Sắc mặt Trịnh Mẫn lập tức cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó hồi phục lại vẻ mặt đoan trang, nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Vị tiên sinh này, tôi nghĩ là có hiểu lầm
gì đó trong này”.
Từ Sinh nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt đào
hoa như có ngàn vạn tia tà mị xẹt qua, ánh mắt nhìn thẳng vào Trịnh Mẫn, lạnh nhạt nói: “Xem ra cô chưa thấy quan tài chưa rơi lệ”.
Trịnh Mẫn nhướn mày, dường như là nổi giận, khuôn mặt hóa trang tinh xảo như
bị rạn nứt: “Tiên sinh, tôi không biết rốt cuộc anh muốn làm gì nhưng nể tình anh là bạn của Dương tiên sinh nên tôi mới nhẫn nhịn anh lâu như
vậy, nếu như anh còn nói chuyện kỳ quái như vậy....”. Cô quay đầu nhìn
gương mặt mang đầy dấu chấm hỏi của Dương Đán, nói: “Dương tiên sinh,
hẹn gặp lại lần sau”. Nói xong, chuẩn bị giơ túi xách rời đi.
Đúng lúc này Từ Sinh mở miệng: “Người chồng đầu tiên của cô tên là Trương
Đức Chí, cũng là nhân viên trong công ty cha tôi. Tôi nhớ rằng anh ấy
không phải là người say rượu như cô nói. Lúc đó bởi vì cô không chịu
được cô đơn nên mới cùng người chồng thứ hai của cô ở cùng một chỗ, sau
đó bị anh ấy phát hiện, anh ấy mới đưa ra đề nghị ly hôn”.
Cả người Trịnh Mẫn cứng đờ, chỉ vào mặt Từ Sinh, cả giận nói: “Anh! Nói vớ nói vẩn!”.
Từ Sinh không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Còn về người chồng thứ hai
của cô, hình như cũng bởi vì cô thường có quan hệ mập mờ với người khác
mà ly hôn... A, còn người chồng thứ ba.....”.
Không đợi Từ Sinh
nói xong Trịnh Mẫn đã nhào về phía anh, sắc mặt tái nhợt dọa người: “Cái đồ cặn bã! Không được đổ oan cho tôi”.
Từ Sinh nhẹ nhàng tránh một chút, Trịnh Mẫn mất trọng tâm, ngã nhào xuống đất.
Bởi vì động tác của Trịnh Mẫn nên hầu như ánh mắt của tất cả mọi người trong Starbucks đều chuyển về phía này.
Người phụ nữ nhìn về phía Dương Đán và Đỉnh Phong, trong nháy mắt đôi mắt
chứa đầy nước mắt, nức nở nói: “Dương tiên sinh, rốt cuộc thì tại sao
bạn của anh lại muốn vu hãm tôi? Dương tiên sinh, nếu như có gì bất mãn
với tôi thì cứ nói thẳng là được, tại sao lại mặc kệ bạn của anh như
vậy?”.
Dương Đán khẽ cau mày, nói với Trịnh Mẫn: “SUN là học trò
mà tôi dạy, nên tôi tin rằng không vô duyên vô cớ mà em ấy nói Trịnh
tiểu thư như vậy”.
Trịnh Mẫn khóc lớn hơn, giống như hệ thông cấp nước, khóc như nữ chính khổ vì tình trên TV, hu hu nói: “Dương tiên
sinh, tôi nhìn lầm anh rồi! A! Còn lý lẽ hay không! Tôi muốn kiện anh,
kiện anh tội vu hãm, tội phỉ báng!”.
Tổng giám đốc của Starbucks vội vàng chạy tới, vịn Trịnh Mẫn nói: “Vị phu nhân này, xin bà đừng như vậy”.
Vậy mà, Trịnh Mẫn càng khóc hăng hơn, cô ta thấy Từ Sinh không nói tiếp,
nghĩ rằng anh chỉ biết những việc này nên quyết định phải om sòm!
“Không! Tôi muốn vị tiên sinh này phải nói lời xin lỗi với tôi! Anh ta vừa mới
phỉ báng tôi! Mọi người đang ngồi chắc cũng nghe thấy chứ!”. Trịnh Mẫn
nói mang theo tiếng nức nở.
Có vị khách nhìn không đành, nói với
Từ Sinh: “Tiên sinh, tôi không biết là cô ấy có đúng như lời mà anh nói
hay không nhưng đây là nơi công cộng, là một gentleman, tôi nghĩ là anh
nên xin lỗi cô ấy”.
Từ Sinh không vội mà nói ra một câu: “Nếu như anh cho rằng sẽ dùng thái độ thân sĩ với một kẻ nghiện thuốc, như
vậy....”. Hắn ta nhẹ nhàng duỗi ngón tay chỉ vào huyệt thái dương, đôi
mắt đào hoa lóe tia sáng sắc bén, nói: “Tôi nghĩ là đầu của anh không
phải có vấn đề chứ?”. Cuối cùng hắn ta còn bồi thêm một câu: “Tiếng Anh
của anh thật kém, cách đọc còn mang theo hơi thở của quê cha đất tổ, để tự đáy lòng tôi cảm thấy đã trở lại vòng tay của Trung Quốc”.
Từ Sinh vừa dứt lời, cả Starbucks nổ tung.
Mặt Trịnh Mẫn không còn nhìn ra được nét mặt, cô ta không ngờ, Từ Sinh còn biết là cô ta hít thuốc phiện?
Còn vị khách hàng “gentleman” nghẹn đỏ mặt, lại không phản bác được gì.
Ánh mặt Từ Sinh mang theo châm chọc: “Tôi cũng không định nói trước nhiều
người như vậy nhưng một lần nữa cô lại khiêu chiến với ranh giới cuối
cùng của tôi, hy vọng cô có thể tha thứ. Tôi không muốn để cho trái tim
của thầy giáo mình “lầm đường lỡ bước””.
Một vở kịch hài, lấy sự ra đi của Trịnh Mẫn làm cái kết.
Mọi người tản đi.
Đỉnh Phong nhìn Từ Sinh, trên khuôn mặt tròn không nhìn ra sắc mặt.
Mặc dù cô rất cảm kích nhừng gì Từ Sinh vừa mới làm, nhưng nếu như hắn ta
không dùng ánh mắt dịu dàng đó nhìn Dương Đán thì có lẽ ấn tượng của cô
với hắn ta sẽ tốt một chút.
Dương Đán còn chưa trở lại bình
thường từ sự kiện kia, bộ mặt nghi ngờ hỏi: “SUN, làm sao em biết chuyện Trịnh Mẫn hít thuốc phiện?”.
Từ Sinh bưng cà phê lên, nhẹ nhàng
nhấp một ngụm, môi mỏng có vẻ trơn bóng, “Lần trước em nhìn thấy thầy
Dương và cô ấy đi chung, lại nhớ đến nhân viên của cha em, cho nên mới
phái người đi điều tra cô ta, hôm nay mới xuất hiện tại chỗ này.....”.
Hắn ta dừng một chút, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn Dương Đán, dịu dàng
nói: “Em không hy vọng thầy bị loại phụ nữ này lừa gạt”.
Dương Đỉnh Phong ở bên cạnh run lên.
Dương Đán hồn nhiên không biết đã dê vào miệng cọp, khẽ cau mày: “Cảm ơn
em... Tôi thật sự không ngờ rằng cô ấy sẽ là người như thế, cô ấy nhìn
rất hiền thục, tôi cảm thấy cô ấy sẽ là một người mẹ tốt, có thể cùng
tôi chăm sóc cho Đỉnh Phong”. Giọng nói mang chút suy sụp.
Từ
Sinh an ủi: “Thầy, cô ta che giấu rất tốt, không hoàn toàn do thầy. Hơn
nữa, em cũng hy vọng thầy hiểu, kết hôn là phải với người mình
yêu”. Ánh mắt của hắn ta nhìn về phía Dương Đỉnh Phong, nở nụ cười tà
mị, giống như là châm chọc.
Dương Đán lắc đầu một cái: “Thầy muốn tìm cho Đỉnh Phong một người mẹ tốt, chỉ cần Đỉnh Phong thích là được”.
Từ Sinh ngẩn người, lại cười nói: “Thầy vẫn quan tâm Đỉnh Phong như vậy.
Lúc trước còn ở Mĩ, thầy cũng thường xin nghỉ vì chuyện của Đỉnh Phong”.
Dương Đán ôm bả vai của Đỉnh Phong, khuôn mặt thanh tú hạnh phúc: “Ai bảo Đỉnh Phong là người quan trọng nhất!”.
Đỉnh Phong nhìn về phía Từ Sinh, nhìn thấy trong đáy mắt hắn ta xẹt qua tia
bi thương. Rõ ràng cô phải rất cao hứng, thế nhưng, bây giờ cô không thể nào cười nổi.
Đúng là chuyện gì Dương Đán cũng lấy cô làm trung tâm.
Nếu như không phải cô thúc giục ông kết hôn thì ông cũng không vội vàng xem mắt như vậy. Nếu không phải nghĩ cho cô thì ông sẽ không biết người như Trịnh Mẫn. Nếu vừa rồi Từ Sinh không ngăn cản.......
Chuyện sau này, Đỉnh Phong không dám nghĩ tiếp.
Tâm tình của cô như đưa đám, ngay cả tinh thần đấu tranh với Từ Sinh cũng
biến mất, chỉ yên lặng ngồi cạnh Dương Đán, nghe hai người tán gẫu những chuyện trước kia bên Mĩ.
Nói tới nói lui lại nói đến Đỉnh Phong.
Từ Sinh nói: “Mấy năm rồi, Đỉnh Phong đáng yêu lên rất nhiều”. Rõ ràng nói là muốn Dương Đán vui.
Dương Đán cười híp mắt, người nào không thích người khác khích lệ con mình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...