫn luôn là niềm hi vọng của
ba, đây là việc mà ba phải làm, đáng ra chuyện này ba phải hỏi ý của con nhưng bây giờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, tất cả đều là lỗi
của ba”.

Đỉnh Phong sờ sờ mái tóc Dương Đán, nói với ông. “Ba, ba đừng nói nữa, con cũng không hy vọng vì con mà ba và Từ Sinh chia tay.
Con muốn nói chuyện với Từ Sinh một chút”.

Dương Đán lắc đầu. “Đỉnh Phong, không quan trọng, ba đã quyết định phải chia tay với SUN”.

Đỉnh Phong trấn an ông. “Ba, con muốn nói chuyện với Từ Sinh một chút, chuyện này không thể một mình ba quyết định được”.

Từ Sinh đi tới, trong đôi mắt anh ta có một tia rối loạn khó thấy, trên
người cũng không hề chỉnh tề sạch sẽ như trước kia. Tất cả những điều
này đều là vì Dương Đán.

Đỉnh Phong và Từ Sinh đi vào trong phòng sách.

Từ Sinh nói. “Đỉnh Phong, toàn bộ những chuyện này đều là do tôi ép thầy
Dương, tôi cũng không hy vọng vì chuyện này mà em và thầy Dương sẽ đoạn
tuyệt. Tất nhiên, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp với em, tôi thích Dương
Đán, cho nên vĩnh viễn tôi sẽ không buông tha cho thầy ấy”.

Đỉnh
Phong nhìn Từ Sinh, trong đáy mắt anh ta có một sự tự tin làm cho cô đột nhiên hiểu ra, có lẽ người này thích nhất là Dương Đán.

Vì Dương Đán, người này có thể đoạn tuyệt quan hệ với cha. Vì Dương Đán, một
mình mở công ty, vì Dương Đán đi từ Mĩ sang Trung Quốc.

Tất cả những điều này đều chỉ vì người đó.


Đỉnh Phong nghĩ, Dương Đán nếu như ba ở cùng một chỗ với người này chắc sẽ hạnh phúc thôi.

Cô cúi đầu, khom nửa người bái Từ Sinh, nói. “Từ nhỏ đến lớn, ba tôi vẫn
luôn chăm sóc cho tôi, cho dù là việc gì đi nữa ông ấy vẫn luôn thỏa mãn tôi, chỉ cần là tôi nói, cho dù là hái sao trên trời ông ấy cũng sẽ
liều mạng thực hiện cho bằng được nguyện vọng của tôi. Tôi ích kỷ hưởng
thụ tất cả những gì ông ấy làm cho tôi, cảm thấy rằng đó là chuyện mà
ông ấy phải làm”.

“Khi anh nói với tôi là anh yêu thích ba tôi
thì phản ứng đầu tiên của tôi là mọi thứ của tôi sẽ bị anh cướp đi. Anh
là một người hoàn toàn khác với tôi, anh tự tin vào bản thân mình, dáng
vẻ như có thể chinh phục tất cả làm cho tôi cảm thấy ngay cả tình thân
của tôi cũng không thể nắm giữ được, Tôi lợi dụng sự yêu thương của ba
tôi, mệnh cho ông phải làm cái này, bắt ông phải làm cái đó. Ngay cả một lời cự tuyệt ông ấy cũng chưa nói một lần nào chỉ vì ông ấy nghĩ ông ấy thiếu tôi rất nhiều. Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút thì ông ấy cũng chỉ
là người bị hại mà thôi. Một thiếu niên mười mấy tuổi một thân một mình
nuôi dưỡng một đứa bé, nhất định là nội tâm của ông ấy cũng rất khổ, mồ
côi mẹ cũng không phải là một từ nghe lọt tai cho lắm”.

“Cho đến
bây giờ tôi chưa bao giờ hỏi ông ấy xem ông ấy muốn gì, cần gì. Tôi chỉ
một mực nghĩ rằng ông ấy phải làm gì cho tôi. Ngày hôm qua tôi đã nghĩ
thông suốt, cái mà ba tôi cần có lẽ chính là anh. Tôi tin rằng anh như
ánh mặt trời tiến vào trong cuộc sống của ông. Tôi nhìn thấy lúc ông nói chuyện với anh, bộ dạng ngọt ngào như được ăn rất nhiều đường”.

“Tôi nghĩ rằng có lẽ đúng như Tiêu Mộc đã nói, sự ích kỷ của tôi đã làm tổn
thương người quan trọng nhất của tôi. Mà tôi không muốn như vậy chút
nào, tôi chỉ hy vọng ông ấy có thể vui vẻ mà tiếp tục sống. Anh có thể
cho ông ấy được hưởng cảm giác được yêu, là thứ mà ông ấy cần nhất”.

“Cho nên.... .....”. Cô dừng một chút, nước mắt rơi trên mặt đất. “Hãy thay
tôi yêu thương ông ấy thật tốt, để cho ông ấy cảm nhận được cái gì là
tình yêu, một người tốt như ông ấy, giao cho anh”.

Từ Sinh từ từ lại gần cô, đỡ Đỉnh Phong dậy, nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô.

“Em yên tâm, cho dù em không nói thì tôi vẫn sẽ yêu thương thầy Dương”.

Đỉnh Phong dùng ống tay áo lau nước mắt, cô nghẹn ngào nói. “Không cho phép
làm cho cha tôi đau lòng, không cho phép bắt cha tôi làm việc mà ông ấy
không muốn, không cho phép để ông ấy tổn thương vì chuyện trong nhà các
anh.... ... Cuối cùng, tôi cho phép hai người ở cùng một chỗ”.


Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh lóe lên, vòng tay ôm lấy Đỉnh Phong, cái ôm này giống như là cái ôm của một trưởng bối đối với một người dưới mà mình
yêu mến, anh ta nói. “Yên tâm đi”.

Hai mắt Đỉnh Phong đẫm lệ nhìn nóc phòng.

... ...... ...

Qua sự việc lần này, tình yêu của Từ Sinh và Dương Đán cũng không che giấu nữa.

Từ Sinh đường hoàng vào ở trong nhà bọn họ.

Đỉnh Phong khôi phục lại dáng vẻ trước kia, mặc dù thỉnh thoảng cô nhìn Từ
Sinh và Dương Đán ở chung cũng cảm thấy kỳ cục nhưng cô vẫn thật tâm
chúc phúc cho bọn họ.

Tất nhiên, bí mật, cô và Lý Gia Nhạc, Diêu
Bội Chi đã từng thảo luận qua xem ba cô và Từ Sinh rốt cuộc ai sẽ là
công và ai sẽ là thụ?

Ngoài ý muốn của cô, Lý Gia Nhạc và Diêu
Bội Chi đều đánh cuộc mười quả dưa chuột, nói rằng Từ Sinh là công còn
Dương Đán là thụ.

Đỉnh Phong run rẩy lông mày nói. “Lý Gia Nhạc,
rõ ràng hồi trước, khi Từ Sinh vừa đến, không phải cậu và mình đã thống
nhất Từ Sinh trời sinh là thụ sao? Đời này chỉ có thể nằm dưới thân của
đàn ông nói ngừng lại đi, ngừng lại đi sao?”.

Lý Gia Nhạc đáp lại. “Nhưng mà nhìn xem ba cậu là ai, người bình thường nhìn vào đều sẽ cảm thấy ba cậu là thụ có được không!”.

Đỉnh Phong tiếp tục run rẩy lông mày nói. “Cậu đang coi thường năng lực của
ba tớ sao? Ngày trước ba tớ chỉ dùng một phát pháo đã sinh ra tớ, cậu
nghĩ rằng ba tớ yếu sao?”.

Lý Gia Nhạc sờ cằm. “Cậu nói cũng đúng, ba cậu quả thật rất cường hãn”.

Diêu Bội Chi nháy mắt, nghi ngờ nói. “Đỉnh Phong, tớ nghe cậu miêu tả thì
thầy Từ là một người có lòng chiếm giữ rất cao, là một người tràn đầy tự tin, một người cuồng mị, làm sao lại có thể là thụ được?”.

Đỉnh Phong hỏi ngược lại. “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy gương mặt đó của Từ Sinh rất có bộ dạng của tiểu thụ sao?”.


Diêu Bội Chi nói như chém đinh chặt sắt. “Nếu như so sánh như thế thì ba cậu lại càng giống hơn”.

Vì vậy, Đỉnh Phong đặt Dương Đán là công, còn Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi
đặt Từ Sinh là công, người thua thì phải đi thổ lộ với người trong lòng.

Đỉnh Phong hỏi. “Tại sao tớ lại có cảm giác hình phạt này đưa ra nhằm vào tớ thế?”.

Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi trăm miệng một lời nói. “Cậu cũng không ngốc
lắm nhỉ, mỗi ngày bọn tớ nhìn cậu mà gấp muốn chết, cậu nói Tiêu Mộc là
cọc gỗ, cậu thì không chủ động, nếu còn tiếp tục như vậy thì lúc nào mới bắt đầu được hả?”.

Cuối cùng, trưa hôm sau, Đỉnh Phong hỏi Dương Đán về vấn đề công và thụ.

Mới đầu Dương Đán còn không hiểu rõ thế nào là công, thụ nhưng dưới sự
giảng giải dạt dào của Đỉnh Phong, cuối cùng ông đỏ mặt nói. “SUN vẫn
luôn dịu dàng”.

Đỉnh Phong bị sét đánh ngoài khét trong sống, đây là gián tiếp thừa nhận mình là thụ sao?

“Ba, ý của ba là ba bị áp.....”.

Dương Đán đỏ mặt gật đầu.

Đỉnh Phong bi tráng noi. “Ba, ba không thể như thế được, ba có muốn nghiệm
chứng một chút xem rốt cuộc thầy Từ có yêu ba không, hay là yêu sâu đậm
không?”.

Dương Đán mong đợi nhìn Đỉnh Phong hỏi. “Con có biện pháp gì sao?”.

Đỉnh Phong thần thần bí bí nói nhỏ bên tai Dương Đán. “Ba nói với thầy Từ,
là để ba chọt anh ta một cái nếu như anh ta không muốn vậy thì anh ta
yêu ba không đủ sâu”.

Dương Đán đỏ cả lỗ tai gật đầu.

Đêm
đó, nhiều lần, tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng truyền ra, sau khi Từ Sinh bị làm thụ, cắn răn nghiến lợi gọi tên một người.

“Dương! Đỉnh! Phong!”.

Đỉnh Phong tự an ủi nói, cho dù cô thua thì cũng không thể để Từ Sinh lớn lối ép Dương Đán suốt được.

... .........

Bây giờ đã là cuối tháng sáu, đã đến thời gian nghỉ hè.

Mà Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi yêu cầu Đỉnh Phong nhất định phải thổ lộ với Tiêu Mộc trong hè nay, nếu không ——


Đừng trách họ cho toàn trường biết, có một nữ sinh mặt tròn như trái dưa hấu thích Tiêu Mộc.

Sau khi nghe được quyết định của các cô, Đỉnh Phong cực kỳ bi thương, giơ
ngón tay cái lên. “Các cậu giỏi lắm, các cậu đúng là bạn bè tốt”.

Hai người họ cùng nói. “Bạn bè hay không thì trước khi chết cũng phải bắt cậu làm bia đỡ đạn”.

Đỉnh Phong tức hộc máu.

Diêu Bội Chi vẫy một tấm vé, đưa cho Đỉnh Phong, nói. “Đừng nói là chị đây
không giúp cậu, kỳ nghỉ hè này Tiêu Mộc định tham gia một trại hè, sẽ đi trải nghiệm cuộc sống trong núi sâu, tớ đã báo danh cho cậu, cậu cầm
cái này là có thể tham gia”.

Ánh mắt Đỉnh Phong sáng lên, hôn Diêu Bội Chi một cái nói. “Tớ biết ngay mà, các cậu đúng là bạn bè tốt nhất”.

Lý Gia Nhạc, Diêu Bội Chi. “... ...... .....”. Vừa rồi ai còn nói là các cô giỏi lắm!

... ...... ...... .....

Từ Sinh muốn cùng đi du lịch hè cùng Dương Đán nhưng Dương Đán lại nói
phải chăm sóc cho Đỉnh Phong cho nên vẫn cự tuyệt Từ Sinh làm Từ Sinh
tức giận nghiến răng.

Bây giờ Đỉnh Phong muốn tham gia trại hè làm Từ Sinh sướng phát rồ.

Lần này rốt cuộc có thể cùng Dương Đán song túc song phi rồi. [ha ha ha?]

... ...... ...... .....

Một ngày trước khi tham gia trại hè, Đỉnh Phong trải qua cảm giác 2 giờ đêm mới ngủ, cô đem quần áo, đồ dùng, cái gì nên mang thì mang hết đi, vừa
nghĩ đến Tiêu Mộc thì cô lại hưng phấn đến nỗi không ngủ được.

Không biết ngày mai khi Tiêu Mộc nhìn thấy cô thì sẽ có vẻ mặt như thế nào?

Cô cứ vậy ôm mơ ước đến từ hai giờ đến tận sáu giờ sáng.

Đỉnh Phong không đợi chuông báo thức kêu lên, cô đã thay quần áo thể thao
màu xanh dương nhạt, ghim tóc đuôi ngựa, ăn bữa sáng sau đó tạm biệt
Dương Đán, cõng ba lô bước lên cuộc hành trình trại hè “Lấy tỏ tình làm
mục tiêu”.

Lúc cô đến địa điểm tập hợp thì còn rất ít người.

Dẫn đội trại hè lần này là một giáo viên trong trường. Trước đó hình như
người này đã từng nghe qua Đỉnh Phong và Tiêu Mộc ở tiết mục biểu diễn
nghệ thuật, cho nên chỉ vào Đỉnh Phong hỏi. “Đây không phải là em gái
mặt tròn đạt được giải nhất trong cuộc thi biểu diễn nghệ thuật vừa rồi
sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận