Giả thiết không nói ra tình hình thực tế, để cho Phất Lạc đi cầu Mã Di, chắc chắn sẽ bị Mã Di trực tiếp từ chối, dùng chân cũng đều có thể nghĩ ra được.
- Quên đi, vẫn để ta tự mình đi gặp Mã Di một chút thôi!
Tiêu Hoằng trầm tư một lúc lâu, mới miễn cưỡng lên tiếng.
Trên thực tế, đối với việc lấy lòng nữ nhân, Tiêu Hoằng cũng không am hiểu, đội quân tù nhân càng không am hiểu, chỉ có thể cắn răng mà làm liều thôi.
Đi ra căn nhà gỗ nhỏ, Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn lên trời, tầng mây rất dày đang lơ lửng, trên mặt hắn hiện lên một chút nghiêm trọng.
Sau đó hắn liền thông qua khe nứt không gian, quay về trong Phí Cổ Thành.
Tiến vào phòng ngủ của mình, sắc mặt Tiêu Hoằng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp gì, đối phó với nữ nhân thì Tiêu Hoằng thật sự không có biện pháp gì cả, nhất là phải đối mặt với một lão yêu quái ngàn năm mà không già này.
Ân?
Ngàn năm không già?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tiêu Hoằng khẽ nhúc nhích, đồng thời nheo mắt suy nghĩ, dường như đã có một biện pháp gì đó.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng nhanh chóng đi vào trong phòng chứa đồ bên cạnh phòng ngủ, lôi ra một vài tài liệu, bắt đầu chế tạo Ma Văn làm đẹp, cùng với một vài thứ liên quan tới nữ tính.
- Thật là may mắn, khi trước mình còn mở một thẩm mỹ viện trong một thời gian!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói.
Đại khái sau khoảng hai giờ, khi tới giữa trưa thì trước mặt Tiêu Hoằng đã có ba cái Dược Văn, cùng với hai bình gì đó.
Trong một cái hộp gỗ đặt bên cạnh thì còn có một Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên.
Nhìn mấy thứ này, Tiêu Hoằng rốt cục vừa lòng gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng rốt cục cũng khẽ hiện ra ý cười, sau đó Tiêu Hoằng liền đặt hai loại đồ vật này vào trong một cái túi da linh thú, rồi gọi cho Phất Lạc.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng và Phất Lạc liền xuyên qua khe nứt không gian, đi thẳng tới nhà của Phất Lạc.
Khi Tiêu Hoằng và Phất Lạc xuyên qua khe nứt không gian, cảnh vật đã không giống như tại Lý Hải Quận chút nào cả.
Không khí đã có chút lạnh lẽo, bốn phía là những bãi phi lao đứng thẳng tắp, trải dài về phía chân trời, các khe sâu màu vàng nhạt, các tảng đá khổng lồ thì có thể thấy thường xuyên, mỗi một ngọn núi thì đều dường như bị đao gọt thành vậy, góc cạnh rõ ràng, địa hình tràn ngập một loại cảm giác cứng rắn, sắc bén.
Lúc này Tiêu Hoằng đang đi trong một thôn trang, trên đường phố rộn ràng nhốn nháo. Đám trẻ con chơi đùa, vui cười, ầm ĩ không dứt bên tai, những người trưởng thành thì phần lớn đều là ăn mặc giống thợ săn, trong tay dắt theo một con tuần lộc, đi lại trên đường.
Tại phía bắc của thôn trang là một sườn núi thấp bé, trên đó có một trang viên được dùng hàng rào vây lại, kiến trúc tại đây cũng không xa hoa, chỉ gồm vài căn phòng bằng đá, không có khí phái gì, nhưng lại có thêm vài phần ấm áp. Tại đó còn có ba, năm tên binh sĩ mặc giáp màu bạc, cầm Ma Văn trường mâu trong tay canh giữ.
Nơi này chính là nhà của Mã Di, cũng là nhà của Phất Lạc, chỉ có điều, hiện tại trên cơ bản Phất Lạc đã thuộc loại nam nhân bị đuổi khỏi cửa một nửa rồi.
- Cái này... Lão ca ta cũng chỉ có thể đưa ngươi tới đây thôi, tự ngươi đi vào đi, ta rất muốn đi cùng ngươi, nhưng rất có thể gây ra tác dụng hoàn toàn ngược lại, tự ngươi đi vào thì nàng còn có thể thu liễm một chút.
Phất Lạc nhăn nhó nói, lệ khí trên chiến trường dường như đã bị bỏ lại tại Lý Hải Quận rồi.
- Ngươi không đi, ta một mình đi vào, không tốt lắm đâu?
Tiêu Hoằng cũng có chút túng quẫn.
- Không có việc gì, ngươi cứ yên tâm đi, nàng nhiều lắm là phát tiết về phía ngươi một chút thôi, giống như nữ nhân điên vậy. Sẽ không làm gì ngươi đâu, tốt xấu gì thì ngươi cũng là kế thừa giả của Cáp Thụy Sâm, làm bị thương ngươi thì nàng sẽ không chịu nổi đâu!
Phất Lạc “thoải mái” nói với Tiêu Hoằng.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng không kiềm được nuốt một ngụm nước miếng, đây không phải là “thoải mái” a, rõ ràng chính là đang dặn dò mình, nữ nhân điên này rất đáng sợ, mà càng “chết người” hơn là nữ nhân điên này còn có thực lực Ngự Hồn cấp hai.
Chỉ là trước mắt, Tiêu Hoằng cũng thật sự không có biện pháp nào khác, Năng Long năng lượng đoàn vẫn còn đang rất cần thiết, không trì hoãn tiếp được nữad.
Thấy Phất Lạc đã dần dần thối lui về phía sau, chỉ còn lại mình hắn, Tiêu Hoằng cũng chỉ có thể kiên trì, cất bước đi về phía tiểu trang viên kia.
- Đứng lại, người nào?
Ngay khi Tiêu Hoằng đi vào cửa trang viên, hai gã thủ vệ binh sĩ nghiêm túc nói, đương nhiên, cũng không có vẻ hung ác gì lắm.
Tiêu Hoằng không đáp lại, chỉ bỏ chiếc mũ chùm đầu xuống.
Thấy một mái tóc bạc trắng lộ ra, lại nhìn khuôn mặt Tiêu Hoằng, cùng với thanh Băng Tín Ngưỡng bên hông kia, hai gã thủ vệ quân không kiềm được sửng sốt, sau đó vội vàng nói:
- Thì ra là Tiêu Quận trưởng, vừa rồi có nhiều mạo phạm, mong ngài thứ lỗi.
- Không có việc gì, Mã Di Quận trưởng có ở đây không? Phiền toái thông báo một tiếng, nói rằng vãn bối Tiêu Hoằng tới bái kiến.
Tiêu Hoằng ra sức dùng giọng điệu bình thản nói.
- Đã rõ!
Một gã thủ vệ quân thành thật đáp, sau đó liền trực tiếp xoay người, đi về phía phòng của Mã Di.
Lúc này Mã Di, đang ở trong thư phòng của mình, trong tay cầm một chiếc gương, nhìn qua nhìn lại, không thể phủ nhận, đã hơn 1000 tuổi, cho dù có bảo dưỡng tốt đến mấy đi nữa, thì trên mặt vẫn sẽ có một số tỳ vết, hơn nữa loại tình huống này vẫn còn đang “chuyển biến xấu”, tưởng tượng tới khi mình biến thành một lão thái bà “hoa tàn ít bướm”, Mã Di không kiềm được rùng mình một cái.
Mà toàn bộ thư phòng của Mã Di thì cũng vô cùng nữ tính, chung quanh có thể nhìn thấy vài thứ rất xinh đẹp, ví dụ như các bức tượng gỗ cực kỳ đáng yêu, hoặc là tranh phong cảnh gì đó, hơn nữa còn vô cùng sạch sẽ, so với căn phòng hỗn độn của Tiêu Hoằng thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
- Quận trưởng đại nhân, Tiêu Quận trưởng cầu kiến.
Đúng lúc này, một gã thủ vệ binh gõ nhẹ cửa hai cái, sau đó thật cẩn thận đi tới, cung kính nói.
- Tiêu Hoằng? Hắn tới làm gì?
Mã Di tự nói một tiếng, hỏi tiếp:
- Phất Lạc hẳn là cũng đi theo phải không?
- Phất Lạc đại nhân? Ách, không nhìn thấy.
Thủ vệ binh nơm nớp lo sợ đáp.
- Hừ, đã rời đi mười mấy năm, lúc này vẫn không chiu về nhà, hừ, có giỏi thì cả đời này cũng đừng trở về nữa.
Vẻ mặt Mã Di hơi lạnh lẽo, lẩm bẩm.
Thủ vệ binh nghe vậy, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng Mã Di rít gào mấy hôm trước, thiếu chút nữa đã làm cho căn phòng này nổ tung lên, thủ vệ binh này không kiềm được rùng mình một cái.
- Quận trưởng, Tiêu Quận trưởng kia, ngài xem...
Thủ vệ binh dò hỏi, đối với Tiêu Hoằng thì hắn rất kính nể từ tận đáy lòng, chỉ là hy vọng Quận trưởng đại nhân đừng “nổi loạn” với hắn, như vậy thì không tốt đẹp gì cho Phong Cốc Quận cả.
- Để cho hắn vào đi.
Mã Di nhẹ nhàng nói, không thể phủ nhận, mấy ngày trước Tiêu Hoằng đưa ra những chủ ý kia thì vẫn phi thường hiệu quả, tuy rằng Phong Cốc Quận không tính là một lần thành công, nhưng mà hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề ăn no mặc ấm của con dân trong quận của nàng.
Đại khái chỉ sau vài phút, Tiêu Hoằng đã rất quy củ đi tới phòng của Mã Di, cũng không dám đi vào quá sâu, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa, hai tay hơi ôm quyền, nói:
- Bái kiến tẩu tẩu.
- Tiêu lão đệ, ngươi lặn lội từ xa tới đây, chắc sẽ không phải chỉ để nhìn lão thái bà ta một cái thôi chứ?
Mã Di ngồi trước bàn gỗ, từ từ nói, trên mặt không có cao ngạo, nhưng cũng không có vẻ thân thiết nhu hòa gì.
Con mắt Tiêu Hoằng hơi giật giật, bày ra một nụ cười nhẹ nhàng, nói:
- Lão thái bà? Đâu có, đâu có, tẩu tẩu vẫn còn rất trẻ đẹp, ta biết tẩu tẩu đẹp như thiên tiên, mà ta cũng có một phát minh nhỏ, cũng coi như một chút lễ mọn, đặc biệt tự mình tới đây tặng tẩu tẩu, nếu nhờ người khác thì ta vẫn có chút lo lắng.
Nói xong, Tiêu Hoằng liền cung kính bước lên vài bước, sau đó lấy từ trong túi da linh thú ra hộp gỗ tinh xảo kia, sau đó thật cẩn thận mở ra.
- Ân?
Nhìn thấy bên trong hộp gỗ được bày ba cái Chiến Văn, hai bình tinh xảo đựng một chất lỏng gì đó, cặp lông mày của Mã Di hơi giật giật.
- Đây là thứ gì vậy?
Mã Di ngước đôi mắt đẹp lên, nghi hoặc nhìn Tiêu Hoằng một cái.
- Những thứ này đều là dùng để bảo dưỡng thân thể, có thể khiến cho cho tẩu tẩu bất kỳ lúc nào cũng bảo trì được vẻ trẻ tuổi và xinh đẹp động lòng người.
Tiêu Hoằng khẽ cười nói.
Nghe được bốn chữ “bảo trì trẻ tuổi”, trong lòng Mã Di không kiềm được hơi động, bốn chữ này lập tức giống như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp đâm vào tim Mã Di.
- Thứ này, thật sự hữu hiệu ư?
Mã Di hỏi tiếp.
- Tẩu tẩu, hay là để vãn bối làm mẫu cho ngài một chút, được không?
Tiêu Hoằng cố gắng trấn định nói, thông qua Phất Lạc nói lại, thì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, Mã Di này chính là một cái thùng thuốc nổ, chỉ cần một câu không đúng, thì sẽ biến thành một đốm lửa, trực tiếp “kích nổ”.
- Làm mẫu như thế nào?
Mã Di hỏi tiếp.
- Như vậy đi, tẩu tẩu, ngài trước hết cứ nhắm mắt lại đã!
Tiêu Hoằng nhỏ giọng nói.
Mã Di nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, lại một lần nữa nghi hoặc nhìn một cái, tuy nhiên, nàng cũng không có quá nhiều kháng cự, từ từ nhắm mắt lại.
Đồng thời Tiêu Hoằng đã nhanh nhẹn lấy ra Dược Văn làm đẹp, sau đó khởi động, một chùm tia sáng trực tiếp chiếu xạ lên trên mặt Mã Di.
Có thể nói, làn da của Mã Di vẫn còn khá tốt, nhưng bởi vì năm tháng trôi qua, mặc dù vẫn có thể được coi là không có quá nhiều tì vết, nhưng vẫn còn có một vài nếp nhăn.
Sau khi chùm sáng chiếu lên trên mặt, Mã Di lập tức cảm nhận được một luồng hơi ấm, giống như cuối mùa đông, có một luồng gió xuân thổi tới vậy, dường như còn mang có một chút ẩm ướt, điều này không khỏi làm cho thân thể hơi khẩn trương của Mã Di thả lỏng một chút.
Đại khái chỉ sau mười mấy phút, Tiêu Hoằng mới dừng tay, sau đó nhẹ nhàng nói với Mã Di trên ghế:
- Tẩu tẩu, ngài có thể mở mắt được rồi.
Đợi Mã Di chậm rãi mở hai mắt ra, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đặt chiếc gương tới trước mặt Mã Di.
Nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, Mã Di không kiềm được sững sờ ngay tại chỗ, khuôn mặt của mình đã được chữa trị xong, làn da lại một lần nữa khôi phục lại vẻ nhẵn nhụi, ngay cả các vết nhăn cực nhỏ trên mặt cũng đã biến mất, dưới ánh đèn, làn da phản xa ra ánh sáng nhạt.
- Điều này...
Mã Di không kiềm được thốt lên, trong ánh mắt kinh ngạc đã dần dần sáng lên, đây tuyệt đối là hiệu quả thẩm mỹ mà Mã Di tha thiết ước mơ, khuôn mặt này dường như đã lập tức làm cho Mã Di quay trở về thời điểm hơn hai mươi tuổi, khi đó nàng vẫn còn là một tiểu cô nương xinh tươi và hơi chút khờ dại.
- Ngươi... Ngươi làm như thế nào được vậy?
Qua một hồi lâu, Mã Di mới hơi ngẩng đầu, hỏi Tiêu Hoằng đang đứng bên cạnh, vẻ nghi ngờ, vẻ lạnh như băng khi nãy đã không còn sót lại chút gì nữa, mà lại biến thành thân thiết, hảo cảm đối với Tiêu Hoằng tăng mạnh, trên mặt tràn ngập vẻ vui sướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...