Ước chừng trải qua nửa tiếng giao chiến, Vận Trung đã vô cùng chật vật rồi, toàn thân không còn chỗ nào hoàn hảo nữa, tuy nhiên, đối mặt với từng đợt tấn công liên tiếp của Hàn sương long, Vận Trung cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, từ đầu tới cuối, hắn gần như không có chút lực trả đòn nào.
Vốn khi trước còn muốn đánh lén Tiêu Hoằng, nhưng lúc này, ngay cả sức lực để đánh lén mà Vận Trung cũng đã không có nữa.
Càng làm cho Vận Trung cảm thấy tuyệt vọng chính là, các thành viên Thích Khách Minh sau khi thu phục 500 Vệ đội Thánh Vực thành viên, thì đều đã mặc chiến bào dính đầy máu, bao vây bốn phía dãy núi.
Tuy rằng trên người bọn họ ít nhiều cũng có một chút vết thương, nhưng đều không đáng lo ngại. Mà khi Thích Khách Minh thành viên nhìn thấy Vận Trung đang vô cùng thê thảm này, bọn họ cũng không ra tay, mà chỉ đứng như vậy trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn.
Dường như bọn họ đang là các khán giả, đứng trên khán đài, thưởng thức một màn “người - thú quyết đấu” vô cùng máu tanh bên dưới.
Cảnh tượng như vậy đãng mang đến cho Vận Trung đang giãy giụa sắp chết này một áp lực tâm lý rất lớn, bởi vì hắn biết rõ, lúc này Tiêu Hoằng đã bắt đầu thu lưới, nói đúng ra, tới lúc này rồi, cho dù Tiêu Hoằng không dùng toàn lực thì vẫn có thể đẩy Vận Trung vào chỗ chết.
Tiêu Hoằng đang ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ nhạt, sau đó mới chậm rãi hướng ánh mắt về phía Vận Trung, thần sắc vẫn rất bình thản, chỉ có điều, phía sau sự bình thản này lại hiện lên một chút âm lãnh.
Dường như hắn đang nói cho tất cả những người đang quan sát rằng, thời khắc Vận Trung tử vong đã sắp đến.
Hơi nâng cánh tay lên, trên đầu ngón tay của Tiêu Hoằng đột nhiên hình thành năng lượng đầu bạc ưng, nó mở ra hai cánh, bay lên trời. Ngay sau đó, Tiêu Hoằng đã nâng cánh tay phải lên, trên cánh tay cũng xuất hiện một chiếc năng lượng nỏ màu vàng to lớn, trên đó có một mũi tên đầu nhọn xoắn ốc, đen như mực, đầu mũi tên đã nhắm về phía Vận Trung đang liều mạng giằng co với Hàn sương long.
Lúc này tuy rằng Vận Trung đang rất mệt mỏi chỗng đỡ, nhưng hắn cũng rất chú ý tới hành động cực kỳ nhỏ này của Tiêu Hoằng, nhìn thấy chiếc năng lượng nỏ màu vàng này đang từng chút một nhắm về phía mình.
Điều này có nghĩa gì, không cần nói cũng biết, đó chính là một đòn sát thủ, nếu trong lúc bình thường, đối với chút thực lực nhỏ yếu đó của Tiêu Hoằng, thì Vận Trung hoàn toàn có thể coi rẻ, nhưng trước mắt thì lại hoàn toàn khác.
Nhìn thấy tác giả của tất cả những việc này là Tiêu Hoằng đã bắt đầu có hành động, gần như toàn bộ dân chúng Gia Đô Đế Quốc và Phục Thản Đế Quốc đều hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng, trái tim vọt lên tới cổ họng.
Hắn chuẩn bị bắn chết đệ tử cấp cao của Thánh Đàn hay sao? Điều này trong mắt dân chúng thì không khác gì đồng môn tự giết lẫn nhau, tuy nhiên, dân chúng Gia Đô Đế Quốc không có chút tình cảm thương hại nào đối với Vận Trung, hắn chết còn chưa đủ nữa là!
Chỉ là bọn họ đều có chút không thể tin được, bằng vào thực lực Ngự Sư cấp năm của Tiêu Hoằng, thật sự có thể đánh chết Vận Trung, hoặc là làm cho Vận Trung bị thương nặng hay sao? Nên biết rằng dù sao thì Ngự lực trong cơ thể Vận Trung đã là cấp bậc Ngự Hồn, đã hoá lỏng, không còn thuộc về phạm trù nhân loại nữa rồi.
Mà Hắc Trạch Sâm trong cổ bảo, ngồi trên một chiếc ghế, nhìn thấy hình ảnh này, sắc mặt lại biến đổi thêm một lần nữa.
Trong lòng hắn đang có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn thấy Vận Trung đang có mấy trăm năm giao tình cùng mình, nay lại gặp phải cảnh ngộ như thế, trong lòng Hắc Trạch Sâm không khỏi bi ai, đương nhiên, ngoài bi ai ra thì còn có nhiều oán hận hơn đối với Tiêu Hoằng, đồng thời hắn cũng nhận ra tính nghiêm trọng của cục diện lúc này.
Vận Trung mà bị tiêu diệt, thì hắn cũng chỉ còn lại Vệ đội Thánh Vực, cùng với minh hữu Tần Nhược Bạch nữa mà thôi, nhưng minh hữu cũng chỉ là minh hữu, tất nhiên sẽ không đáng tin như người của mình được.
Hơn nữa, nhìn thấy Vận Trung sắp sửa bị đánh chết, lại không có biện pháp gì cứu vãn, làm cho trong lòng Hắc Trạch Sâm vô cùng khó chịu.
Hắc Trạch Sâm đang có cảm giác gì thì Tiêu Hoằng cũng không rõ ràng lắm, chỉ sau vài giây ngắn ngủn trôi qua, ngay khi Hàn sương long phun ra sương lạnh, khiến cho Vận Trung phải lui về phía sau để trốn, Tiêu Hoằng, đã hơi nheo lại ánh mắt, chọn đúng thời cơ, trực tiếp bắn ra mũi tên đen như mực có mang kịch độc, giống như một tia chớp màu đen lao ra.
Lúc này, tuy rằng Vận Trung đã chật vật không chịu nổi, vô cùng suy yếu, nhưng đối với một mũi tên năng lượng như vậy, Vận Trung cũng đã sớm có chuẩn bị, gần như ngay lập tức vận dụng toàn bộ lực lượng của bản thân, nhanh chóng lắc người một cái.
Nhưng điều khiến cho Vận Trung nằm mơ cũng không nghĩ tới chính là, ngay khi Vận Trung cho rằng mình đã hoàn toàn né tránh được, thì mũi tên màu đen này lại bỗng nhiên thay đổi quỹ tích thẳng tắp, dưới sự hướng dẫn của đầu bạc ưng trên bầu trời, nhanh chóng vẽ ra một đường cong, lập tức lao tới trái tim của Vận Trung!
- Cái gì...
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Vận Trung không kiềm được mở lớn, hắn không nghĩ tới, mũi tên màu đen này lại có chứa công năng truy tung nữa.
Trên thực tế, hiện tại Vận Trung đã không còn chút khí lực nào nữa, trên ngực đau rát, tứ chi vô lực, Ngự lực toàn thân dường như phải đã đóng băng lại, đối mặt với mũi tên năng lượng đang như tia chớp lao về phía mình, hắn căn bản không có biện pháp nào để trốn tránh lần nữa.
Trong lúc tuyệt cảnh này, Vận Trung cũng vẫn không bỏ cuộc, cánh tay trái đột nhiên vung ra, chộp về phía mũi tên đang cấp tốc phóng tới kia, giữa lòng bàn tay lại một lần nữa hình thành một lốc xoáy năng lượng màu lam, chỉ là lốc xoáy năng lượng này đã vô cùng mỏng manh, quả thực không thể so được với uy năng hủy diệt phi cơ không người lái khi trước nữa.
Tuy nhiên, khi màu đen mũi tên xuyên qua lốc xoáy, thì vẫn bị xé rách thành vài đoạn, nhưng đầu mũi tên hình trôn ốc vẫn đâm rách bàn tay của Vận Trung, tuy rằng chỉ đâm vào không đến 1mm, nhưng ngay sau đó, sắc mặt Vận Trung lại đột nhiên đại biến.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủn, Vận Trung vẫn còn duy trì tư thế mở ra năm ngón tay, lại mang sắc mặt vô cùng khủng bố khi nhìn thấy miệng vết thương nho nhỏ này đã bắt đầu không ngừng khuếch tán, tràn ngập ra toàn bộ bàn tay. Da thịt không ngừng hư thối, phát ra tiếng lách cách, thối rữa, rơi xuống mặt đất, lộ ra bộ xương trắng ởn.
- Thứ... thứ này rốt cuộc là cái gì vậy?
Vận Trung nhìn thấy hình ảnh như vậy, không kiềm được phát ra thanh âm hoảng sợ, không hề nghi ngờ, cảnh tượng nhìn thân thể mình trở nên hư thối cũng đã làm cho trong lòng Vận Trung sinh ra nỗi sợ hãi vô hạn.
Không chỉ Vận Trung, ngay cả dân chúng đang quan sát trước màn hình khi nhìn thấy hình ảnh như vậy, đều cảm thấy da đầu run lên, toàn thân nổi da gà, lông mày nhăn lại.
Một vài nữ nhân không chịu được, bưng kín miệng, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Ngay cả Hắc Trạch Sâm khi nhìn thấy biến hóa khủng bố trên bàn tay Vận Trung, đồng tử cũng không kìm được hơi co rụt lại, Hắc Trạch Sâm không nghĩ tới, con kiến hôi Tiêu Hoằng mới là Ngự Sư cấp năm này, lại có Độc Văn có thể gây ra vết thương như vậy đối với nhân vật cấp Ngự Hồn.
Tuy rằng loại vũ khí này mà muốn đánh trúng Ngự Hồn trong trạng thái đỉnh phong thì cũng không dễ dàng, nhưng nó lại giống vậy một con rắn độc, tuy rằng thân thể mềm yếu, nhưng lại luôn làm cho người ta cảm thấy có chút cố kỵ.
Về phần Tát Già, nhìn thấy hình ảnh như vậy, khóe miệng không kiềm được giật giật, thân là Dược sư, tất nhiên là hắn cực kỳ am hiểu về độc, chỉ là Tát Già cũng không nghĩ tới, tên Tiêu Hoằng ngày thường không lộ ra chút nào, vậy mà lại nắm trong tay một loại độc tố lợi hại như thế, trực tiếp làm cho thân thể con người nhanh chóng thối rữa.
Cùng lúc đó, mặc dù Vận Trung có chút sợ hãi, nhưng vì giữ lấy tánh mạng, hắn vẫn cắn răng nâng tay kia lên, trong tay là một thanh đao bằng Ngự lực màu vàng nhạt, sau đó lập tức chém xuống cánh tay trái của mình.
Phốc...
Ngay sau đó, Vận Trung đã trực tiếp chặt rụng cánh tay trái của mình xuống, chỗ đứt cũng điên cuồng phun ra tiên huyết, trong đó còn kèm theo cả Ngự lực màu xanh.
Dưới tình huống bất lợi này, lại bị thiếu một cánh tay, mất một lượng lớn máu tươi, hơn nữa trước đó đã bị thương nặng, cho dù Vận Trung đã thoát khỏi phạm trù phàm nhân, thân thể trở nên vô cùng cường hãn, nhưng mà hắn cũng không chịu nổi tổn hao như vậy, trong nháy mắt đã thấy trước mắt trở nên choáng váng, không kiềm được lui về phía sau hai bước.
Cánh tay trái rơi xuống trên mặt đất đã hoàn toàn hư thối.
Ầm ầm...
Ngay khi Vận Trung lui về phía sau, Hàn sương long đã bất chấp tất cả, một lần nữa vồ lên, dùng cái đầu to lớn như một thanh búa tạ, trực tiếp húc lên trên thân thể Vận Trung, đánh văng hắn ra ngoài, ngã lăn ra mặt đất. Lần này, Vận Trung đã không đủ sức để đứng lên nữa, vẫn nằm trên mặt đất mà hấp hối, chỗ cụt tay và trong miệng đang không ngừng có tiên huyết tràn ra.
Vẻ mặt Tiêu Hoằng cũng không có biến hóa quá lớn, chỉ hơi thở phào nhẹ nhõm một cái, sau đó hắn vung cánh tay lên, một thanh băng nhận lập tức từ trong tay hiện ra, phía trên băng nhận được bao phủ bởi một màng năng lượng màu vàng mờ nhạt, nhìn qua có vẻ vô cùng sắc bén.
Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống, nó phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo.
Sau đó, Tiêu Hoằng không chút tạm dừng, chậm rãi đi xuống triền núi, tiến về phía Vận Trung, đồng thời các Thích Khách Minh thành viên cũng bắt đầu từ bốn phương tám hướng xông về phía Vận Trung.
Mọi thứ gần như đã xong, nhưng mọi người vẫn không dời ánh mắt đi chỗ khác, bởi vì bọn họ không biết, Tiêu Hoằng sẽ xử trí Vận Trung như thế nào, trực tiếp tử hình ngay tại chỗ, hay là mở một mặt lưới, bắt giam Vận Trung lại, hoặc là giao cho A Di La.
Tuy nhiên, những người biết rõ bản tính của Tiêu Hoằng thì lại rất rõ ràng, giờ khắc này tám phần là Vận Trung sẽ dữ nhiều lành ít, Tiêu Hoằng sẽ không để ột uy hiếp tiềm tàng mạnh như vậy ở bên cạnh mình bao giờ.
Ước chừng trải qua năm phút đồng hồ đi bộ, Tiêu Hoằng rốt cục đi tới trước mặt Vận Trung, giờ phút này Vận Trung đã hấp hối, tiên huyết trên người đang không ngừng chảy ra.
- Tiêu... Tiêu Hoằng... Đừng... Cầu ngươi...!
Nhìn thấy Tiêu Hoằng đang quan sát chính mình, Vận Trung rốt cục thốt lên, sự coi rẻ khi trước đối với Tiêu Hoằng đã không còn sót lại chút gì, ngược lại còn biến thành vẻ yếu đuối. Ai cũng sợ chết, Vận Trung cũng không phải ngoại lệ, nhất là nhìn thấy hai tay Tiêu Hoằng đang cầm thanh băng nhận, mũi nhọn của băng nhận đã dí ngay vào yết hầu của mình, Vận Trung lại cảm nhận được một cơn sợ hãi trước nay chưa từng có, lập tức bắt đầu không ngừng cầu xin tha thứ.
Lúc này Tiêu Hoằng lại không giống như dự đoán của những người hiểu rõ hắn, trực tiếp cho Vận Trung chết một cách thống khoái, mà lại trực tiếp lấy ra một cái Ma Văn thông tin trên người Ngả Nhĩ Văn đứng bên cạnh, ném tới trên người Vận Trung, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Gọi cho Hắc Trạch Sâm, chỉ cần hắn cầu xin ta buông tha cho ngươi, thì ngươi sẽ không chết!
Lời này của Tiêu Hoằng tất nhiên đã được tất cả mọi người đang theo dõi màn hình nghe thấy, hễ là ai có chút tâm cơ, khi ngheTiêu Hoằng nói như vậy, cặp lông mày hơi nhíu bỗng nhảy lên hai cái. Ngay cả Tát Già, Khang Du, Áo Thác đều như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...