Má Nó Dương Điên Phong


Nhiều năm về sau, Đỉnh Phong luôn nghĩ lại, nếu lúc đó cô nguyện ý nghe Tiêu Mộc giải thích, nếu lúc đó cô đừng quá tuyệt tình như vậy, nếu lúc đó…
Cô và Tiêu Mộc luôn đi trên con đường kẻ truy người đuổi.
Vận mệnh nói với bọn họ rằng, chỉ có đầu rơi máu chảy thì bọn họ mới có thể ở bên nhau.

Cô chưa từng nghĩ, một người có thể biến mất một cách nhanh chóng và dứt khoát như vậy.
Cô đã có thói quen mỗi ngày đều có Tiêu Mộc quan tâm đến mình, đi trên đường, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại, như muốn trông thấy một bóng hình quen thuộc, lúc đi siêu thị lại theo thói quen mà lấy một lon nước dứa, bởi vì đó là món mà Tiêu Mộc thích.
Cô ép mình phải gạt bóng hình anh ra khỏi cuộc sống.
Chỉ là ——
Cô chưa từng nghĩ rằng, Trình Ngư sẽ đến tìm mình.
Lúc ra khỏi công ty, Đỉnh Phong lại thấy một cô gái, cô ấy rất đẹp, cảm giác như đó là một loại vẻ đẹp không vướng bụi trần, cứ như nhìn thêm một giây là sẽ bị trúng độc, cô ấy mặc một chiếc váy liền thân thanh nhã, mái tóc dài mềm mại buông ở sau lưng.
Đỉnh Phong mấp máy môi, trong lòng cảm khái, nếu mình là đàn ông thì nhất định sẽ thích cô gái đẹp như vậy.
Người đẹp từ từ quay đầu lại, lúc nhìn thấy Đỉnh Phong thì đôi mắt trong veo lại lăn tăn gợn sóng, bờ môi nhạt màu lại mang tới một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, cô ấy khẽ gọi tên Đỉnh Phong: “Cô là … Dương Đỉnh Phong đúng không?”
Đỉnh Phong vốn đang muốn mau chóng về nhà, nghe thấy thế thì bước chân khựng lại, cô hỏi: “Cô là…?”
Người đẹp khẽ cười: “Tôi là Trình Ngư.”
Thân thể Đỉnh Phong cứng đờ, cô hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Trình Ngư chỉ vào chiếc xe cách đó không xa, nói: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Lúc này Đỉnh Phong chỉ muốn chạy trốn, giác quan thứ sáu nói với cô rằng, Trình Ngư tìm cô là để nói chuyện về Tiêu Mộc.
Cô không muốn nghe Trình Ngư nói: Bây giờ tôi và Tiêu Mộc rất tốt, lúc trước cám ơn cô.
Cô lắc đầu: “Tôi nghĩ chúng ta không có chủ đề gì để nói cả.”
Trình Ngư mỉm cười, tư thái rất tự nhiên, mỗi một động tác đều đẹp đến tận cùng, ở bên người như vậy, trong lòng Đỉnh Phong lại bắt đầu sinh ra cảm giác tự ti rồi.
Trình Ngư nói: “Cô có biết vì cô mà Tiêu Mộc tiếp nhận vụ án của một tay trùm buôn ma túy không?”
Đỉnh Phong sững sờ: “Vì tôi?”
Trình Ngư nheo mắt đẹp, nói: “Những chuyện trước kia, tôi nghĩ cô cũng muốn biết rõ, đến quán cà phê rồi chúng ta nói chuyện một chút, nhé?”
Đỉnh Phong nhìn Trình Ngư, cuối cùng cũng đồng ý.

Cô gái ngồi đối diện hoàn mỹ đến vậy, mỗi một động tác, mỗi một nụ cười, ngay cả từng đường nét trên khuôn mặt cũng hoàn mỹ đến tột cùng.
Cuối cùng Đỉnh Phong cũng hiểu được, vì sao Tiêu Mộc đối với cô ấy lại nhớ mãi không quên.
Người như vậy, vô cùng xứng đáng.
Trình Ngư nhẹ nhàng nói: “Tôi và Tiêu Mộc, cả Bội Chi nữa, đều chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ của ba người chúng tôi rất tốt. Dần dần tôi cảm thấy hình như mình thích Tiêu Mộc, vậy nên tôi đã nói với anh ấy là hãy ở bên nhau. Tiêu Mộc đồng ý, cũng đối với tôi rất tốt. Dần dần, tôi cảm thấy mệt mỏi, chúng tôi chỉ có thể gặp nhau vào chủ nhật mỗi tuần, khiến tôi có cảm giác bất lực, cộng thêm khoảng thời gian đó, Tiêu Mộc thường hay nhắc tới cô trước mặt tôi. Khi đó cũng có một nam sinh đang theo đuổi tôi, vậy nên tôi cũng đồng ý lời thổ lộ của cậu ta, chia tay với Tiêu Mộc.”
“Tôi và Tiêu Mộc quen biết lâu như vậy, tôi biết rõ anh ấy sẽ đồng ý.”
“Không lâu sau, tôi nghe được tin hai người quen nhau, lúc đó tôi đã nghĩ là Tiêu Mộc muốn chọc tức tôi, chỉ cần tôi quay lại thì anh ấy nhất định sẽ quay lại. Rồi một ngày tôi phát hiện mình mang thai với người bạn trai đó, lúc ấy tôi đã rất sợ hãi, nhưng sau khi tên đó biết được thì chỉ đưa cho tôi mấy trăm đồng rồi bỏ đi. Tôi rất sợ hãi, vậy nên đã đi tìm Tiêu Mộc. Tiêu Mộc mượn tiền giúp tôi, che giấu giúp tôi. Nhưng cuối cùng vẫn bị lộ, ba mẹ tôi biết chuyện, hỏi đứa bé là của ai, tôi nói với bọn họ là của Tiêu Mộc.”
Cô ta ngẩng đầu: “Cô nhất định là rất hận tôi, nếu không có tôi thì có lẽ cô và Tiêu Mộc đã kết hôn rồi.”

“Ba mẹ tôi gọi điện chất vấn Tiêu Mộc, Tiêu Mộc đều nhận hết. Ba mẹ bắt anh ấy đưa tôi đi phá thai. Lúc đó, thật ra tôi biết rõ cô và Tiêu Mộc đang quen nhau, nhưng tôi lại muốn bấu víu lấy anh ấy, khoảng thời gian tôi khó khăn nhất, là anh ấy cho tôi hy vọng sống sót. Tiêu Mộc vừa về thì bố mẹ anh ấy lại đến thăm tôi. Sau đó xảy ra chuyện kia…”
Giọng nói của Trình Ngư có chút nghẹn ngào: “Chú Tiêu bị bắt.”
Đôi mắt của Đỉnh Phong đột nhiên trợn to: “Bị bắt? Làm sao có thể? Người như chú Tiêu sao có thể phạm pháp?”
Trình Ngư khóc nức nở nói: “Chú Tiêu cũng không thừa nhận, chú ấy vẫn luôn khăng khăng nói là mình không hề làm việc có lỗi với chính phủ. Nhưng trừ chúng tôi thì chẳng ai tin chú ấy cả. Có người còn lôi cả sổ sách tham ô mà bọn họ nói là của chú Tiêu, vài ngày sau, tinh thần của chú Tiêu xuất hiện vấn đề, mỗi ngày chú ấy đều nói mình đã vì quốc gia mà làm nhiều như vậy, vì sao kết quả lại như thế này? Mỗi ngày chú ấy đều nói câu này. Cho đến một buổi tối, có người phát hiện chú Tiêu chết ở trong nhà giam, là đập đầu vào tường mà chết, trên đầu có rất nhiều vết thương chí mạng. Khoảng thời gian đó, mẹ anh ấy cũng thay đổi rất nhiều, tính tình hoạt bát trước kia, giờ lại trở thành người u uất. Họ hàng thân thích cũng không tới nhà bọn họ nữa, tất cả đều dồn hết lên vai Tiêu Mộc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao thời gian đó anh ấy không tới tìm cô.”
Đỉnh Phong ngơ ngẩn, cô chưa bao giờ biết được điều này.
“Sau này điều tra lại mới phát hiện chú Tiêu bị oan, chỉ có điều … Người cũng đã chết rồi, nói những lời này còn có tác dụng gì nữa. Cảnh sát đã tố cáo đơn vị công tác của chú Tiêu và lập biên bản những người nói chú Tiêu tham ô. Sau này Tiêu Mộc cũng đăng ký vào trường cảnh sát. Khi đó, tôi nghĩ anh ấy không muốn nhìn thấy người khác phải chết oan như cha mình nữa.”
“Về sau, anh ấy tới tìm cô thì cô đã rời đi. Mấy năm qua, anh ấy liều mạng tiếp nhận nhiệm vụ, cũng đã trở thành cảnh sát hình sự trẻ tuổi nhất.”
“Tất cả mọi thứ, tôi đều nhìn thấy được, anh ấy thật sự thích cô.”
“Tôi đã từng muốn quay lại với anh ấy, thế nhưng anh ấy lại nói, anh ấy đang đợi cô. Tôi hỏi, dù có phải cô đơn cả đời cũng không sao ư? Anh ấy nói, cho dù có phải đợi đến lúc đầu bạc răng long, đợi đến khi chết già cũng không sao cả.”
Cô ta ngẩng đầu, nói: “Bây giờ tôi đã kết hôn rồi, cũng đã có chồng con của riêng mình. Còn anh ấy thì vẫn ở chỗ cũ đợi cô, người như anh ấy, vĩnh viễn sẽ không nói cho cô biết điều này, thật đúng là một người cố chấp.”
“Người như vậy, thật khiến người khác đau lòng.”
“Đỉnh Phong, hãy giữ chặt anh ấy, đừng để mình phải hối hận.”
Rồi cô ấy đứng dậy rời đi, cũng như lúc cô ấy xuất hiện.
Trong tình yêu này, cô ấy chỉ là vai phụ.

Đỉnh Phong chạy ra khỏi quán cà phê, cô muốn gặp Tiêu Mộc, muốn nói cho anh biết, rằng cô yêu anh, vẫn luôn yêu anh.

Cô muốn hỏi anh, vì sao không nói tất cả mọi chuyện với cô?
Cô muốn nói với anh: “Chúng ta hãy kết hôn đi.”
Người đàn ông như vậy, nếu cô không cần … cô nhất định là não tàn rồi.
Cô biết rõ Tiêu Mộc đang ở cục cảnh sát, vậy nên lập tức vội vàng chạy tới.
“Ầm ——” Cửa bị đẩy ra.
Đám cảnh sát đang nói nói cười cười lập tức đứng thẳng người, nghiêm mặt nói với Đỉnh Phong: “Thưa cô, cô có biết trước khi vào thì cần phải gõ cửa hay không?”
Đỉnh Phong thở hồng hộc, nói: “Tiêu Mộc … Cảnh sát Tiêu có ở đây không?”
Một anh chàng đầu húi cua đột nhiên đứng dậy: “Em biết chị, chị là người trong tấm hình mà anh Tiêu vẫn luôn để trong ví, chị là vợ của anh Tiêu phải không, anh Tiêu không nói với chị sao? Anh ấy đang nhận nhiệm vụ truy nã một tên trùm ma túy rất nguy hiểm, không biết khi nào mới có thể trở về.”
Đỉnh Phong sững sờ, hỏi: “Anh ấy mới bình phục không lâu, sao có thể nhận loại nhiệm vụ này?”
Đầu húi cua trả lời: “Em cũng không rõ, mấy ngày trước anh Tiêu cứ rầu rĩ không vui, bọn em cũng cho là anh ấy đang cãi nhau với chị dâu, vụ án này vốn là do em tiếp nhận, anh Tiêu chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.”
Cậu ta có chút lo lắng, nói: “Em nghe nói tên trùm ma túy này rất tàn nhẫn, từng có tiền án đánh chết đàn em của mình, sau khi ra tù vẫn tiếp tục phạm tội.”
Đỉnh Phong lập tức ngồi sụp xuống đất, cô nhìn chằm chằm về phía trước.
Cô nhớ lúc ở trường học, trước khi rời đi, cô đã nghe thấy anh nói: “Anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của em, sẽ không bao giờ để em phải đau lòng khổ sở nữa.”
Bây giờ, anh đã đi thật rồi.
Đi về một nơi mà có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể quay về.

Mấy ngày nay.
Đỉnh Phong vẫn mỉm cười với đồng nghiệp trong công ty, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy cô có gì đó khác lạ.
Đứng bên cạnh cô cứ có cảm giác giống như bị khổ sở hành hạ đến không thở nổi.

Ngày nào Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi cũng tới thăm cô, ngay cả Dương Đán cứ đến đúng giờ là sẽ gọi điện cho cô.
Đỉnh Phong hiểu, bọn họ không muốn cô đau lòng.
Nhưng mà, Tiêu Mộc đã đi hơn 4 tháng rồi.
Cũng không có một chút tin tức.
Hầu như ngày nào cô cũng chạy đến cục cảnh sát để hỏi tin tức mới nhất của Tiêu Mộc.
Thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Dần dần đầu húi cua và cô cũng trở nên quen thuộc, thỉnh thoảng lại nghe cô kể chuyện của mình và Tiêu Mộc.
Đỉnh Phong nói: “Hồi trung học, là tôi theo đuổi anh ấy.”
Đầu húi cua nói: “Em cũng nghĩ thế.”
Đỉnh Phong tiếp tục nói: “Anh ấy và tôi ở bên nhau, lại bởi vì hiểu lầm mà chia tay, thế nhưng, sau vài năm, chúng tôi lại gặp lại nhau.”
Đầu húi cua nói: “Sao anh Tiêu lại trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của chị nhỉ?”
Đỉnh Phong nói: “Đúng vậy, sao anh ấy lại ngốc thế chứ?”
“Mấy ngày trước, tôi đều làm tổn thương anh ấy, vậy mà anh ấy vẫn như cũ, vẫn đứng ở nơi đó đợi tôi.”
Đầu húi cua bình luận: “Quả nhiên, em cảm thấy thị lực của anh Tiêu nhất định là có vấn đề.”
Rốt cuộc Đỉnh Phong cũng không nhịn được nữa, hóa thân thành nữ vương Bội Chi, đập một phát vào đầu của đầu húi cua, nói: “Cậu đủ rồi đấy, lúc tôi đang kể một câu chuyện bi thương như vậy, cậu không cần phải đột nhiên chen vào một câu phá hỏng bầu không khí.”
Đầu húi cua rưng rưng nước mắt: “Không hổ là chị dâu.”
Đỉnh Phong: “…” Cậu đúng là thiếu đòn mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận