Ma Ngân


Đại khái chỉ qua mấy giờ nghỉ ngơi, Ma Văn thời gian đã cho thấy chỉ còn lại một ngày rưỡi thời gian, Tiêu Hoằng liền lấy từ trong khe nứt không gian ra chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, đặt Hàn Võ trong lòng bàn tay, sau đó chậm rãi nhắm lại hai mắt, bắt đầu để cho Ngự lực trong cơ thể từ từ rót vào trong Hàn Võ.
Sau một lát, Tiêu Hoằng liền lại một lần nữa rõ ràng cảm nhận được bên trong Hàn Võ có một biển năng lương vô cùng mênh mông.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng không dám tạm dừng quá nhiều, liền bắt đầu sử dụng Ngự lực cấp bậc Đại Ngự Sư, rót vào trong năng lượng hải dương này, bắt đầu dần dần làm cho năng lượng bị “đóng băng” hòa tan ra, để ình sử dụng.
Khác với trước kia là, lần này đối với biển năng lượng mênh mông, thì Tiêu Hoằng cũng không phải hòa tan từng chút một như trước, mà trực tiếp hòa tan từng khối lớn.
Đồng thời một cỗ năng lượng khổng lồ dường như một cơn sóng thần cũng ập tới Tiêu Hoằng.
Thậm chí ngay lúc này, vẻ mặt bình thản của Tiêu Hoằng cũng không kiềm được giật giật.
Không thể nghi ngờ, hòa tan nhiều năng lượng như thế, Hàn Võ rốt cuộc có thể tăng lên bao nhiêu uy lực, đã không cần nói cũng biết.
Giờ khắc này, Tiêu Hoằng rõ ràng có thể cảm nhận được, mình đang đi trên phương hướng mà Cáp Thụy Sâm từng đi, ít nhất thì cũng giống hình ảnh mà khi trước Đại trưởng giả cho Tiêu Hoằng xem, khi mà Cáp Thụy Sâm vừa mới thành danh, thì vẫn chỉ là Đại Ngự Sư mà thôi.
Chỉ trôi qua không đến nửa phút thời gian ngắn ngủn, Hàn Võ đã bị Tiêu Hoằng thăng cấp xong. Đồng thời Ngự lực trong cơ thể hắn cũng tiêu hao không ít.
Lại một lần nữa đặt Hàn Võ vào trong chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, Tiêu Hoằng liền ném cả Ngự linh thủy và Ma Văn vụ luyện vào trong khe nứt không gian, sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Đồng thời hắn cũng mượn thời gian thanh tĩnh ngắn ngủi này, bắt đầu suy nghĩ về kỹ thuật Để Văn tám hướng sắp phá vỡ được kia, cùng với Chiến Văn cấp bậc Đại Ngự Sư mà Tiêu Hoằng muốn thiết kế ình dùng.

Trong lúc vô tình, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn đi vào giấc ngủ, dựa vào Ngự lực cấp bậc Đại Ngự Sư, thì Tiêu Hoằng vẫn sẽ luôn duy trì được trạng thái tinh thần tuyệt đối tỉnh táo. Nhưng một khi Ngự lực bị vây trong trạng thái bình hòa, thì sẽ dẫn tới mệt mỏi. Nhất là trong mấy ngày nay, Tiêu Hoằng gần như không lúc nào là không ở trong trạng thái khẩn trương cao độ. Nhất là trong Áp tải hạm, thì lại vô cùng gian nan.
Mà ở trong này, Tiêu Hoằng cũng đã nhận ra, bất kể chết sống, chỉ cần thời gian chưa tới, thì bọn họ sẽ không mở căn phòng cấm bế này ra.
Cứ như vậy, một ngày rưỡi thời gian, Tiêu Hoằng gần như đều nghỉ ngơi, ngẫu nhiên sẽ ăn một ít Văn đan bổ huyết, đối với việc không có đồ ăn, thì Tiêu Hoằng cũng không quá lo lắng, bởi vì đối với người trở thành Đại Ngự Sư mà nói, mặc dù mười ngày không ăn cái gì, thì cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng xấu đối với thân thể, chỉ là sẽ có cảm giác đói khát, nếu vượt qua mười ngày, sức chiến đấu mới có thể dần dần giảm xuống.
Nhìn Ma Văn thời gian từ từ đến gần thời gian mở ra, Tiêu Hoằng trong mơ màng đã thức tỉnh, chậm rãi đứng dậy, thu Ma Văn thời gian và Ma Văn kính mắt nhìn ban đêm vào trong khe nứt không gian.
Đồng thời trước mắt cũng lại lần nữa lâm vào trong bóng tối vô tận, thò tay không thấy năm ngón, rất khó tưởng tượng nếu cái gì cũng không thấy, thì năm ngày thời gian sẽ khó vượt qua tới mức nào.
Tuy nhiên, vì cam đoan giấu giếm tốt mọi sơ hở, Tiêu Hoằng cuối cùng vẫn cố “bĩnh” ra một bãi đại tiện trước khi hết thời gian cấm bế khoảng mười phút.
Đương nhiên, lần này Tiêu Hoằng cũng rõ ràng hiểu được, phòng cấm bế rốt cuộc đáng sợ tới mức nào, gần như chỉ trong nháy mắt, mùi thối đã tràn ngập bốn phía, làm cho Tiêu Hoằng có một loại cảm giác hít thở không thông.
May mà, ngay khi mùi thối này tràn ngập được vài phút, dưới chân Tiêu Hoằng đã chậm rãi xuất hiện một luồng ánh sáng, sau đó phòng cấm bế giống như một cái chuông lớn đã chậm rãi dâng lên, một chút ánh mặt trời bắn thẳng vào, không khỏi làm cho Tiêu Hoằng nheo mắt.
Cùng lúc đó, ngay khi phòng cấm bế của Tiêu Hoằng vừa mới được nâng lên, vây trước mặt Tiêu Hoằng là bốn gã binh sĩ Cao Tương, thần sắc tàn nhẫn đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy Tiêu Hoằng có chút không thích hợp, luôn có thể lờ mờ cảm nhận được một cỗ khí thế không nói nên lời đang tản ra từ trong phòng cấm bế.
Cùng với khí thế như ẩn như hiện này, đám binh sĩ Cao Tương liền nhíu nhíu mày, bởi vì bọn họ đã ngửi được một mùi rất nặng, hơn nữa còn khá mới mẻ.
- Thật sự là ghê tởm.

Một gã binh sĩ Cao Tương thốt lên, lập tức kéo Tiêu Hoằng Tiêu Hoằng từ bên trong ra, chỉ có điều ngay khi binh sĩ Cao Tương này vừa mới chạm vào thân thể Tiêu Hoằng, lại đột nhiên cảm nhận được chỗ khác lạ, chỉ là cấp bậc Ngự lực của hắn còn thấp, chỉ có trình độ Ngự Giả cấp một, căn bản không thể cảm nhận được cụ thể cái gì khác lạ, chỉ cảm thấy mình không phải đang kéo một người, mà là một cỗ năng lượng vô cùng khổng lồ, dường như muốn hoàn toàn bao phủ hắn.
Trong các phòng cấm bế khác, Ai Thác cũng bị kéo từ bên trong ra, nhìn qua, sắc mặt cực kỳ tiều tụy, hai mắt tràn ngập mờ mịt và sợ hãi.
Khác với Tiêu Hoằng, năm ngày này đối với hắn mà nói, quả thực giống như địa ngục, không có ánh sáng, không có âm thanh, không có đồ ăn, nhìn không thấy mọi thứ xung quanh, dường như bị giam cầm trong một thế giới cô độc vậy, cảm thụ đáng sợ như thế, chỉ có tự mình trải nghiệm thì mới hiểu nổi.
Hơn nữa bởi vì thời gian dài không có đồ ăn, thân thể Ai Thác cũng trở nên vô cùng suy yếu.
Tuy nhiên, ngay khi Ai Thác cảm thấy mê mang, lại phát hiện bả vai truyền đến dị động. Quay đầu, Ai Thác liền nhìn thấy, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đưa tay đặt trên vai hắn, ánh mắt kiên nghị, đồng thời gật gật đầu với hắn.
Tuy rằng chỉ một động tác nhẹ nhàng này và một ánh mắt thôi, nhưng Ai Thác lập tức đã cảm nhận được một loại kiên định, dường như linh hồn phiêu đãng của mình lại lần nữa trở về vị trí cũ.
Chưa nói gì nhiều, Ai Thác liền gật gật đầu với Tiêu Hoằng.
- Nhớ kỹ, không được quên tự do.
Tiêu Hoằng chỉ để lại những lời này cho Ai Thác, sau đó bị vài tên binh sĩ Cao Tương áp giải, đi về sở giam giữ số 4, Ai Thác có chút mềm chân, nhưng vẫn theo sát phía sau.
Cùng lúc đó, ở trong Sở giam giữ số 4, Thiết Hách, Nạp Ni cùng với hơn mười Á Tế Á binh sĩ đã lại lần nữa dồn Vương Quân vào góc tường, quyền cước tới tấp.
Có thể nói, từ khi biết Vương Quân là bằng hữu của Tiêu Hoằng, là hỗn đản của Gia Đô liên hợp thể, trên cơ bản mỗi ngày vừa đến thời gian thông khí, Thiết Hách liền trút sự khinh nhục của người Á Tế Á lên đầu Vương Quân.

- Là bằng hữu của Tiêu Hoằng thì chính là ngươi xui xẻo, đám hèn nhát Gia Đô liên hợp thể các ngươi!
Thiết Hách vung một cước đạp tới Vương Quân đang cuộn mình trong góc, sau đó tàn nhẫn nói.
- Ta cảnh cáo các ngươi, không nên khinh người quá đáng, cẩn thận Tiêu Hoằng trở lại, sẽ làm thịt đám nhóc con các ngươi, quên quân đoàn cấp A của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc lúc trước sao? Đã quên Duy Lâm Công Quốc bị Tiêu Hoằng đánh cho không khác gì lũ chó hay sao?
Vương Quân cuộn mình trong góc, hai tay ôm đầu, trong lòng lại tức giận, hét lên.
Dù sao hắn cũng đã nhìn ra, không nói lời nào thì cũng bị đánh, nói chuyện cũng bị đánh, vậy thì dứt khoát mắng chửi cho sướng miệng đã.
- Hừ! Không thể tưởng được ngươi còn dám nói tới Tiêu Hoằng trước mặt ta? Ngươi có ý gì vậy? Chỉ là tù nhân mà thôi, hiện tại ta sẽ ở chỗ này chờ hắn, để cho hắn nhìn một cái thực lực chân chính của Tướng quân Á Tế Á, chỉ cần hắn dám xuất hiện, có tin ta sẽ giết chết hắn ngay tại chỗ hay không!
Thiết Hách lạnh lùng nói.
Mà đối với tất cả việc này, các tù nhân trung lập đều có thể thấy rõ, hiện tại người Á Tế Á đang giảm bớt nhân số trong Sở giam giữ số 4, nhưng trước mắt lại có thêm một tên Thiết Hách, thực lực tuyệt đối chỉ có tăng mà không giảm.
Mà trọng yếu hơn là, tất cả những gì mà Thiết Hách làm, thì binh sĩ Cao Tương đều nhìn như không thấy, đây là một loại đồng ý ngầm, một loại đặc quyền.
Tính thời gian, thì Tiêu Hoằng cũng nên trở lại rồi, không thể nghi ngờ, trong mắt những tù nhân trung lập này, Tiêu Hoằng sẽ gặp phiền toái lớn, đối mặt với Thiết Hách cùng với Nạp Ni có thực lực siêu cao, tám phần là sẽ dữ nhiều lành ít.
Nhất là sự tàn nhẫn của Thiết Hách, ở trong các tù nhân già đời thì cũng có tên tuổi, tất cả tù nhân trung lập đều gần như đã có thể đoán được kết quả, Tiêu Hoằng cũng sẽ bị đánh cho tàn phế.
Bởi vì bọn họ từng tận mắt nhìn thấy, Thiết Hách dùng một quyền đã đánh nát đầu của một tên Ngự Sư cấp một, nắm tay kia giống như sắt thép vậy.
Thiết Hách vẫn đang đấm đá Vương Quân, căn bản không có ý dừng tay, Nạp Ni một bên cũng lớn tiếng răn dạy:

- Đừng tưởng rằng tên Tiêu Hoằng kia đánh thắng chúng ta, thì sẽ là thiên hạ vô địch, có tin hay không, chỉ cần Thiết Hách ở đây, thì Tiêu Hoằng kia cũng chỉ là một đống rác rưởi mà thôi, người của Gia Đô liên hợp thể đều là lũ hèn nhát, chiến đấu gien so với người Á Tế Á chúng ta, quả thực chính là cách biệt một trời một vực.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đã dưới sự áp giải của vài tên binh sĩ Cao Tương, quay về Sở giam giữ số 4, cách rất xa, Tiêu Hoằng đã có thể nghe được, trên sân thể dục đang vang lên một loạt tiếng mắng chửi mình. Đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không bất ngờ, người Á Tế Á nhân chắc chắn sẽ ngóc đầu trở lại, đây cũng là bản tính trước sau như một của liên hợp thể bọn chúng.
- Ngươi, đi vào.
Một gã binh sĩ Cao Tương với nói một câu Tiêu Hoằng, liền trực tiếp đẩy Tiêu Hoằng và Ai Thác vào trong sân thể dục.
Đồng thời, lúc này Tiêu Hoằng cũng có thể rõ ràng nhìn thấy, bên trong góc, đám người Á Tế Á lấy Thiết Hách cầm đầu đang quần ẩu Vương Quân. Bộ dáng vốn bình thản của Tiêu Hoằng không kiềm được trở nên lạnh như băng.
Hắn cùng Vương Quân tiếp xúc không lâu, nhưng tại địa phương xa lạ này, cái gọi là bằng hữu, cũng là vô cùng quý báu.
Các tù nhân trung lập khác tự nhiên cũng thấy được Tiêu Hoằng xuất hiện, bộ dáng vốn khá bình thản không kiềm được khẽ biến, lần này thì hay rồi, chủ nợ xuất hiện, Tiêu Hoằng tám phần sẽ có phiền toái lớn.
Huống chi, đối mặt với Thiết Hách ra tay, binh sĩ Cao Tương căn bản là mặc kệ, kể từ đó, đừng nói là đánh Tiêu Hoằng cho tàn phế, cho dù đánh chết thì cũng đều có khả năng, hơn nữa đừng nhìn Thiết Hách và Tiêu Hoằng có cấp bậc Ngự lực ngang nhau, nhưng lại có thêm một tên Nạp Ni, cùng với hơn mười người Á Tế Á, ai mạnh ai yếu, không cần nói cũng biết.
Nhất là nhìn thấy Ai Thác, sắc mặt trắng bệch, hai chân xiêu vẹo, cảm giác đầu tiên của đám tù nhân trung lập là, lần này Tiêu Hoằng hoàn toàn bị phế đi rồi.
Thiết Hách đang không ngừng đánh chửi ở trong góc, khóe mắt cũng chú ý tới Tiêu Hoằng xuất hiện tại cửa, khóe miệng không kiềm được hơi cong lên.
- Tiêu Hoằng, thật là oan gia ngõ hẹp a.
Thiết Hách nhẹ nhàng cười, xoay người, vẻ mặt khinh miệt nói với Tiêu Hoằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui