Ma Ngân


Phân hiệu của học viện Tây Tân Ma Văn đặt ở bên trong học viện Tây Tân Ma Văn khổng lồ, đều thuộc sở hữu của Tập đoàn Hồng Bác. Nhưng quả thật tên không giống mệnh, hai bên trao đổi chặt chẽ, nhưng phân hiệu chỉ có thể chọn những học viên còn lại từ học viện Tây Tân Ma Văn. Bởi vậy giáo viên hai bên dù là tên tuổi hay thực lực đều cách biệt một trời một vực.
- Cái tên Tiêu Hoằng kia vừa ra tay thật sự rất được. Nhưng tự đẩy mình vào hiểm cảnh thế này thì không hay. Nếu vừa rồi hắn hơi biết phối hợp một chút thì không chừng sẽ giành được thắng lợi, cũng không rơi vào tình cảnh này.
Chủ nhiệm khoa hệ, Hàn Thần mặt không đổi sắc, bình tĩnh phân tích.
Trình Thiếu Vĩnh không nhiều lời, chỉ ngồi nghe. Lần này hắn và Hàn Thần tới đây chính là để quan sát một chút xem có mầm mống tốt nào không, muốn mời gia nhập Tây Tân.
Đương nhiên phải được học viện Tây Tân Ma Văn chọn trước.
Ngay khi Hàn Thần đang phân tích thì hai gã đội viên Hải Tân cũng xuất hiện phía sau Tiêu Hoằng, hơn nữa càng ngày càng gần!
Bốn đánh một, đây đúng là tuyên án tử hình với Tiêu Hoằng chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Chỉ còn lại khoảng cách hơn trăm thước, nếu muốn tiếp viện thì đã gần như không thể rồi!
- Tiêu Hoằng, chúng ta sẽ khiến người phải trả giá vì lời nói vừa rồi.

Phó đội trưởng Nghê Á lên tiếng, đồng thời nâng cánh tay lên. Ma Văn Hàn Lăng ở cánh tay hắn tỏa ra ánh sáng chói mắt!
Bọn họ chuẩn bị đánh chết Tiêu Hoằng tại chỗ!
Tiêu Hoằng nhìn bốn người muốn lập tức vây giết mình, vẻ mặt cũng không hề ác liệt chút nào, bình thản mà hơi lạnh lùng, không chút do dự, lập tức kích hoạt mười luồng năng lượng bên trong Ảnh Kích.
Trước đây thông qua thử nghiệm, Tiêu Hoằng đã biết Ảnh Kích Chiến Văn và Chiến Văn của hắn hơi bất đồng đó là năng lượng bên trong có thể đồng thời kích hoạt, mỗi lần kích hoạt nhiều hơn một luồng thì uy lực sẽ tăng thêm một phần.
Khi Tiêu Hoằng lập tức kích hoạt mười luồng năng lượng, bên trên thân thể hắn đột nhiên phát ra một tầng ánh sáng màu tím mờ nhạt, ẩn hiện trong đó thậm chí còn thấy một thân ảnh bệ vệ màu tím.
Không đợi hai gã đội viên phía sau tiến vào phạm vi công kích, Tiêu Hoằng đã chủ động bắt đầu.
Thân thể hơi cong đi, hắn vọt tới phía Nghê Á, tốc độ cực nhanh. Quỹ tích của Tiêu Hoằng vọt tới tạo thành một đạo tàn ảnh màu tím rất dài.
Nghê Á đã chuẩn bị trước và đồng đội đứng cạnh hắn tất nhiên đã phòng bị.
Thấy Tiêu Hoằng xông về phía Nghê Á, đội viên bên cạnh Nghê Á lao tới từ một hướng khác, tấn công Tiêu Hoằng. Đồng thời Nghê Á cũng phát lực, lập tức khởi động, chuẩn bị va chạm với Tiêu Hoằng một lần nữa.
Mà lúc này Tiêu Hoằng chỉ hơi liếc về phía đội viên Hải Tân đang xông tới, ánh mắt cũng không nhìn lại, mở cánh tay rất nhanh. Trong nháy mắt, năng lượng thể hình người màu tím tách ra từ thân thể Tiêu Hoằng đánh thẳng tới đội viên kia.
Năng lượng thể hình người kia chỉ có thể nhìn rõ hai tay. Chỗ hai tay kia có năng lượng trảo sắc nhọn như răng độc, dưới sự khống chế Ngự lực chính xác của Tiêu Hoằng lao thẳng tới cào xé đối thủ.
Lần này nếu không lấy mạng tên đội viên Hải Tân kia thì cũng để để kéo dài thời gian hắn lao tới Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng sau khi thả năng lượng thể hình người xong liền không để ý tới đối thủ nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Nghê Á trước mặt.
Đối với hành động vừa rồi của Tiêu Hoằng, Nghê Á dù rất giật mình nhưng cũng vẫn có hành động đối phó, chuẩn bị phản kích. Nhưng đúng lúc này ánh mắt Nghê Á lại hơi biến đổi. Chỉ thấy Tiêu Hoằng ở trước mặt hắn dừng lại khoảng vài phần trăm giây, sau đó biến mất. Đồng thời hắn cảm thấy sống lưng lạnh buốt, quay đầu lại đã thấy Tiêu Hoằng vọt tới phía sau hắn, sau đó điên cuồng tấn công!
Động tác cực nhanh, xuống tay cực tàn nhẫn, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Nghê Á. Ngắn ngủi một giây, Tiêu Hoằng đa tấn công tới ba mươi lần.
Trực tiếp xé rách hộ giáp của Nghê Á.

Sau đó thân hình Tiêu Hoằng nhoáng lên, bốn luồng năng lượng phía sau lưng như răng nanh vọt tới phía đội viên đang giằng co với năng lượng thể hình người.
Năng lượng thể hình người tách ra từ cơ thể Tiêu Hoằng tuy rằng không mạnh như bản thể của hắn nhưng dưới sự khống chế Ngự lực tinh chuẩn của hắn cũng có sức chiến đấu không tầm thường, giữ đối thủ lại, hoàn toàn không có vấn đề gì. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải tiêu hao rất lớn. Tạo ra một năng lượng hình người như vậy cần Tiêu Hoằng kích hoạt năm luồng năng lượng trong Ảnh Kích Chiến Văn mới được.
Ầm ầm ầm ầm!
Trong nháy mắt, bốn tiếng giòn tan vang lên. Sau đó răng nanh đã đâm lên người đối thủ. Mà năng lượng thể hình người cũng tự bạo.
Ầm một tiếng. Sức công phá mãnh liệt bùng lên. Đội viên của Tân Hải bị đánh bay mấy thước, ầm ầm ngã xuống đất, hộ giáp trên thân thể cũng bị khóa cứng.
- Số 2 của Hải Tân, số 3 của Hải Tân bị phán tử vong. Người đánh chết là số 5 Bỉ Ngạn, Tiêu Hoằng.
Tiếng phát thanh vang lên khiến toàn bộ hội trường vừa yên tĩnh tức thời, còn nhận định Tiêu Hoằng không biết mượn sức đều đồng loạt há mồm. Chỉ bằng lực lượng của bản thân hắn đã đánh bại ba gã đội viên của chiến đội Hải Tân trong mười giây ngắn ngủi. Chuyện này khoa trương tới mức nào chứ.
Nếu nói trước đấy Tiêu Hoằng giết chết Tân Vũ Sinh là lấy thủ cấp tướng địch giữa thiên quân vạn mã thì hiện giờ không hề nghi ngờ gì nữa, chính là lúc dẹp yên toàn bộ.
Bọn họ rất khó tưởng tượng được Tiêu Hoằng rốt cục sao lại quyết đoán như vậy, sát phạt như vậy. Dường như chuyện này cực kỳ không tương xứng với thân hình gầy nhỏ của hắn.
Hàn Thần vừa rồi còn lên án không thôi về Tiêu Hoằng, lúc này cũng không biết phải nói gì cho tốt. Không thể nghi ngờ gì nữa, sát pháp vừa rồi của Tiêu Hoằng đã cho hắn một cái tát rất mạnh.
Thực lực của ba đội viên có thực lực đứng đầu của đối phương đã bị đánh chết. Hai kẻ còn lại dường như không tạo thành chút uy hiếp nào đối với Tiêu Hoằng.

Phân tích như vậy xong, trên mặt Hàn Thần lộ vẻ chút suy tư.
Mà những khán giả ở đây vốn cho trận đấu này là không có gì phải bàn lúc này đã hoàn toàn cảm thấy điên đảo cả.
Một người lại thịt những ba người, mà có thể làm năm. Chỉ bằng thực lực bản thân, không dựa vào chút viện trợ của đồng đội. Hiện nhiên trận chiến này đã hoàn toàn nổi bật hơn hẳn trận trước của Bội Cổ Kỳ.
Bội Cổ Kỳ ngồi trên cao, đối với hiện tượng như vậy cũng coi như không đáng quan tâm. Theo hắn thấy thì chuyện này giống như trẻ con đánh nhau. Nếu đổi hắn thành Tiêu Hoằng thì một mình hắn có thể đánh mười.
Mà trong đấu trường, hai gã đội viên còn lại nhìn thân ảnh mỏng manh của Tiêu Hoằng, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Vừa rồi cử động của Tiêu Hoằng lọt hoàn toàn vào mắt bọn họ. Nhanh nhẹn tàn bạo, trong nhất thời bọn họ không biết nên tới gần hay rút lui.
Dưới tình huống thực lực kém xa thế này, bọn họ chỉ còn cảm giác mờ mịt.
- Hai người các ngươi!
Ngay vào lúc hai người đang tiến thoái lưỡng nan thì giọng nói trầm thấp của Tiêu Hoằng khiến hai gã đội viên này run lên, giống như nghe thấy tiếng gầm nhẹ của mãnh thú vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui